Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1187




Buổi sáng ngày hôm sau, khi Hứa Thanh Du đến công ty mới phát hiện ra các đồng nghiệp đã đến tương đối đầy đủ.

Trong lòng cô cảm thấy điều này khá kì lạ, bởi vì thời gian bây giờ vẫn còn quá sớm, bình thường khi cô đến công ty vào giờ này, không hề bắt gặp được nhiều đồng nghiệp như vậy.

Mắt Hứa Thanh Du chớp chớp, ngồi xuống vị trí của mình, sau đó không nhịn được mà nhìn trái nhìn phải một chút.

Cô gái bên cảnh nhìn đến vẻ mặt của Hứa Thanh Du, đẩy ghế trượt về phía này.

Hứa Thanh Du nhỏ giọng thì thầm, “Tại sao hôm nay mọi người lại đến sớm thế? Có phải là có chuyện gì xảy ra rồi không?”

Cô gái gật đầu, “Cô không biết gì sao? Đã có kết quả đánh giá bản thảo đợt trước rồi, chắc hẳn hôm nay sẽ công bố kết quả.”

Hứa Thanh Du chưa từng trải qua những chuyện như thế này, đương nhiên sẽ không hiểu, cô vội vàng hỏi, “Kết quả sẽ được công bố như thế nào? Chấm điểm hay là trực tiếp nói rằng bạn không đủ tiêu chuẩn?”

Cô gái kia lập tức trả lời, “Là theo dạng xếp hạng, tổng cộng có 4 cấp bậc.”

Hứa Thanh Du khẽ mỉm cười, gật đầu đáp, “Hoá ra là như vậy.”

Sau đó cô gái trẻ mới chẹp miệng nói tiếp, “Nếu như được xếp hạng cao, vậy thì cô Quách sẽ nghiêm khắc với những thiết kế sau này của cô hơn, nhưng nếu như công ty nhận được một số đơn đặt hàng nhỏ, đều sẽ giao cho học viên cấp cao làm.”

Hứa Thanh Du gật đầu thêm một lần nữa, “Được, tôi biết rồi, cám ơn cô.”

Cô gái kia lại trượt ghế trở lại vị trí của mình.

Hứa Thanh Du hít một hơi thật sâu, với khả năng của cô bây giờ, e là sẽ chẳng được xếp vào cấp bậc cao, thế nên Hứa Thanh Du không thèm nghĩ đến nó nữa.

Cô hoàn thành công tác chuẩn bị của mình, sau đó lấy giấy và bút ra bắt đầu phát hoạ bản thảo, ngày hôm qua cô chợt nảy ra ý tưởng thiết kế một chiếc xường xám, bây giờ muốn tiếp tục công việc còn đang dang dở.

Cô vừa mới động bút được một chút thì Quách Châu đã đến, thoạt nhìn dáng vẻ của cô ta rất thoải mái, đứng ở trước cửa nói, “Kết quả xét duyệt của các bạn đã có rồi, khi nào rảnh thì từng người từng người một đến chỗ tôi nhận bản thảo về.”

Từng người một, nói cách khác thì có vẻ như Quách Châu muốn góp ý về bản thảo cho riêng từng người.

Hứa Thanh Du không vội, nhất định ban đầu sẽ có rất nhiều người đến đó, vì vậy cô không cần phải đi vào lúc này.

Cô tiếp túc cúi đầu hoàn thành công việc của mình, sau đó lại lấy quyển sách lần trước Quách Châu đưa cho cô ra xem.

Các đồng nghiệp bên cạnh không ngừng lục tục đi vào văn phòng của Quách Châu, chắc hẳn bọn họ đều đã từng trải qua việc này rồi, thế nên mọi người ai nấy đều rất có trình tự.

Người đầu tiên đi vào, sau khi nhận bản thiết kế về, người thứ hai lại đến.

