Rõ ràng hôm nay bà cụ không muốn ăn lắm nên ăn được chút là đặt chén xuống ngay.
Nhưng bà xua tay, nói với Trì Uyên: “Đừng lo cho bà, con ăn nhiều vào, mệt cả ngày rồi.”
Bà cụ đứng dậy từ từ, được người làm đứng bên ngoài chờ đỡ ra ngoài.
Trì Uyên cũng đặt đũa xuống, anh cũng ăn không vô nữa.
Anh ngồi ở chỗ cũ, suy nghĩ rồi lấy gói thuốc trong túi ra Mới vừa bật hộp quẹt, điện thoại trên bàn vang lên.
Trì Uyên cầm lên nhìn, sau đó nhấc máy: “Cô Tùy.
Giọng Tùy Mị rất nhẹ nhàng: “Em có làm phiền anh không.”
Trì Uyên vẫn châm điếu thuốc: “Không, có chuyện gì à?”Tùy Mị thở dài: “Chiều nay bác gọi điện thoại cho em nói là thấy khó chịu trong lòng, tâm sự với em chút. Em hơi lo nhưng sợ nói với bác, bác lại kích động hơn nên hỏi anh, anh về nhà chưa, bây giờ bác đã ổn chưa anh?”
Trì Uyên rít một hơi thuốc, tựa vào lưng ghế: “Ừ, giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
Anh không muốn hỏi bà Trì đã nói gì với Tùy Mị.
Chắc hẳn là nói hết những gì có thể nói.
Dường như Tùy Mị cũng không biết nên nói gì, im lặng một chút.
Sau đó mới ấp ủng: “Anh khuyên bác đi, sau này còn sống với nhau mà, không thể cứng quá được.”
Trì Uyên cười khẽ: “Được, tôi biết rồi.”
Giọng Tùy Mị nhỏ dần: “Là người một nhà với nhau mà, không cần phải làm đến mức như vậy.”
Trì Uyên không nói gì.Tùy Mị ngẫm nghĩ: “Nếu tiện thì mai em đến thăm bác được không, hôm nay bác nói với em rất nhiều, vì lịch sự, em nghĩ em nên đi thăm bác một chuyến.”
Thật ra Trì Uyên chẳng hề quan tâm đến những chuyện này: “Cô thấy tiện là được.”
Tùy Mị trả lời: “Em có thời gian mà.”
Nói đến đây cũng không còn gì để nói nữa.
Cúp máy, Trì Uyên hút một điếu thuốc trong phòng ăn.
Sau đó đứng lên ra ngoài đứng.
Từ bên này có thể nhìn thấy bãi đỗ xe, tất nhiên cũng có thể thấy một góc vườn.
Trì Cảnh ở bên đó, chắc cũng mới ăn cơm xong nên ra ngoài đi dạo.
Trì Uyên nhìn chằm chằm rồi bước sang.Trì Cảnh ở một mình, đút tay vào túi, nhìn bãi đỗ xe.
Trì Uyên bước đến trước mặt, anh ta cũng thấy.
Trì Cảnh nhưởng mày: “Xử lý chuyện trong nhà chưa?”
Nói vậy là anh ta biết chuyện Cổ Tư và bà Trì cãi nhau.
Trì Uyên giẫm lên bậc thang trong vườn.
Trì Cảnh đứng tại chỗ: “Cổ Tư không giống trước kia nữa.”
Trì Uyên cười mỉa: “Lúc trước cô ấy là người thế nào, cậu hiểu rõ quá nhỉ.”
Trì Cảnh xoay người nhìn Trì Uyên, mặt buồn cười: “Sao lại không rõ, lúc trước bác gái thích sỉ nhục cô ấy trước mặt mọi người, lần này Cố Tư cũng im lặng, không phản bác, không cãi lại. Người trong nhà ai mà không biết đến người làm cũng lén khinh thường cô ấy.”
Trì Uyên bất ngờ, mím môi.Trì Cảnh quay đầu tiếp tục nhìn bãi đỗ xe bên kia: “Lần trước tôi gặp Cổ Tư, hình như thay đổi rồi.”
Anh ta tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Thật ra vậy cũng tốt, có lẽ là suy nghĩ thông suốt rồi, nếu không thay đổi, cuộc sống thế này, dù có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa cũng chẳng kiên trì được lâu.”
Sắc mặt Trì Uyên u ám trong đêm, làm người ta không rõ.
Trì Cảnh ngừng lại, chỉ nhìn bãi đỗ xe.
Trong bãi đỗ xe có rất nhiều xe, dường như mỗi thành viên nhà họ Trì đều có một chiếc.
Dù có biết lái hay không thì mọi người đều có.
Người không biết lái thì có tài xế riêng.
Chỉ có Cổ Tư là không.
Rất nhiều lần Trì Cảnh thấy Cố Tư muốn ra ngoài, cô gọi taxi đến.
Cô nào giống mợ chủ nhà họ Trì.
Trì Uyên đứng trong vườn hít thở vài cái, lấy điện thoại ra.
Ma xui quỷ khiến sao anh lại gửi tin nhắn cho Cố Tư.
Cố Tư mới vừa ăn cơm xong, năm dài trên sofa, đang xem tivi.
Kết quả không có gì thú vị cả Căn nhà rộng như vậy, ở một mình cũng hơi sợ.
Cô nhìn lên cửa cầu thang lầu hai, thấy hơi hoảng hốt.
Tin nhăn của Trì Uyên gửi đến làm điện thoại run lên, Cố Tư giật mình.
Cô lấy sang xem thử, hơi bất ngờ.
Ý Trì Uyên là sao, hỏi cô đã ngủ chưa.
Anh định làm gì?
Cố Tư nhấp môi, suy nghĩ rồi trả lời lại: Ngủ rồi.
- ---------------------------