Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 390: Lo lắng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Tư ngủ cho đến khi bị anh gọi.

Cô ấy choáng váng đến mức cảm thấy có ai đó nhấc mình dậy, và sau đó chạm vào trán cô ấy.

Cố Tư có chút không vui, vươn tay hất tay người đàn ông ra, "Anh đi đi."

Trì Uyên suy nghĩ một chút, bế Cố Tư lên lầu vài bước.

Bế cô thế này, anh cảm nhận được thân nhiệt của cô không có vấn đề gì. Anh đặt Cố Tư xuống giường, "Em sao vậy, không thoải mái sao?"

Cố Tư chỉ lật người, hoàn toàn không trả lời.

Trì Uyên ngồi ở bên cạnh, Cố Tư nhìn thế này, thật sự là có chút không ổn.

Anh bước vào, cô cũng hoàn toàn không để ý, anh hét mấy lần, Cố Tư cũng không đáp lại.

Trì Uyên đợi, kiểm tra thời gian rồi xuống lầu trước.

Cố Tư thật sự đã ngủ quên ở đây, đợi tỉnh lại thì trời đã xế chiều.

Đầu óc này rốt cuộc cũng rõ ràng hơn một chút, cô đứng dậy di chuyển, sau đó đi xuống lầu.

Trì Ngộ đang đứng dưới lầu, có một người đàn ông đi cùng.

Cố Tư sửng sốt, "Trì Ngộ, sao anh lại ở đây."

Trì Ngộ chỉ quay đầu lại và nhìn Cố Tư, sau đó tiếp tục nói với người trước mặt anh, "phiền bác sĩ quá."

Người đàn ông xua tay, xách một chiếc hộp rồi bỏ đi.

Trì Ngộ quay lại và vội vã đến chỗ Cố Tư. Anh nhìn Cố Tư, "Em đi lên đi, tôi sẽ làm món súp, và mang lên cho em một bát sau."

chapter content

chapter content



Ngay khi ngọn lửa vừa tắt, điện thoại trong túi đổ chuông.

Trì Uyên lấy ra xem một lượt rồi cầm lên, "Em nói thế nào?"

Có giọng nữ thì thào: "ngài Trì, anh có đang bận không?"

Trì Ngộ  không lên tiếng, đầu dây bên kia tiếp tục nói: "Không sao. Đã mấy ngày trôi qua, cũng không thấy có chuyện gì bất thường."

Trì Uyên suy nghĩ một chút, " bình tĩnh đi, nếu bên kia không có động tĩnh gì thì chúng ta cũng án binh bất động”

Điện thoại thở dài, "Chỉ là có chút nhàm chán, loại chuyện này liền chịu không nổi."

Trì Ngộ bưng một cái bát và múc một ít súp.

Súp này, anh đã làm theo từng bước như công thức trên Internet, và nếm thử nó trước. Hương vị không thể nói là tốt, nhưng nó không phải là nuốt không trôi.

Lần đầu tiên làm cũng không sao, hi vọng Cố Tư đừng ghét là được.

Nghe thấy tiếng động bên Trì Uyên, bên kia điện thoại thốt lên "Ngài Trì vào bếp đó sao?"

Trì Uyên không nói nên lời, cô thở dài, "Không biết người phụ nữ nào may mắn thế." Trì Uyên có chút nóng nảy, "Nếu cô không có gì quan trong để bàn nữa  thì cứ cúp điện thoại, tôi có việc phải làm."

Đầu dây bên kia lại cười hai lần, "Được rồi, tôi biết, tôi sẽ là con trâu, con ngựa đi làm việc cho anh ngay bây giờ."

Trì Uyên trực tiếp cúp điện thoại, bưng bát canh lên lầu.

Cố Tư lần này hoàn toàn thoải mái, sau khi ngồi dậy, đại não của cô so với lúc trước cũng minh mẫn hơn rất nhiều.

Cô vươn vai, "Có lẽ gần đây mình quá mệt mỏi, thiếu ngủ và cơ thể này không hoạt động được."

Trì Ngộ đưa súp trên bàn cạnh giường ngủ, đầu tiên đi đến lấy khăn, và đưa cho Cố Tư để lau mặt và tay. Dịch vụ này là chu đáo và chu đáo.

Cố Tư lúc này cũng không làm bộ làm tịch nữa, nhìn Trì Ngộ phục vụ không nhịn được mà hỏi, "anh học từ ai mấy cái này vậy?"

Trì Ngộ cười, "Thế nào, em hài lòng chưa?"

Cố Tư ậm ừ, "Không sao, nếu anh ra ngoài tìm việc, chắc vẫn là kiếm được kha khá tiền boa."

Trì Uyên lau xong liền xoay người vào phòng vệ sinh cất khăn, "có ra ngoài tìm việc thì anh cũng chỉ đối xử như thế với một mình em thôi, đổi thành người khác xem, anh có để lại chút mặt mũi nào cho người ta không."

Cố Tư im lặng, hiện giờ cô cảm thấy vô cùng đói.

cả ngày hôm nay mới chỉ ăn được mấy miếng sủi cảo, đến bây giờ trong bụng đã trở nên trống rỗng từ lâu.

Trì Uyên vội vàng bưng tô súp qua cho cô, "đừng làm việc quá sức nữa, em nhìn em hôm nay xem, trông có đáng sợ không."

Anh đến gần, thấy cô đã ngủ say trên ghế sofa, bộ dạng giống như đã trải qua chuyện gì lớn vậy.

Sau đó anh có gọi thế nào cô cũng không phản ứng lại, suýt chút nữa anh đã ôm cô, leo lên xe rồi chạy đến bệnh viện.

cố Tư không nói gì, chắc là đã đói lắm rồi. cô không ghét bỏ tô súp do Trì Uyên nấu, từ từ uống cạn.

Cả người cô toàn mồ hôi, sau khi ăn xong, cô nói với Trì Uyên, "ra ngoài, em muốn đi tắm."

Lần này Trì Uyên không nhiều lời nữa, cầm theo cái tô rồi rời đi.

Cố Tư khóa cửa lại, sau đó nhanh chóng lao vào phòng tắm.

Cơ thể mệt mỏi này của cô cuối cùng cũng được giải tỏa.

cố Tư thay một bộ đồ khác, sau đó đứng bên cửa sổ, Cô vừa lau tóc, vừa cúi đầu nhìn Trì Uyên đang đứng trong sân.

Trì Uyên đang tưới nước cho hoa, trông bộ dạng có vẻ nghiêm túc lắm

Đây là cảnh tượng từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện.

Cố Tư ngắm nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, xoay người đi vào phòng.

Trì Uyên bật cười thành tiếng

Chắc chắn Cố Tư đã nhận ra ánh mắt của anh, cố gái này đang ngại ấy mà.

Cô ấy ngoài sự mất kiên nhẫn ra vẫn còn tình cảm khác đối với mình.

Trì Uyên xoay người bước vào phòng khách.

Anh đứng ờ đầu thang, ngước mắt nhìn lên tầng trên, "Cố Tư ơi, tối nay chúng ta ăn gì đây, anh vẫn chưa biết nấu cơm đâu, đặt đồ ăn không em."