Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 338




Phương Tố không biết Chương Tự Chi hỏi vấn đề này để làm gì, tùy tiện “ừ” một cái: “Cậu có chuyện gì, bên cậu có vấn đề gì hả?”

Quả thực là có chuyện, nhưng chuyện này nhất định không thể nói với Phương Tố.

Chương Tự Chi “a” một cái: “Không có chuyện gì, chỉ là muốn gọi điện thoại cho A Uyên nói chuyện, anh ấy không có ở đó sao?”

Phương Tố nói không có, nói là Trì Uyên đi vệ sinh.

Chương Tự Chi cũng không rườm rà: “Được rồi, vậy các người bận gì thì làm đi, khi nào có thời gian tôi lại gọi cho A Uyên.”

Nói hai câu như vậy, rồi cúp điện thoại.

Chương Tự Chi đặt điện thoại ở một bên, rồi “xùy” một cái: “Cái tên Trì Uyên này, thế mà lại cùng ăn cơm với Tùy Mị, thật là, cái con đàn bà Tùy Mị kia, nhìn ả mà anh ta cũng có thể ăn trôi cơm sao, tôi thật sự bái phục.”

Cố Tư cười: “Cô Tùy đẹp người nhân hậu, anh nha, đừng có ghen tị với người ta.”

“Tôi ghen tị với cô ta?” Chương Tự Chi xoay người lại, chỉ tay vào mắt mình: “Tôi nói với cô này, tôi không phải khoác lác với cô, một người bình thường giả tạo hay không giả tạo, tôi nhìn một cái là có thể nhận ra ngay, có thể phương diện khác tôi không ưu tú, nhưng ở khía cạnh này, tôi dám khẳng định không mấy người có thể qua tôi.”

Cố Tư dùng khóe mắt liếc nhìn Chương Tự Chi, sau đó cười: “Rồi rồi rồi, tôi biết rồi, anh không có chuyện gì nữa rồi, về đi, tôi cũng phải nghỉ ngơi đây.”

Thời gian nói sớm cũng không sớm, nhưng trễ cũng không trễ, Chương Tự Chi ngẫm nghĩ một chút, anh ta ở đây quấy rầy đến chiều rồi, thật sự cũng nên đi rồi.

Anh ta không nói nhảm với Cố Tư, chào rồi rời đi.

Cố Tư vẫn ngồi ở ghế sofa, nhìn chằm chằm tivi.

Một chương trình ca nhạc, cũng xem như một chương trình tài năng.

Nhưng chương trình tài năng bây giờ còn so tài cao thấp, giai đoạn đầu thật sự không có gì đáng xem.

Rôi cũng đến hậu kỳ PK, mọi người đều là tuyển thủ có năng lực, lúc đó mới là thưởng thức.

Cố Tư xem một lúc, có chút khó chịu, trực tiếp tắt tivi.

Cô khóa cửa sổ, chậm rãi từ từ lên lầu.

Thật sự Tùy Mị cũng khá tốt, nếu có thể kết thông gia cùng với nhà họ Tùy, quan hệ hợp tác này thêm một bước vững chắc, liên kết mạnh mẽ, sự phát triển của hai nhà chắc chắn không thể giới hạn.

Cố Tư trở về phòng, nghĩ nghĩ vẫn là đi đến phía ban công xem thử, cửa ban công đã được khóa, dù cho Nhị Cáp, Tam Cáp, ai cũng không thể vào được.

Cố Tư thuận mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, sau đó đập ngực một cái.

Mẹ kiếp, thế mà lại có chút khó chịu.

Trì Uyên bên kia sau khi hút một điếu thuốc biến mất không chút dấu vết, Phương Tố và Tùy Mị đều ăn xong rồi, anh cũng không quay lại.

Phương Tố có chút kỳ quái: “Mị Mị, bây giờ con ở đây đợi một lát, bác ra ngoài xem thử.”

Tùy Mị gật gật đầu, thành thật ngồi ở bên kia.

Phương Tố ra khỏi phòng riêng, đi về phía sảnh lớn bên kia, trong sảnh lớn không bao nhiêu khách, đương nhiên cũng không có Trì Uyên.

Cuối cùng bà đi ra cửa nhà hàng, nhìn về hướng xe Trì Uyên bên kia, Trì Uyên đang ở trong xe.

Phương Tố có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*, đi đến mấy bước, gõ gõ cửa xe.

(chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

Trì Uyên đã ngã ghế xuống, nằm trên đó giống như đang ngủ.

Nghe thấy âm thanh gõ kính, chậm rãi quay đầu lại.

Cửa sổ xe hạ xuống một nữa, nói chuyện đều nghe được, anh nói: “Ăn xong rồi? Con đưa mẹ về.”

Phương Tố hạ thấp âm thanh: “Con ở đây làm gì?”

Trì Uyên cũng cười: “Mẹ ở đây là làm cái gì?”

Phương Tố cũng là cứng nhắc trong chuyện này: “Mẹ muốn con và Mị Mị ở cùng một chỗ, điều này là sai sao.”

Trì Uyên hạ toàn bộ xe xuống: “Mẹ muốn? Vậy con cùng cô ấy ở bên nhau là tốt, hay con cùng với ai ở bên nhau, tại sao mẹ phải nghĩ?”

Phương Tố hé miệng hít một hơi thật sâu, bà cảm thấy có chút nói không thông với Trì Uyên.

Lúc đầu Trì Uyên chính là muốn ở cùng một chỗ với Tùy Mị, bây giờ ly hôn rồi lại ở bên nhau là không đúng sao.

Thái độ này của anh bây giờ mới là không bình thường.

