Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1213




Hứa Thanh Du cũng nhận được tin nhắn của Cố Tư, báo cho cô biết Lương Ninh Như sinh rồi, là một bé trai.

Hứa Thanh Du đọc xong tin nhắn tự nhiên cũng rất vui mừng, vội vàng trả lời lại, bảo Cố Tư thay cô nói một tiếng chúc mừng.

Sau đó Cố Tư gửi tiếp một tin nhắn đến, là nói với Hứa Thanh Du, bảo cô và Ninh Tôn cũng cố lên.

Hứa Thanh Du cầm di động suy nghĩ một lúc lâu, vẫn là để điện thoại xuống, bây giờ cô không được nghĩ đến những chuyện này, mỗi lần nghĩ đến liền cảm thấy có chút kích động.

Thật ra tính toán tuổi tác một chút, cũng chẳng đến nỗi phải sốt ruột như thế này, nhưng không biết vì sao lại vô cùng nóng ruột, cảm thấy dường như nên ngay lập tức sắp xếp cho công cuộc mang thai.

Thật ra hiện tại điều kiện của cô và Ninh Tôn vẫn còn chưa được cho phép.

Hứa Thanh Du dừng lại một chút, sau đó xử lý đơn đặt hàng trong tay mình xong, có khả năng là đã quen thuộc, gần đây cô thiết kế đơn hàng càng ngày càng thuận tay.

Ngay từ đầu Quách Châu chỉ đặt cho cô hai đơn hàng để thăm dò, có lẽ là cảm thấy cô hoàn thành không tồi, cho nên bây giờ cho dù đơn hàng như thế nào, chỉ cần cô có thời gian trống thì sẽ trực tiếp đưa cho cô.

Hứa Thanh Du chuẩn bị xong bản thiết kế, sau đó đứng dậy đi tới phòng làm việc của Quách Châu, đặt bản thảo ở trên bàn làm việc của cô ấy.

Cô vừa ra khỏi phòng làm việc của Quách Châu liền nhìn thấy Viên Sơ.

Hứa Thanh Du cũng không quá để ý, nhưng cũng biết khu vực làm việc của Viên Sơ không phải ở đây, theo như bình thường, trong thời gian đi làm cô không nên ở đây mới phải.

Chỉ là nếu đã nhìn thấy rồi, Hứa Thanh Du vẫn chào hỏi Viên Sơ.

Trong tay Viên Sơ cũng không cầm theo tài liệu hay thứ gì khác, không biết đến đây để làm gì. Cô ta dừng lại nhìn Hứa Thanh Du: “Buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm đi, hôm nay có hẹn không?”

Hứa Thanh Du liền đoán được, Viên Sơ khẳng định vẫn sẽ còn tìm cơ hội hẹn gặp mình, người này từ chối cũng không từ chối được, khẳng định phải đồng ý một lần.

Hứa Thanh Du gật đầu: “Hôm nay không có việc gì, trưa nay đi ăn ở nhà ăn đi.”

Viên Sơ mỉm cười: “Mời cô ra ngoài ăn, ở nhà ăn làm gì, ăn ở bên ngoài ngon hơn.”

Nói thật lòng, Hứa Thanh Du cái gì ngon mà chưa từng ăn, sao còn cần cô ta một mình mời cô một bữa chứ.

Có điều cô cũng có thể đoán ra, Viên Sơ hẳn là có lời gì đó muốn nói với mình, nhà ăn không thuận tiện nói chuyện, vì thế Hứa Thanh Du liền ừ một tiếng: “Được.”

Lần này Viên Sơ thấy cô đã đồng ý, dường như vô cùng vui mừng, nói với cô buổi trưa gặp lại, sau đó bước nhanh về phía khu vực làm việc của mình.

Hứa Thanh Du đứng ở trước cửa phòng làm việc của Quách Châu một lúc, mới xoay người về phòng làm việc của mình.

Nói như thế nào nhỉ, bây giờ cô đã không cảm thấy phiền nữa, ngược lại còn vô cũng muốn biết rốt cuộc Viên Sơ có lời gì muốn nói với mình.