Có người, lúc trở về, trông có vẻ vô cùng vui vẻ, khuôn mặt không thể giấu được ý cười, nhưng cũng có người, khi quay lại, nhìn bọn họ rất chán nản.

Dựa vào sắc mặt bọn họ, mơ hồ có thể đoán ra được xếp hạng lần này của các họ.

Vốn dĩ trong lòng Hứa Thanh Du không hề cảm thấy lo lắng, nhưng nhìn thấy từng người từng người đi qua đi lại thế kia, cô đột nhiên nhớ đến những khi phát bảng điểm thời còn đi học.

Làm cho bây giờ tâm trạng cô cũng trở nên bồn chồn lo lắng.

Đợi đến giữa trưa, người đến văn phòng của Quách Châu dần dần thưa thớt.

Cuối cùng Hứa Thanh Du đợi đến khi không còn ai nữa mới đứng dậy đi vào văn phòng Quách Châu.

Có vẻ Quách Châu đã bận rộn cả sáng nay rồi, không những phải đưa ra lời bình cho từng tác phẩm mà còn phải an ủi bọn họ một chút.

Lúc Hứa Thanh Du đến nhận thành phẩm, Quách Châu đang uống nước, nhìn trông có vẻ như cô ta cũng đã mệt lả rồi.

Hứa Thanh Du đứng trước bàn làm việc của Quách Châu, mím môi không nói lời nào.

Mặc dù Hứa Thanh Du không nói chuyện, nhưng Quách Châu vẫn hiểu rõ ý cô, Quách Châu đưa mắt nhìn cô, nói, “Đợi tôi nghỉ một lát.”

Mặc dù Hứa Thanh Du rất căng thẳng, nhưng lúc này cô cũng không nhịn được mà nở nụ cười, “Được, tôi không vội.”

Sau khi uống nước xong, Quách Châu mới đi đến ngồi nghỉ một lát, trong lúc đó cũng lấy bản thiết kế của Hứa Thanh Du ra, cô ta nhìn chằm chằm bản thảo của cô rồi nói, “Lần này xếp hạng không cao, nhưng đối với một người vừa mới tới như cô thì cũng không xem là thấp, cô đã tiến bộ rất nhiều, đường nét được vẽ rất tỉ mỉ, khuyết điểm lớn nhất vẫn là điều mà tôi đã nói với cô, cách cô phối hợp màu sắc với nhau có vấn đề, có lẽ trước đây tôi quên nhắc nhở cô, chưa đề cập kĩ chuyện này, cho nên cô phối màu vẫn chưa được thuận mắt lắm, trong tương lai nhớ phải chú ý đến phương diện này nhiều hơn.”

Sau đó cô ta đặt bản thiết kế của cô lên mặt bàn, chỉ vào phần cổ áo và cổ tay áo, “Hai chỗ này vẫn chưa được xử lý tốt lắm, thường thì ở cổ tay và cổ áo rất dễ bị bỏ qua.”

Cuối cùng, cô ta còn cho Hứa Thanh Du một ít lời khuyên trong việc chia tỉ lệ và sự đơn giản hoá thiết kế, nếu như chi tiết ở phần cổ áo hoặc tay áo phức tạp hơn một chút sẽ khiến cho trang phục trở nên mất cân đối.

Khi đó thật sự sẽ gây ảnh hưởng đến tổng thể của cả bản thiết kế.

Thật ra khi còn đi học, Hứa Thanh Du cũng đã từng nghe giảng viên nhắc đến điều này, nhưng chẳng qua lúc ấy giáo viên cũng chỉ lướt qua nó một cách vô cùng nhanh chóng.

Lúc còn đến trường, Hứa Thanh Du cũng có một vài bản thảo thiết kế, chỉ là không biết liệu rằng lúc ấy có phải giáo viên không muốn cô mất mặt hay không mà vẫn luôn khen thiết kế của cô không tệ.

Không hề chỉ ra vấn đề lớn nhất của cô.

