*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Uyên nhắm mắt lại, như đang ngủ say.
Tùy Mị đứng bên cạnh Trì Uyên, cúi đầu nhìn anh.
Chính là người đàn ông này, người tra tấn cô ăn không ngon ngủ không yên cả ngày lẫn đêm.
Khiến cô cảm thấy không thể bình tĩnh hết lần này đến lần khác.
Tùy Mị thì thào nói: "Trì Uyên, tỉnh lại đi."
Trì Uyên không phản ứng gì, cô mím chặt miệng, một lúc sau, cô đưa tay lên chạm vào mặt Trì Uyên.
Cố Tư bật cười bước tới, "Tùy tiểu thư đang làm gì vậy?"
Tùy Mị có vẻ sửng sốt, nhanh chóng thu tay lại, nhưng khi nhìn lại, thấy người đó là Cố Tư, trên mặt cô lại biểu hiện bình tĩnh.
Cố Tư liếc Trì Uyên, Trì Uyên không có phản ứng gì cả, đồ chó này, anh chắc hẳn không biết mình đã uống bao nhiêu rồi.
Cũng không biết là nên cảnh giác khi đi uống rượu với người khác giới sao?
Trì Uyên hoàn toàn không để ý đến cô, cứ như không nghe thấy cô, biến mất ở cầu thang lầu hai.
Cố Tư thở dài, đi vào phòng bếp, Trì Uyên uống rượu thế này, nhất định ngày mai anh sẽ rất đau đầu.
Cô phải nấu một ít canh giải rượu cho anh tỉnh táo.
Cố Tư bận rộn ở dưới lầu một hồi, đợi lên lầu, liền phát hiện Trì Uyên đã ngủ say trong phòng cô.
Người đàn ông này cũng như lần trước, không chịu cởi quần áo liền cứ nằm trên giường.
Cố Tư đặt canh giải rượu sang một bên, lật người Trì Uyên nói: "Trì Uyên, dậy đi, uống canh giải rượu rồi đi ngủ, nếu không ngày mai anh sẽ đau đầu."
Trì Uyên chậm rãi xoay người nằm úp sấp trên giường, liếc mắt nhìn Cố Tư, "Cố Tư."
Cố Tư hừ một tiếng, xoay người muốn đi lấy bát canh giải rượu.
Kết quả, Trì Uyên dùng một lực đột ngột kéo tay cô, Cố Tư không kịp chuẩn bị đã ngã thẳng vào người Trì Uyên.
Cố Tư sửng sốt, vội vàng đỡ ngực Trì Uyên, "Trì Uyên, đừng có làm chuyện điên rồ."
Trì Uyên hơi đỏ mặt nhìn Cố Tư, không nói gì.
Biểu cảm này có vẻ hơi trìu mến.
Cố Tư hít sâu một hơi, "Em sẽ lấy canh giải rượu cho anh, đừng nhúc nhích."
Cô bướng bỉnh đứng dậy, bưng bát canh giải rượu đến, Trì Uyên đã ngồi dậy.
Lúc này anh đã ngoan ngoãn, không cần Cố Tư dỗ dành, cứ thế mà uống hết bát canh giải rượu.
Cố Tư cầm lấy cái chén đi xuống lầu.
Kết quả, Trì Uyên nắm lấy tay Cố Tư, nhìn cô, gọi một tiếng, "Cố Tư."
Cố Tư hừ, "Hôm nay anh đi ăn tối với Tùy Mị có vui không."
Trì Uyên cười khẩy hai cái, kéo mạnh cô, sau đó quay người đè Cố Tư.
Cố Tư cầm trong tay chiếc cốc, "Anh làm gì vậy, anh cút đi, một tý nữa cái chén đã rơi xuống đất rồi."
Trì Uyên thuận tay cầm lấy chiếc chén, ném xuống đất.
Dưới đất có chăn, chén không vỡ, chỉ có vài tiếng động nhỏ vang lên.
Cố Tư nhìn chằm chằm Trì Uyên, Mặc dù Trì Uyên vẫn còn đầy mùi rượu nhưng trông anh rất tỉnh táo.
Trì Uyên cong miệng, "Cố Tư, em ghen à?"
Cố Tư thở dài, "Anh đừng có không biết xấu hổ, em mà ghen với anh ấy à, em có bị điên đâu..."
Cô luôn nói lời khó nghe, Trì Uyên đã biết điều đó từ rất lâu rồi nên anh trực tiếp chặn lại, không cho cô nói chút nào.
Cố Tư hai mắt trợn lớn, lại nữa rồi, lại đến.
Cô đẩy Trì Uyên ra, nhưng lần này Trì Uyên khác trước, hơi man một chút.
Cố Tư không thể kháng cự chỉ bằng hai tay.
Trong lúc hỗn loạn, hai người lăn ra đất.