Trì Uyên đột nhiên dừng bước.
Kết quả Cố Tư không để ý đến anh ấy, tiếp tục đi về phía sảnh tiệc.
Trì Uyên mím môi, sau khi suy nghĩ một chút liền đi theo.
Ngay khi có một nhân viên phục vụ đi ngang qua, Trì Uyên nhỏ giọng nói: “Em thích Ninh Tôn thật sao? Hay cố ý chọc tức tôi?”
Cố Tư buồn cười nhìn Trì Uyên: “Tại sao tôi phải cố ý chọc tức anh? Đừng tự đánh giá mình cao như vậy! Anh thực sự không đáng giá đâu!”
Cố Tư làm ra vẻ chế giễu, như thể cô thực sự không xem anh ra gì.
Cảm giác này, thật là đau lòng!
Trì Uyên vẫn còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng không biết nên hỏi cái gì.
Bây giờ, Cố Tư nói chuyện không lưu tình một chút nào, anh ấy hỏi gì, đều cảm thấy Cố Tư sẽ càng nói ra những lời khó nghe.
Ngược lại, Cố Tư hoàn toàn không quan tâm đến anh, cô đi nhanh đến sảnh tiệc. Sau đó đứng ở bậc cầu thang: “Lão Chương!”
Chương Tử Chi đang rửa mặt trong toilet, nghe thấy tiếng gọi, liền nhanh chóng đi xuống lầu.
Anh ta vừa đi vừa mắng: “Cái bà cô già kia, tôi sẽ giết bà ta, tôi nói cho các người biết, đừng ai cản tôi, hôm nay tôi sẽ đại khai sát giới”.
Nói không đầu không đuôi thế kia, căn bản người khác nghe đều không hiểu gì.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ tức hổn hển kia của Chương Tử Chi, Cố Tư liền biết đã xảy ra chuyện.
Cô nhíu mày: “Làm sao vậy? Ai chọc giận anh rồi?
Chương Tử Chi lau nước trên mặt: “Tôi phải về câu lạc bộ, lại bị người ta báo cáo rồi”.
Mấy ngày trước vừa có chuyện, bây giờ lại bị báo cáo, cái club này, tình trạng này mà xảy ra liên tục, thì sẽ không thể tiếp tục mở cửa.
Cố Tư ngẫm nghĩ: “Muốn đi bây giờ à?”
Chương Tử Chi “ừ” một tiếng: “Tôi phải trở về xem một chút, bà cô họ Lương kia chắc là lại tới, cô ta không nhìn thấy tôi chắc chắn sẽ không vui. Tôi không về, không chừng cô ta sẽ truy sát đấy”.
Cố Tư thật ra lại thấy vui: “Tôi đi với anh!”
Lúc đầu cô là đến cùng với Chương Tử Chi, bây giờ Chương Tử Chi muốn đi, cô cũng đi theo, cũng xem như là chuyện bình thường.
Chương Tử Chi “ừ” một tiếng, Trì Uyên liền mở miệng: “Em ở lại đi, muộn một chút tôi đưa em về”.
Cố Tư ngạc nhiên, quay đầu nhìn Trì Uyên: “Tôi cần anh phải đưa về sao?”
Cô một mặt ghét bỏ, khiến Trì Uyên mở miệng nửa ngày cũng không biết nên nói gì.
Người phụ nữ này, sao lại thay đổi nhanh như vậy? Trước đó không phải thế này!
Cố Tư giúp Chương Tử Chi chỉnh sửa lại quần áo: “Có muốn đi chào hỏi ba của anh và nhà họ Nguyễn không?”
Chương Tử Chi xua tay: “Không cần, cứ đi như vậy thôi, tôi hơi lo lắng cho bên kia”
Cố Tư cũng không quan tâm nhiều, theo Chương Tử Chi từ sảnh tiệc bên này rời đi.
Trước khi đi cũng không có chào Trì Uyên.
Trì Uyên cau mày nhìn theo bóng lưng hai người họ.
Trước đó, lúc ăn cơm còn rất tốt, nhưng mới tới nửa buổi chiều đã trở mặt rồi.
Cố Tư và Chương Tử Chi lên xe rời đi, đến câu lạc bộ.
Quả nhiên, câu lạc bộ lại bị lục soát kiểm tra tài sản.
Chương Tử Chi đi vào liền mắng chửi, anh ta không có chửi những người thi hành công vụ, chỉ nói là mình làm ăn kinh doanh đàng hoàng. Không biết kẻ nào không biết xấu hổ lại đi báo cáo anh ta.
Cảnh sát Lương từ cầu thang đi xuống, lạnh lùng nhìn Chương Tử Chi: “Anh nói nhỏ một chút, lớn tiếng không có nghĩa là có lý đâu”.
Chương Tử Chi khịt mũi, nhìn đối phương từ khóe mắt: “Là cô cố ý, cố ý đào tới gốc rể! Nếu có ý kiến gì với tôi cứ nói thẳng, không phục hai chúng ta…”
Anh ta chưa nói xong, cảnh sát Lương đã quay người đi nới khác, rõ ràng là không muốn tiếp chuyện anh ta.
Cố Tư nhìn dáng vẻ này của Chương Tử Chi có chút buồn cười.
Cảm giác giống như học sinh tiểu học, gặp thầy hiệu trưởng, bị đàn áp gắt gao.
Sau khi lục soát một lượt, không tìm được vật cấm gì vi phạm pháp luật. Chương Tử Chi la to: “Xem đi! Tôi đã nói tôi là người làm ăn đàng hoàng, các người lại nhất định nghi ngờ tôi, không phải cái gì cũng không có sao!”
