Một đường không nán lại quá lâu, đợi đến khi chiếc xe của Trì Uyên dừng trước cổng nhà Ninh Tôn, tiếng mắng chửi vẫn còn vang vọng ở bên trong.
Ninh Am thở ra một ngụm khí, xoa xoa hai bàn tay như muốn xống vào.
Trì Uyên nhìn Cố Tư rồi nói, “Cô cứ an phận ngồi ở đây đi, tôi vào xem thử đã xảy ra chuyện gì.
Vừa nói xong thì Tự Chi ở bên này đã tự tiện xông vào rồi.
Xem ra hắn ta còn sốt ruột hơn cả Cố Tư.
Cổng chính của biệt thự nhà họ Ninh vẫn đóng chặt, Chương Tự Chi chỉ biết đá mạnh một phát.
Trong lòng tức tối, chỉ biết văng tục chửi thề, “Ninh Tú Ninh Tiêu Ninh Tương, còn ai nữa, ló mặt ra đây cho ông xem nào. Trang Lệ Nhã, các người làm gì Ninh Tôn rồi, ông đây nói cho mấy người biết, cậu ta mà mất một sợi tóc nào thì mấy người không xong với tôi đâu”.
Cố Tư đặt tay lên nắm cửa, ngay lập tức cau mày.
Lần trước cùng Ninh Tôn đến công ty nhà họ Ninh, Ninh Tú vì thể diện của cô mà chỉ tạm thời thay đổi chức vị của Ninh Tôn.
Nhưng mà rõ ràng, thể diện của Chương Tự Chi lớn hơn cô mà.
Tại sao Ninh Tú không vì Tự Chi đối với Ninh Tôn mà cư xử tốt hơn một chút.
Về điểm này Cố Tư hoàn toàn nghĩ không thông.
Chương Tự Chi cố chấp gào lên mấy tiếng, người của Ninh gia cũng chịu xuất hiện.
Hình như chỉ là đầy tớ, sau khi nhìn thấy Chương Tự Chi liền xoay người đi vào trong nhà.
Cố Tư và Trì Uyên cũng xuống xe, tiến lại cánh cửa nghe ngóng tình hình.
Tự Chi cứ hướng về cổng rào mà đánh đấm không ngừng.
Cố Tư đưa mắt nhìn về phía nhà khách.
Không mất quá nhiều thời gian, Ninh Tôn từ bên trong chạy ra ngoài.
Biểu hiển cũng không có vẻ lo lắng lắm.
Anh nhanh chóng đi đến mở cửa, “Mọi người soa lại qua đây rồi”.
Tự Chi kiểm tra xung quanh người Ninh Tôn, trên dưới trái phải đều không bỏ xót, “Không sao chứ, bọn họ có động tay chân đánh cậu không, nói tôi nghe, những thứ này cứ giao cho tôi”.
Ninh Tôn thở dài, “Không có, không có việc gì đâu”.
Trì Uyên ở bên cạnh cất lời, “Cậu không tính mời bọn tôi vào nhà ngồi sao?”
Ninh Tôn nhìn Trì Uyên, rồi lại nhìn sang Cố Tư, dường như có chút chần chừ.
Chương Tự Chi lại không nghĩ nhiều như thế, phất tay mà sải bước đi thẳng đến cửa phòng khách. Cố Tư cũng muốn đi đến, nhưng lại bị Trì Uyên ngăn cản, “Cô đi đằng sau, đừng có xông xóa lên đằng trước”.
Cô không hiểu lắm, như vậy là có ý gì.
Trì Uyên nhìn Ninh Tôn, “Trước đây đã từng ầm ĩ như vậy sao?”
Ninh Tôn mỉm cười, “Cũng không phải chuyện lớn gì, chuyện nhỏ thôi, đã giải quyết xong hết rồi”.
Anh vừa nói xong thì từ bên trong vọng ra những tiếng rơi vỡ loảng xoảng, giống như những vật thủy tinh bị rơi xuống đất vậy.
Ct cả kinh, lúc nãy hình như là tiếng mắng chửi của Tự Chi.
Trì Uyên và Ninh Tôn vội vàng chạy vào trong phòng.
Cố Tư cũng theo sua hai người bọn họ.
Trong phòng khách hiện giờ có rất nhiều người, những người của Ninh gia đều tụ họp ở đây.
Lão tiên sinh của Ninh gia ngồi ở ghế sô pha, thân thể dường như không tốt, cứ liên tục ho.
Trang Lệ Nhã đứng kế bên, dưới chân toàn là những mảnh vỡ, rất giống với hình dáng của một lọ hoa. Cố Tư đứng ở trước cửa.
Huynh đệ tỷ muội mấy người ở Ninh gia đều có mặt, đứng nguyên tại chỗ không nói hông động.
Chương Tự Chi cũng không biết cớ gì mà cứ đứng đó huơ chân mua tay mà la hét ầm ĩ, nói bọn họ ức hiếp Ninh Tôn.
Cố Tư lúc này nhích đến gần Ninh Tôn, Trì Uyên phải nghiêng nửa thân mà nhìn cô.
Vậy mà Cố Tư vẫn không nhận ra mình đang đứng gần Ninh Tôn, âm thanh nặng nề cất lên, “Rốt cuộc có chuyện gì vậy, không phải trước đây anh luôn có mâu thuẫn với những người này hay sao”.
Ninh Tôn khẽ gật đầu, “Cậu nhìn sang Ninh Tiêu đi”.
