Biểu cảm của Tử Thư khựng lại, sau đó nghiêng mắt nhìn Cố Tư, giọng nói cũng mang theo sự trêu chọc, “Làm sao, có đang ghen đấy à?”
Tử Thư rất thích buôn chuyện, nhanh chóng sát lại, “Nói thật, có phải cô không buông được sếp của chúng tôi không? Nếu cô không thể buông bỏ được, thực ra tôi… “Đùa cái gì vậy?” Cố Tư chế nhạo, nhìn Tử Thư bằng vẻ mặt trào phúng, “Bây giờ tôi có một khu rừng rộng lớn, sao tôi còn để ý đến cái cây cổ thụ cong queo kia chứ.”
Tử Thư sững sờ, há miệng không nói lại được, “Nếu như sếp của chúng tôi nghe được lời này của cô hẳn là sẽ khó chịu”
Cổ Tư nhẹ giọng lơ đãng nói, “Anh ta có khó chịu hay không cũng không liên quan gì đến tôi.”
Hai người chậm rãi đi tới cổng khách sạn, đúng lúc nhân viên đang cất bàn ghế không dùng đến đi.
Cố Tư và Tử Thư dừng lại để nhường đường cho nhân viên khách sạn.
Tử Thư chờ một lúc, lại có chút không khống chế được, “Nhưng cô thật sự nên cẩn thận với người đàn ông nịnh nọt săn đón cô hôm nay, niềm nở như vậy vừa nhìn đã biết là không có ý tốt gì rồi.”
Cổ Tư quay đầu lại đối diện với Tử Thư, “Vậy thì phải niềm nở như thế nào thì mới là có ý tốt hả.”
Tử Thư cau mày suy nghĩ, nhưng Cổ Tư lại lên tiếng, “Giống như sếp của anh, tỏ vẻ đạo mạo trang nghiêm thì là có ý tốt à?”
Tử Thư sửng sốt, vô cùng ngạc nhiên, ” Tại sao cô lại nghĩ sai lệch về chồng cũ của mình rồi, cô có thành kiến gì với anh ấy đúng không?”
Cố Tư hừ một tiếng, “Không, chẳng có thành kiến nào cả.”
Nhưng đúng vậy, nghĩ đến người này là lòng lại khó chịu đủ đường.
Không ghét, nhưng trong trong lòng như cộm thứ gì đó.
Tử Thư thở dài, “Tôi nói thật với cô, một cô gái như cô ở ngoài phải cẩn thận. Cô nhìn xung quanh đều là dạng hổ đói gì kìa, cô rất dễ chịu thiệt.”
“Chịu thiệt cái gì, loại chuyện này đều là đôi bên tình nguyện, mọi người đều muốn được vui vẻ.” Cố Tư ôm vai, bộ dạng có chút lười biếng.
Tử Thư sững sờ chớp chớp mắt.
Cổ Tư phớt lờ anh ta, nói tiếp, “Là người trưởng thành rồi, những chuyện này nhất định phải nhìn thoảng ra. Tôi không còn là một cô bé nữa, tôi hiểu mà.”
Tử Thư vẫn chớp chớp mắt.
Cổ Tự nhưởng mày, “Sao vậy, gió thổi vào mắt rồi à?”
Tử Thư vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì Cổ Tư đã nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau lưng, “Tử Thư, gọi điện cho cậu sao không nghe máy.”
Cổ Tư im lặng một lúc rồi mới quay người lại
Trì Uyên đang đứng cách cô vài bước chân.
Biểu cảm của anh vẫn như thường lệ, không thể nhìn ra bất kỳ điều gì.
Cũng không biết anh ta có nghe thấy lời mình nói vừa nãy không.
Cổ Tư cũng không cảm thấy chột dạ, quay đầu lại nhìn Tử Thư, “Thôi, anh có chuyện phải làm, tôi đi trước đây.
Không đợi Tử Thư nói gì, Cổ Tư đã xoay người nghênh ngang đi vào bên trong khách san.
Khi đi ngang qua Trì Uyên, cô thậm chí còn không nhìn anh.
Trì Uyên đứng đó một mình, người phụ nữ lúc trước bên cạnh anh cũng không biết đã đi đâu.
Khi cả hai lướt qua nhau, Trì Uyên quay đầu nhìn Cổ Tư.
Ánh sáng của khách sạn rất tốt, khuôn mặt hơi tái nhợt của Cố Tư rất rõ rệt.
Cô trang điểm nhẹ, khiến cả người đều trở nên rất sạch sẽ.
Phối hợp với mái tóc bị gió biển thổi tung khiến cả người trông yếu ớt.
Thực ra, Trì Uyên chưa bao giờ nhìn thấy Cổ Tư như thế này.
Trước đây anh và Cổ Tư không hay ở cùng nhau, phần lớn thời gian cô đều yên lặng và ngoan ngoãn.
Đối với bản thân mình thậm chí còn có chút lấy lòng.
Anh không thích Cố Tư như vậy.
Trì Uyên thu hồi tầm mắt, đi về phía Tử Thư.
Còn Cố Tư thì đi thẳng về phòng.
Cô vẫn còn khó chịu và hơi buồn nôn.
Dạ dày của cô luôn không được tốt, cuộc sống lúc trước trải qua có chút phiền muộn.
Bệnh dạ dày này đã mắc trong thời gian dài rồi.
Cổ Tư đi đến bên cửa sổ và nhìn xuống dưới.
Trì Uyên và Tử Thư vẫn còn ở cổng chính, không biết đang nói gì, Trì Uyên đột nhiên quay đầu nhìn sang.
Chính xác nhìn về phía cô.
Cổ Tư sững sờ, lúc này tránh đi thì đã quá muộn, cô dứt khoát ngẩng cổ đứng ở đó.
Trì Uyên nhìn cô chằm chằm hồi lâu, thật hiểm thấy, anh lại nhìn rất tập trung.
- ---------------------------