Người kia cũng không muốn nói nhảm với anh ta, xác định tìm không được đồ vật, liền nhanh chóng rút đi.
Chương Tử Chi không vui: “Các người cứ đi như vậy sao? Không định cho tôi một chút thông tin gì à?”
Cảnh sát Lương quay đầu nhìn Chương Tử Chi: “Người báo cáo kia, chúng tôi sẽ theo dõi để xác minh, nếu xác định là đùa giỡn, chúng tôi sẽ trừng phạt người báo cáo loạn”.
Chương Tử Chi nhìn chằm chằm đối phương một hồi, rồi gật đầu: “Được rồi! Tôi đợi kết quả của các người!”
Máy người cảnh sát kia lúi húi rời đi, Chương Tử Chi đạp một chân vào cái ghế bên cạnh.
Anh ta mở miệng mắng chửi, là mắng Trang Lệ Nhã: “Bà vợ bé của Ninh Bang kia, có phải gần đây vợ chồng không được hòa hợp không? Mẹ nó, nhắm vào ông đây, ông còn chưa xử lý bà ta, ngược lại bà ta còn làm tới. Được, được, được, rửa cho sạch cổ, nhìn xem tôi xả một đao có lấy được mạng bà ta hay không”.
Cố Tư nhìn Chương Tử Chi: “Anh làm sao xác định được người báo cáo anh là người nhà họ Ninh?”
Chương Tử Chi nào quan tâm đến chuyện này:”Tôi nói phải là phải, không phải cũng vậy. Dù sao kết cục vẫn là bà ta!”
Vừa nói xong câu này, Ninh Tôn đã đi đến, anh ta vừa vào đã nhíu mày:”Xảy ra chuyện gì, tôi nghe nói lại bị kiểm tra à?”
Chương Tử Chi “ừ” một tiếng, ngồi một bên giống như đang giận dỗi. Nhìn thấy Ninh Tôn, Cố Tư hơi mất tự nhiên. Là bởi, cô đã nói hươu nói vượn với Trì Uyên một trận. Cái tên Trì Uyên kia, gần đây tâm tình không đúng lắm.Cố Tư thực sự cũng có hơi sợ Trì Uyên sẽ đi tìm Ninh Tôn để đôi co.
Chuyện này..chuyện này..
Cố Tư ngẫm nghĩ, cũng không quan tâm đến chuyện của Chương Tử Chi nữa, ngoắc Ninh Tôn một cái.
Ninh Tôn nhướng mày, Cố Tư liền gật gật đầu.
Ninh Tôn nở nụ cười, theo Cố Tư đi ra cửa.
Thực sự, Cố Tư cũng không biết nói như thế nào cho rõ ràng, ấp úng cả nửa ngày. Cuối cùng mới cầm lọn tóc mở miệng:”Tôi có chuyện này muốn nói với anh một chút, tôi cảm thấy rất áy náy”.
Ninh Tôn cười:”Chuyện gì khiến cô khó xử như thế?”
Cố Tư xụ mặt: “Là thế này, hôm nay miệng mồm của tôi nói chuyện bậy bạ, không đâu vào đâu, lại lôi anh vào”
Ninh Tôn “ừ” một tiếng: “Sau đó thì sao? Cô nói gì rồi?”
Cố Tư cười ha ha tinh quái.
Cô nói: “Là như vầy, hôm nay, Trì Uyên nói rất nhiều chuyện không thể hiểu nổi, tôi chỉ muốn ngăn cản anh ta, vậy nên tôi nói người tôi thích là anh, để về sau anh ấy bớt can thiệp vào chuyện của tôi. Thật sự tôi chỉ là thuận miệng nhắc đến, anh đừng để ý, đợi tôi tìm được cơ hội thích hợp, tôi nhất định sẽ nói rõ ràng với Trì Uyên, sẽ không gây phiền phức cho anh”.
Ninh Tôn sửng sốt, khóe miệng nhếch lên: “Chuyện này, cũng không phải chuyện gì lớn”.
Cố Tư rít lên: “Chủ yếu là gần đây Trì Uyên không ổn lắm, tôi sợ anh ấy đến tìm anh gây rắc rối”.
Ninh Tôn cười, đưa tay đặt lên đầu Cố Tư, nhẹ nhàng xoa xoa: “Không sao, nếu anh ấy đến, tôi biết nên nói với anh ấy thế nào”.
Cố Tư nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Tôn, hình như thật sự không quá coi trọng chuyện này, trong lòng cô thở ra một hơi: “Cám ơn anh nhé!”
Ninh Xuân không nói gì, nhưng Chương Tử Chi thì đang gào thét trong phòng: “Hai người không ai đến an ủi tôi một chút sao? Hôm nay tôi bị người ta kiếm chuyện, tâm tình rất không tốt nha!”
Cố Tư và Ninh Tôn cùng “a” một tiếng, quay người đi vào câu lạc bộ.
Hai người đều không để ý đến, có một chiếc ô tô đậu ở con đường đối diện, cửa kính xe đã được kéo xuống.
Nhìn thấy rất rõ người bên trong.
Chỉ cần Cố Tư quay qua nhìn một chút, cô ấy sẽ phát hiện ngay lập tức.
Thế nhưng…
Trì Uyên nâng cửa kính xe lên.
Cô chỉ lo cười với Ninh Tôn.
Cười e thẹn như vậy, dịu dàng như vậy.
Giọng nói của Trì Uyên lạnh đi: “Đi thôi, quay về đi”
Edit by Bông. Vui lòng reup nhớ để tên người edit. Bản edit này thuộc về www.hangtruyen.com