Cô ta quá chấp nhất, chất nhất đến nỗi Hứa Thanh Du cảm thấy mình mà không đáp ứng, cũng là mình đang phụ lòng tốt của người khác.

Tiếp theo Hứa Thanh Du không có việc gì, chỉ cầm điện thoại lên mạng đọc tin tức một chút.

Phía cảnh sát đăng lên thông báo về việc Trang Lệ Nhã bị giết hại, nói là hung thủ đã bắt được rồi, cũng chỉ rõ thân phận của hung thủ.

Về phần động cơ của hung thủ, chỉ nói là vì tranh chấp tiền bạc, cụ thể thế nào thì không nói rõ.

Hứa Thanh Du cũng không biết bản thông báo này đưa ra, đối với Ninh Tôn có ảnh hưởng như thế nào. Trước đây chuyện Trang Lệ Nhã bị giết hại không ảnh hưởng quá lớn đến Ninh Tôn, có lẽ bản thông báo này hẳn là cũng không có gì nghiêm trọng với anh.

Hứa Thanh Du chầm chậm thở dài một hơi, tất cả mọi chuyện dường như cũng đã chậm rãi đi về cát bụi rồi.

Chuyện phía nhà họ Ninh đi đến nước này, chắc hẳn đã coi như là hoàn toàn được giải quyết, sau này nhà họ Ninh hẳn là sẽ dần dần biến mất trong tầm mắt và trí nhớ của mọi người, Ninh Tôn xem như hoàn toàn được giải thoát khỏi bọn họ rồi.

Chờ đến lúc tan làm Hứa Thanh Du ở trong văn phòng đợi một lát, nhìn thấy Viên Sơ đến đây mới đứng dậy.

Cô ra khỏi phòng làm việc vừa lúc nhìn thấy Quách Châu cũng đi ra khỏi phòng làm việc, Hứa Thanh Du mở lời trước: “Cô giáo Quách tan làm sao?”

Quách Châu ngạc nhiên quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, sau đó lại liếc nhìn Viên Sơ, cô ừ một tiếng: “Buổi trưa ra ngoài ăn hả?”

Hứa Thanh Du cười haha:”Đúng vậy, đã hẹn với cô giáo Viên rồi, cô giáo đã có hẹn chưa, nếu như một mình, vậy thì cũng đi đi.”

Quách Châu nhướng mày: “Có ổn không, buổi trưa chỉ có hai người thôi đó.”

Cô hỏi câu này là hỏi Viên Sơ, Hứa Thanh Du sẽ không mở miệng.

Viên Sơ chờ một lát mới nở nụ cười: “Ổn mà, buổi trưa chỉ có hai người chúng tôi cùng đi thôi, đi nào.”

Quách Châu nhân tiện liền nói một câu được, sau đó đi theo hai người bọn họ, ba người cùng nhau xuống tầng ra ngoài lên xe của Viên Sơ, địa điểm ăn trưa là Viên Sơ quyết định.

Lúc Hứa Thanh Du và Quách Châu ngồi ở hàng ghế phía sau, tán gẫu một chút về chuyện bản thảo thiết kế của Hứa Thanh Du, Quách Châu giúp tìm ra một vài vấn đề, chỉ là vấn đề cũng không quá lớn, cô nói trước tiên bảo khách hàng xem một chút coi có vừa lòng hay không, nếu như bản phác thảo không ổn, thì Hứa Thanh Du hãy theo phương hướng sửa đổi mà cô đã giải thích cho.

Cả một đoạn dường đi đến nhà hàng, Viên Sơ không nói một câu nào, có điều xem ra cô ta cũng không có cái gì là không vui cả.

Đến khi ba người đi vào nhà hàng, ở trong phòng bao ngồi xuống, Viên Sơ cầm thực đơn tới đưa cho Quách Châu đầu tiên: “Nhìn xem muốn ăn gì, tôi cũng nghe người ta nói hương vị của nhà hàng này không tồi, một người đến đây khẳng định không thú vị, cho nên tìm Tiểu Du cùng đi, bây giờ đúng lúc mọi người đều gặp mặt, cô cũng thử xem sao.”