Trì Uyên đưa ghế về vị trí cũ: “Mẹ cứ làm vậy, cho dù sau này thật sự muốn cùng con ăn cơm, con cũng sẽ không đồng ý, đây là một lần cuối cùng, sẽ không có lần sau.”

Phương Tố hơi có chút tức giận hổn hển: “Con có chuyện gì vậy hả, bây giờ ngay cả mẹ cũng không cần? Con chỉ vì Cố Tư, con có phải mất hết tính người rồi không?”

Vốn dĩ tính cách Trì Uyên tương đối lạnh lùng, lớn lên trong một gia đình như vậy, quan niệm tình cảm gia đình từ nhỏ đã nhạt nhẽo.

Anh nhìn Phương Tố: “Mẹ chỉ vì Tùy Mị, mới thật sự mất hết tính người, ba con vì sao không cần mẹ, mẹ đến bây giờ vẫn không hiểu được sao.”

“Trì Uyên.” Phương Tố ngay lập tức lớn giọng.

Bà không nghe được có người nói những lời Trì Chúc không cần bà như vậy, Trì Chúc làm sao có thể không cần bà, Trì Chúc vẫn luôn nâng niu bà.

Trì Uyên mở miệng: “Điện thoại của con đâu, đưa con.”

Điện thoại đang ở trong tay Phương Tố, bà cúi đầu lấy điện thoại ra, thuận tay ném vào trong cửa sổ: “Đưa con thì đưa con, đồ không biết tốt xấu, mẹ làm như vậy là vì ai, con với ba con giống như nhau……”

Trì Uyên trực tiếp khởi động xe, cửa sổ xe cũng nâng lên.

Bộ dạng như vậy chính là ngay cả ý định đưa Phương Tố về cũng không có.

Phương Tố hướng về xe của Trì Uyên đá một cái.

Trì Uyên ở đây trực tiếp lái xe đi, một câu dư thừa cũng không nói với bà.

Phương Tố đứng tại chỗ, tức đến nghiến răng.

Tùy Mị ở bên kia đứng ở cửa sổ phòng riêng, nơi đó vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình ở dưới lầu.

Mặc dù Tùy Mị không nghe được Trì Uyên cùng Phương Tố nói chuyện, nhưng sau khi nhìn thấy Phương Tố đá một cái, hai người không phải nói chuyện ăn ý với nhau.

Tùy Mị quay người ngồi vào chỗ cũ.

Cô ta cũng có chút khó chịu, Trì Uyên như vậy, cô cũng hơi khó ra tay.

Tùy Mị ở đây đợi một lúc, Phương Tố lại đi lên.

Phương Tố vẫn là mang theo nụ cười đi vào, cố gắng bù đắp, nói là Trì Uyên bên kia có việc bận, nên đi trước rồi.

Tùy Mị giả vở như cái gì cũng không rõ: “Như vậy ạ, cũng đúng, anh ấy rất bận, gần đây công ty bên đó rất nhiều việc.”

Phương Tố cũng không vội đi, đi đến ngồi xuống: “Nhưng cho dù bận như thế nào, mấy chuyện yêu đương cũng phải bồi đắp thêm chứ, thằng bé A Uyên này, suy nghĩ không thông mà.”

Dường như là để an ủi Tùy Mị, Phương Tố nói thêm vài câu: “Thằng bé A Uyên này tính cách lạnh lùng, từ nhỏ cũng không có nhiều cô gái ở cạnh nó, nó ở trong phương diện tình cảm có chút chậm chạp, cái này chúng ta đều biết rõ, những cái khôn khéo kia của nó đều dùng trong công việc, con người mà, không có mười phần hoàn hảo, nó như vậy, chỉ có thể đợi nó thông suốt, con bao dung với nó nhiều hơn.”

Tùy Mị mỉm cười.

Thật sự nếu như sau này, Trì Uyên có thể hiểu cô, cô cũng bằng lòng tiếp tục đợi.

Nhưng chỉ là sợ, cô cứ kiên nhẫn đợi như thế, tiếp tục cái gọi là bao dung, người đàn ông này, cuối cùng lại trở thành một người khác.

Lúc Trì Uyên ra ngoài đã thanh toán, Phương Tố cùng Tùy Mị từ nhà hàng rời đi.

Hai người tự bắt taxi trở về nhà, Tùy Mị trước tiên đợi Phương Tố đi rồi, sau đó gọi xe, hơi do dự, rồi báo địa chỉ của Cố Tư.

Nơi ở của Cố Tư Tùy Mị mặc dù chưa đến, nhưng trước đó có nghe Phương Tố nhắc đến, Trì Uyên ly hôn với Cố Tư, cho Cố Tư một căn nhà, hiện tại Cố Tư đã có một khoảng thời gian vui vẻ ở trong đó.

Địa chỉ đó cũng là Phương Tố nói qua.

Đó quả thực là một vị trí đắc địa cho từng tấc đất.

Xe chậm chậm đến, Tùy Mị cũng không để tài xế lái xe quá gần, liền dừng ở gần đó.

Cô ta xuống xe đi qua.

Cố Tư đã sớm tắt đèn đi ngủ.

Tùy Mị ở xa xa nhìn một lúc, sau đó đi về hướng bên đó.

Kết quả không đợi đi đến quá gần, cô ta liền dừng lại, vội vàng tìm một cái cây, đứng ở đằng sau.

Ở cổng nhà Cố Tư có một chiếc xe dừng lại, chiếc xe là ở trạng thái tắt máy.

Có một người đứng ở đầu xe bên đó, người đó dựa vào đầu xe, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai nhà Cố Tư.