Cũng giống như nhà thiết kế ở chỗ Tần Niên lần trước, đều dành cho cô vô vàn lời khen.

Nhưng bây giờ cô ở dưới trướng Quách Châu, cô mới nhận ra khuyết điểm của bản thân.

Khi Quách Châu góp ý với Hứa Thanh Du, cô có nhìn thoáng qua phía dưới gốc của bản thảo được đóng dấu một chữ C.

Nói cách khác, trong 4 cấp bậc, cô xếp hạng thứ 3.

Đúng là xếp hạng không cao, nhưng đối với cô mà nói, cũng không thể xem là thấp, ban đầu Hứa Thanh Du còn cho rằng bản thân sẽ xếp cấp thấp nhất.

Nhìn thế này, trong lòng cô thoáng vui vẻ hơn một chút, cô biết năng lực của bản thân đến đâu, kết quả này hoàn toàn vượt khỏi dự kiến của cô.

Hứa Thanh Du ở lại nghe nhận xét đến gần giờ tan ca, cô sợ sẽ làm mất thời gian của Quách Châu, cuối cùng mới nói rằng bản thân sẽ quay về xem xét thật kỹ, nếu như có vấn đề gì sẽ đến tìm Quách Châu.

Chắc Quách Châu cũng hiểu ý của cô, cô ta khẽ cười, “Chúng ta cùng nhau dùng bữa trưa nhé? Tôi còn một số chi tiết nhỏ vẫn chưa nói xong, đợi đến khi dùng cơm chúng ta lại nói tiếp.”

Hứa Thanh Du ngẫm nghĩ, không từ chối, thú thật thì cô có hơi ngại nói lời từ chối cô ta.

Hứa Thanh Du trở về bàn làm việc sắp xếp đồ đạc, tiện thể tranh thủ gửi tin nhắn cho mẹ Ninh, thành thật mà nói thì cô cũng không biết liệu rằng mẹ Ninh có còn ở nhà hay không, nhưng cô vẫn phải báo trước cho bà ấy một tiếng việc trưa nay mình không về nhà.

Không bao lâu sau mẹ Ninh đã trả lời tin nhắn, bà nói bà biết rồi, bảo cô chăm sóc bản thân cho tốt.

Sau khi Hứa Thanh Du dọn dẹp bàn làm việc xong xuôi, nhanh chóng quay trở lại văn phòng Quách Châu chờ cô ta.

Có lẽ sáng nay Quách Châu thật sự rất mệt mỏi, thoạt nhìn cả người chẳng có sức sống, cảm giác như không muốn nói chuyện dù chỉ một lời.

Hai người không ra ngoài dùng bữa, trực tiếp ăn tại nhà ăn của công ty, Hứa Thanh Du nghĩ như vậy cũng tốt, nếu như hai người bọn họ cùng nhau ra ngoài, chẳng biết chừng lại bị mọi người nghĩ bậy nghĩ bạ.

Bây giờ ăn ở nhà ăn công ty, bất kì hành động cử chỉ nào cũng có thể bị người khác nghe thấy, nhìn thấy, Hứa Thanh Du cảm thấy như vậy thoải mái hơn.

Hai người cùng nhau đến nhà ăn, ở đây có rất nhiều người.

Mặc dù không phải bất kì học trò nào trong tay của Quách Châu cũng biết cô, nhưng khi nhìn thấy Quách Châu, bọn họ đều tự giác đi đến chào hỏi Hứa Thanh Du.

Quách Châu gật đầu chào bọn họ.

Hứa Thanh Du đột nhiên nghĩ đến cảnh khi cô còn đi học.

Trông bọn họ thật sự rất giống khi học sinh bắt gặp giáo viên lớp bên cạnh vậy, rời trường đã lâu như vậy rồi, cô không hề đoán trước được rằng bản thân lại trở lại thời gian đó một lần nữa.

Cô cảm thấy rất vui vẻ khi suy nghĩ về điều đó.