Quách Châu nhận lấy thực đơn xem một lượt, sau đó gọi hai món, Hứa Thanh Du không khách khí cũng gọi hai món, còn lại đều là Viên Sơ tự mình gọi.

Chờ đến khi nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi Viên Sơ mới mở miệng nói tiếp: “Ban đầu tôi còn cho rằng cô giáo Quách sẽ rất bận rộn, không ngờ buổi trưa cũng chỉ một mình, sớm biết trước tiên tôi sẽ gọi cô một tiếng.”

Quách Châu nghe vậy liền chậm rãi thở ra một hơi: “Tôi vẫn luôn ăn cơm một mình, buổi trưa mỗi ngày đi nhà ăn nhìn một đám người đi đến chỗ đó, sau này hai người nếu như không có người ăn cơm thì cứ việc đến tìm tôi.”

Theo đó cô quay đầu nhìn Hứa Thanh Du: “Nhưng Tiểu Du hình như vô cùng bận rộn, tôi ở nhà ăn công ty hầu như đều không nhìn thấy bóng dáng của cô.”

Hứa Thanh Du theo đó gật đầu: “Phần lớn tôi đều về nhà ăn cơm, mẹ Ninh Tôn ở nhà, bà rất nhiều lúc đều nấu xong cơm đợi tôi về nhà.”

Quách Châu à một tiếng: “Mẹ của cậu ấy đối với cô thật là tốt.”

Hứa Thanh Du nói câu đúng vậy, sau đó lại nói: “Mẹ anh ấy rất tốt, chúng tôi sống với nhau rất lâu rồi, bình thường bà đối với tôi còn tốt hơn với Ninh Tôn nữa.”

Viên Sơ ở bên cạnh cũng trực tiếp mở lời: “Vậy cũng chứng minh bà ấy đã nhận cô rồi, cô và Ninh Tôn đã từng nghĩ đến bao giờ quyết định mối quan hệ chưa?”

Hứa Thanh Du chỉ xem như không nghe ra ý tứ trong lời nói của Viên Sơ, cô chẹp miệng: “Trước mắt vẫn chưa suy nghĩ đến chuyện này, có điều nếu như quan hệ của hai người chúng tôi không có biến đổi gì lớn, cảm thấy cũng gần như là như vậy rồi, chờ đến khi công việc của anh ấy ổn định cái đã.”

Viên Sơ cười haha: “Tuổi này cũng nên kết hôn rồi, tôi thấy người hâm mộ của Ninh Tôn cũng đã tiếp nhận cô rồi.”

Hứa Thanh Du ừ một tiếng: “Phải, bây giờ quả thật là không phản đối hai chúng tôi nữa, chỉ là công việc của anh ấy vẫn còn có một số kế hoạch, hiện tại hai người chúng tôi như thế này cũng không khác đã kết hôn gì cả, tôi cũng không tính toán mấy chuyện này, tất cả đều lấy công việc của anh ấy làm trọng.”

Sau đó Viên Sơ lại nói một câu: “Tôi thấy, cô cũng phải nắm chặt, Ninh Tôn ở bên trong giới giải trí, hoàn cảnh phức tạp như vậy, bên cạnh người đẹp cũng nhiều, nếu cô không nhanh tay thì sẽ dễ dàng bị người khác chiếm mất.”

Quách Châu ở bên cạnh chêm vào một câu: “Loại chuyện này thật ra nghĩ thoáng ra là tốt nhất, nếu như Ninh Tôn thật sự không vững vàng, bây giờ kết hôn cũng vô dụng, kết hôn xong vẫn ở bên ngoài vụng trộm như thường, cho nên có tờ giấy chứng nhận kết hôn hay không, thật ra đối với việc trói buộc tình cảm của hai người cũng chẳng có ý nghĩ gì.”

Hứa Thanh Du gật gật đầu: “Chính là đạo lý này.”

Viên Sơ mím môi, trên khuôn mặt chỉ treo một biểu tình cười cười, cũng không nói tiếp.