Cố tư vội vàng đưa mắt nhìn Ninh Tiêu, Ninh Tiêu đứng ở bên đó, đứng thẳng tắp.
Mặt có chút đó, hình như là bị sưng lên rồi.
Cố Tư quay đầu hỏi Ninh Tôn, “Là anh đánh cậu ta sao?”
Ninh Tôn khẽ ừ.
Cố Tư gật đầu, “Đánh đẹp lắm”.
Lần trước cậu ta ở công ty của Ninh gia diễu võ giương oai, cô vừa nhìn liền rất không thích.
Nhìn đến người nhà của Ninh Tiêu, bọn họ vẫn là người chủ đích thực, hoàn toàn không giống như Ninh Tiêu.
Ninh Tương đứng cạnh Ninh Tiêu, đang nhìn Tự Chi làm loạn kế bên.
Chương Tự Chi ở phía trước Cố Tư, cô nhìn hắn chằm chằm, nhìn thấy phía sau của Cố Tư.
Lần trước Cố Tư cùng Ninh Tôn đi đến công ty nhà họ Ninh, Ninh Tú trực tiếp cho Ninh Tôn vị trí phó tổng.
Ninh Tôn cái gì cũng không hiểu, dựa vào cái gì mà được làm phó tổng, điều này Cố Tư vẫn luôn thắc mắc, làm sao có thể nguyện ý cùng Ninh Tôn ở chung được cơ chứ.
Ninh Tôn càng nghĩ càng không thoải mái, không nhẫn nhịn được liền nói ra, “Đây là việc riêng của chúng tôi, mấy người qua đây làm gì, giúp đỡ cho tên khốn nạn đó à, thật là mọi người vì một người sao, mấy người đều…”
Ninh Tương còn chưa nói hết câu, Tự Chi đã xoay người, từ ngoài cánh cửa đen tuyền đó xách vào một chậu hoa lớn, ném về phía Ninh Tương, “Mày ngon nói lại lần nữa xem”.
Chậu hoa rất lớn nên Tự Chi đã ném trượt, rơi xuống đất cách Ninh Tương không xa, vỡ tan tành.
Ninh Tương bị dọa cho kinh hãi, cứ đứng nhìn những mảnh vỡ ở dưới sàn.
Trang Lệ Nhã ở bên cạnh cũng sợ hãi mà thét lên một tiếng, trốn đằng sau Ninh Bang.
Lão tiên sinh chỉ vào Tự Chi, “Thằng lõi này, cậu vào nhà chúng tôi làm ra chuyện gì vậy hả?”
Chương Tự Chi cứ giương mắt nhìn, “Tôi là hạng lưu manh gì ông hông phải không biết, tôi có quản chuyện nhà ông không, tôi nói cho ông biết, ông đừng có thách tôi, chuyện mà ông gây ra tôi đều biết hết”.
Nói xong liền qua sang Trang Lệ Nhã, “Còn bà nữa, trước đây bà làm gì tôi biết hết, những chuyện không sạch sẽ gì bà đều làm qua, vậy mà còn dám nói người khác là đồ khốn, bà xem hai đứa con bà sinh ra là loại nghiệt chướng gì đi”.
Cố Tư nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn ta.
Thằng lõi này mà đáp trả cũng ghê gớm đấy chứ.
Trì Uyên cau mày nhìn vào Ninh Tú.
Hai người trước đây ở bên ngoài có tiếp khách với nhau, chính xác là đã gặp qua mấy lần.
Cũng đã từng uống vài chén với nhau.
Biểu tình của Ninh Tú cũng không tốt lắm, nhưng thực ra biểu tình ngày hôm nay cũng khác gì anh lắm.
Anh vẫn hay phiền muộn chuyện trong nhà, không có lúc nào được yên ổn.
Ninh Tú chú ý đến ánh mắt của Trì Uyên, thời dài một hơi, “Trì tiên sinh, đã để anh chê cười rồi”.
Trì Uyên hờ hững đáp, “Trước đây có nghe qua mấy câu chuyện phiếm, hôm nay xem như được tận mắt chứng kiến rồi.
Ninh Tú có chút ngượng ngùng.
Bên này Ninh Tương vẫn nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ, không biết bị cái gì mà đột nhiên phát điên lên.
Cô ta bước lên phía trước vài bước, đột nhiện nhặt lên miếng vỡ to nhất, ném về phía Tự Chi, “Chuyện gia đình nhà chúng tôi từ khi nào đã đến lượt mấy người quản vậy, cút hết ra ngoài cho tôi”.
Ninh Tương ném đồ tốt hơn Tự Chi thì phải, miếng vỡ đó cũng to bằng nửa cái chậu hoa ban đầu.
Chương Tự Chi phản ứng rất nhanh, nghiêng mình là có thể né tránh được.
Nhưng mà, người ở phía sau Tự Chi chính là Cố Tư.
Cố Tư vẫn đang quan sát Trì Uyên, muốn nghe xem anh và Ninh Tú đang nói cái gì.
Trì Uyên ở trên thương trường vẫn hay cùng người khác đàm phán đều đạt đến trình độ xuất sắc.
So với tính tình nóng nảy của Tự Chi, cách của Trì Uyên hiệu quả hơn nhiều.
Cố Tư không để ý đến mảnh vỡ đang lao về phía này, chỉ cảm thấy trong mắt mình có vật gì đó chầm chậm lao tới.
- ---------------------------