Cố Tư phản ứng lại, nhanh chóng đứng lên, “Các anh về à, để tôi tiễn các anh.”
Trì Uyên không nhúc nhích, chỉ ngồi ở chỗ cũ.
Cố Tư tiễn hai người ra cổng.
Chương Tự Chi nhìn vào trong phòng, hơi cong môi, “Cố Tiểu Tư, chồng cô bình thường cũng dính lấy cô như vậy à, làm gì có ai bình thường mà dính người như thế, chỉ có một mình cô giống vậy thôi.”
Cố Tư nghĩ rằng Chương Tự Chi đang nói chuyện xảy ra trong phòng bếp.
Cô ấy cũng hơi chạnh lòng.
Đặc biệt là Ninh Tôn vẫn ở đây, Ninh Tôn biết hai người đã ly hôn.
Vậy mà hai người vẫn đang ôm nhau trong bếp.
Dù nghĩ thế nào đi nữa thì cũng có chút không chính đáng.
Cố Tư hất tóc bên tai, cố làm ra vẻ không xấu hổ. “Hôm nay anh sẽ coi anh ấy như bị bệnh đi, đừng so đo, tôi cũng không rõ hôm nay ấy bị làm sao.”
Cố Tư không biết, nhưng Ninh Tôn thì có.
Anh ta đi tới, đứng bên cạnh Cố Tư, hai người rất thân thiết nói một câu khác, “Lần sau xảy ra chuyện, thì đứng tránh xa xa một chút, hôm nay cô bị thương, thật sự tôi không thoải mái lắm.”
Cố Tư nghe cũng không quá hiểu những lời này, chỉ xem như là do Ninh Tôn đang áy náy.
Cô gật đầu, “Tôi biết, nhưng hôm nay tôi thực sự đứng trốn ở phía sau.”
Nói như vậy, Chương Tự Chi co rụt cổ lại, thiên địa lương tâm ơi, thật sự lúc đó anh ta không biết Cố Tư đang ở phía sau anh ta.
Nếu không cũng không lập tránh đi như vậy.
Ninh Tôn Ừ một cái, ngẩng đầu nhìn trời, “Được rồi, đi thôi, cô vào nhà đi, buổi tối nhớ khóa cửa sổ đi ngủ.”
Cố Tư ừ ừ hai tiếng, “Tôi biết rồi”
Ninh Tôn nhìn vẻ mặt của Cố Tư, có chút bất lực.
Cô thực sự nghe không hiểu anh nói.
Sau vài câu chào hỏi, Chương Tự Chi cùng Ninh Tôn rời đi.
Cố Tư xoay người đi vào phòng khách.
Trì Uyên không còn ở dưới lầu nữa, máy tính đã tắt, hình như đã đi lên lầu.
Cố Tư đứng bên ghế sofa, hít sâu một hơi rồi đi mở TV.
Kỳ thật không có gì muốn nhìn, chẳng qua là cảm thấy trong nhà quá mức yên tĩnh.
Cứ thế tùy ý đổi mấy kênh truyền hình, Trì Uyên lại ở trên lầu bước xuống.
Anh không chào Cố Tư, đi đến tủ rượu bên cạnh phòng ăn, lấy ra một chai rượu đỏ.
Trên tủ rượu có trưng bày mấy chai rượu đỏ, Cố Tư có biết.
Chẳng qua chưng chơi, cô không quen uống thứ này nên chỉ nhìn Trì Uyên một chút rồi thu ánh mắt về.
Trì Uyên xuống bếp lấy hai cái cốc.
Anh đi tới, rót cho Cố Tư một ly.
Cố Tư vội vàng xua tay, “Không uống không uống, thứ này không dễ uống lắm.”
Trì Uyên cười cười, không quan tâm lắm, anh vẫn rót một ly cho Cố Tư, đặt qua đó, sau đó tự mình rót một ly.
Anh ta cũng không rời đi, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Cố Tư.
Cố Tư liếc nhìn Trì Uyên, rồi ngồi thẳng lưng, ánh mắt hướng vào TV.
Nhưng ở trên đang chiếu cái gì, cô thực sự không nhìn xem.
Trì Uyên chậm rãi uống cạn một ly rượu.
Anh đặt ly rượu xuống, sau đó đưa tay, đi tới nắm lấy tay Cố Tư.
Cố Tư giật mình, quay đầu nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên chỉ cụp mắt xuống, cầm chiếc nhẫn trên ngón tay cô rồi nhẹ nhàng xoay chuyển.
Cố Tư không thể giải thích được nhớ lại những việc xảy ra trong bếp lúc nãy.
Không biết hôm nay Trì Uyên xảy ra chuyện gì, thật ra anh ấy là người sống tương đối nội tâm, hôm nay rõ ràng là có người ngoài, lại hành động như vậy cũng không hợp lẽ thường.
Cố Tư hai má hơi nóng, ho khan hai tiếng, “Ừm, anh vừa mới uống rượu, tốt hơn hết đừng nói gì với tôi, anh đã uống quá nhiều.”
