Cố Tư không hề nhắc tới chuyện Trì Uyên ra ngoài chơi bời bao lâu không trở lại.
Cô chỉ à một tiếng, "Tôi thấy chán nên ra ngoài."
Trì Uyên cầm lấy miếng băng dán cá nhân trong tay Cố Tư, sau đó ngồi xổm xuống.
Lễ phục rất dài, che khuất chân Cố Tư.
Trì Uyên xốc váy lên, nắm chân Cố Tu.
Cố Tư thấy hơi ngứa, cô né tránh.
Ai ngờ Trì Uyên lập tức mở miệng. "Đừng nhúc nhích, tôi dán cho cô."
Cố Tư nghiêng đầu, nhìn Tùy Mị cách đó không xa.
Tùy Mị chỉ nhìn Trì Uyên, muốn nói nhưng trên mặt không một chút biểu cảm, hình như cũng không phải.
Cô ta đưa lưng về phía ngọn đèn đường cách đó không xa, sắc mặt chìm trong bóng tối.
Cố Tư nhếch khóe miệng, vẫn nhìn Tùy Mị nhưng lại nói với Trì Uyên, "Anh nhẹ thôi, tôi hơi đau."
Nếu như là bình thường, có lẽ Trì Uyên sẽ không để ý đến cô.
Nhưng hôm nay, không ngờ Trì Uyên còn ừ một tiếng.
Có thể thấy được sự áy náy của anh.
Nhưng nói thật, tuy Cố Tư không thể tính toán thời gian.
Nhưng cô cảm giác phải rất lâu sau Trì Uyên mới đi tìm cô.
Chắc anh trò chuyện với Tùy Mị lâu lắm.
Áy náy cũng là bình thường.
Trì Uyên dán băng dán cá nhân cho Cố Tư.
Cố Tư chỉ bị trầy da ở một chân.
Chân còn lại không sao cả.
Nhưng Trì Uyên vẫn móc miếng băng dán cá nhân trong túi quần ra, dán lên gót chân ở chân còn lại cho Cố Tư.
Sau đó anh lại cẩn thận đi giày cho cô.
Từ đầu đến cuối ánh mắt Cố Tư đều dừng trên người Tùy Mỹ.
Khi Trì Uyên đi giày cho Cố Tư, Tùy Mị thực sự không nhịn được nữa, đi hai bước về phía Cố Tư.
Động tác này khiến vẻ mặt cô ta trở nên rõ ràng hơn.
Ánh mắt cô ta ngập tràn vẻ khó tin và sửng sốt, trong lòng Cố Tư lập tức cảm thấy thỏa mãn.
Tốt lắm, cô cảm thấy ván này cô lại thắng rồi.
Đi giày cho Cố Tư xong, Trì Uyên sửa sang lại váy cho cô.
Anh đứng dậy, lúc này mới nói, "Đứng lên đi lại xem còn cọ vào chân không."
Cố Tư giơ tay bám vào cánh tay Trì Uyên đứng lên, đi hai bước, "Đỡ hơn nhiều rồi."
Cô còn mỉm cười nói một câu
Biểu cảm của Trì Uyên hơi khó coi.
Cố Tư vui vẻ trong lòng.
Cô biết cách để gợi sự đau lòng của đối phương.
Trì Uyên không phải người không có lương tâm, anh chỉ không yêu cô mà thôi.
Bây giờ rõ ràng Trì Uyên đang đuối lý, cô càng rộng lượng Trì Uyên càng tự trách,
Cố Tư quay đầu nhìn Tùy Mị, "Cô Tùy cũng ở đây à
Tùy Mị à một tiếng, "Ban nãy tôi nhìn thấy anh Trì nên trò chuyện một lát."
Cố Tư ồ một tiếng, ngữ khí từ tốn, "Thế à."
Trì Uyên biết Cố Tư bị bệnh dạ dày, tối nay vẫn chưa ăn cơm.
Anh mở miệng, "Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn chút gì đó, bữa tiệc chắc còn kéo dài thêm một lúc, không thể để bụng đói được."
Cố Tư ừ một tiếng, sau đó nhìn Tùy Mị.
Trì Uyên cũng thuận theo ánh mắt cô liếc nhìn Tùy Mị.
Lúc này Tùy Mị mới có phản ứng, cô ta nói, "Hai người đi đi, em đi tìm ba em xem bên ông hết bận chưa."
Trì Uyên gật đầu, dẫn Cố Tư đi trước.
Đi được một đoạn, Cố Tư ngoảnh đầu liếc nhìn Tùy Mị.
Tùy Mị đứng yên tại chỗ dõi mắt theo họ, bóng người lẻ loi cô đơn.
Cố Tư quay người, hồi tượng lại dáng vẻ ngồi trên băng ghế của mình ban nãy.
Có phải trông cũng đáng thương lắm không, cho nên Trì Uyên mới dễ tính như vậy.
Trì Uyên dẫn Cố Tư vào sảnh tiệc, hai người nhìn về phía quầy buffet.
Ở đó toàn là hoa quả và đồ ngọt.
Ban nãy CổCốTư ăn một chút, đồ ngọt ở đây không ngon lắm.
Trì Uyên tìm một vòng nhưng không tìm được thứ gì có thể cho vào miệng.
Anh hơi bất đắc dĩ.
Cố Tư cười, "Không sao, tôi bảo phục vụ cho tôi một cốc nước ấm là được."
Cố Tư bị bệnh dạ dày, còn là bệnh dạ dày kinh niên.
Lúc trước cô chưa ăn cơm, còn uống một chút rượu để xã giao cùng anh.
Trì Uyên thở dài, "Cô chờ tôi một lát, tôi sẽ trở lại ngay."
Cố Tư không hỏi mà ngoan ngoãn ừ một tiếng, đứng trước bàn đồ ngọt chờ đợi.
Trì Uyên ra ngoài, biến mất ở cây cột chỗ góc rẽ.
Cố Tư xoay người đi đến một góc, tựa vào vách tường.
Không có Trì Uyên ở bên thì sẽ chẳng ai chú ý tới cô.
- ---------------------------