“Tôi không uống nhiều.” Trì Uyên cười nhẹ, “Tôi uống một cốc không thành vấn đề.”
Cố Tư hít sâu một hơi, không nói gì.
Trì Uyên nghịch ngón tay Cố Tư, sau đó hỏi: “Em thích Ninh Tôn?”
Cố Tư nhíu mày, “Ninh Tôn?”
“Quên đi.” Trì Uyên lại nói, “Câu hỏi này, coi như tôi chưa hỏi.”
Anh di chuyển tay từ ngón tay Cố Tư từ từ di chuyển, một chút đến vị trí cổ tay, sau đó thuận theo cánh tay rơi trên vai Cố Tư.
Cố Tư lúc đầu không thể giải thích được, không biết Trì Uyên định làm gì.
Dù sao, cả hai người bây giờ đều ở trong trạng thái tỉnh táo, nên sẽ không xảy ra chuyện gì được.
Nhưng dần dần, Cố Tư cảm thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì Trì Uyên bắt đầu chạm vào mặt cô, cả người cũng nghiêng người theo.
Dáng vẻ này trước đây không phải là hiếm, nhưng chỉ xảy ra khi hai người phát sinh dây dưa về thân thể.
Cố Tư thở dài, ngả người ra sau, rõ ràng là đang muốn tránh sự đụng chạm của Trì Uyên.
Trì Uyên duỗi tay cầm lấy cằm Cố Tư khiến cô không thể trốn, sau đó cả người đè lên.
Cố Tư hét lên a a hai lần, nhưng cô không biết mình muốn nói gì.
Trì Uyên hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của Cố Tư, anh hôn Cố Tư rồi từ từ ấn Cố Tư xuống ghế sofa.
Cố Tư đẩy vai Trì Uyên, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Hiện tại hai người đều rất tỉnh táo, Trì Uyên mặc dù có chút rượu nhưng ánh mắt lại rất rõ ràng.
Trì Uyên dương như có chút cố chấp, đè Cố Tư rồi hôn một lúc lâu.
Cố Tư một lúc sau mới có chút bối rối.
Người này, loại chuyện này, cô rốt cuộc không chống đỡ được.
Trì Uyên đợi cả người Cố Tư mềm nhũn ra, liền trực tiếp từ trên sofa đứng dậy, ôm Cố Tư.
Cố Tư ôm cổ Trì Uyên, ánh mắt có chút ẩm ướt.
Cô lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, “Trì Uyên, anh sao vậy?”
Trì Uyên đi về phía cầu thang, nhưng anh lại đáp lại lời Cố Tư, “Ý của cô là gì nói đi, tôi còn chưa thể hiện rõ ràng sao?”
Cố Tư sửng sờ, cô nhìn chằm chằm bên mặt của Trì Uyên thật lâu, trong đầu vang lên những gì Tử Thư đã nói.
Tùy Mị đúng là mèo gần mỡ, nhưng cô cũng vậy.
Cố Tư hé miệng, mấy giây sau, cô vùi mặt vào cổ Trì Uyên.
Cố Tư có ý tứ như thế này, chỉ cần không từ chối.
Trì Uyên chậm rãi giật giật khóe miệng.
Anh ôm Cố Tư đi về phòng của cô.
Sau khi đặt Cố Tư xuống giường, Trì Uyên đi tới, kéo rèm cửa lên.
Cố Tư đứng dậy, bò tới, bật đèn đầu giường.
Đèn đầu giường màu vàng mờ ảo, mang theo chút không khí mơ hồ mà ấm áp.
Cố Tư nhìn Trì Uyên chằm chằm, “Tôi là ai?”
Câu hỏi này khiến Trì Uyên không khỏi bật cười, anh từ từ cởi quần áo.
Tất cả những động tác này trong mắt Cố Tư dường như chậm lại vô hạn, cô nhìn chằm chằm bàn tay đang cởi mở của Trì Uyên, nghe anh nói: “Cố Tư, cô bị ngốc à?”
Tốt lắm, chỉ cần biết cô ấy là ai.
Tất cả chuyện tiếp theo, liền có chút không bị khống chế.
Việc châm lửa bén rơm này, đúng là không có cách nào khống chế.
Cố Tư cứ nhìn chằm chằm vào Trì Uyên, não bộ giằng co qua lại giữa hỗn loạn và tỉnh táo.
Trì Uyên vẫn bóp bắp chân cô giữa chừng, tránh vết thương cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Cố Tư cảm thấy tim mình như bị kim châm, có chút chua xót.
Cô ấy nói, “Nó không đau nữa.”
Trì Uyên cười, “Vậy là tốt rồi.”
Hành động tiếp theo thậm chí còn thô lỗ hơn.
Cố Tư nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm lủng lẳng trên trần nhà, suy nghĩ của cô cuối cùng cũng hoàn toàn rối tung lên.