Lúc đó Trì Uyên muốn cười.
Cô Thôi đó tự sát hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Sếp Mã còn nói, cô Thôi ầm ĩ muốn gắp anh.
Trước đây, khi Trì Uyên quyết định hợp tác với Vạn Phong, thực ra anh cũng có điều tra về công ty này.
Tất nhiên cũng từng điều tra sếp Mã.
Lúc đó nội dung điều tra không có vấn đề gì.
Nhưng xem ra bây giờ cả Vạn Phong và sếp Mã đều không đáng tin.
Sếp Mã này đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ được tình hình.
Loại chuyện này mà vẫn có thể mặt dày tìm anh.
Trì Uyên dứt khoát cúp điện thoại.
Cổ Tư không nói gì, chuyện trên thương trường cô không xen vào.
Người đàn ông mặc áo tu sĩ đó bê điểm tâm và nước trà cho Cổ Tư.
Cổ Tư nói cảm ơn, sau đó cô im lặng ngồi một bên.
Tất nhiên Trì Uyên không thể nói những xích mích giữa mình với Vạn Phong, anh chỉ nói để xem lại, hợp tác là chuyện lớn, phải cẩn trọng.
Nhà thiết kế cũng không hỏi nhiều.
Nói một hồi thì nói đến vài thứ khác.
Có điều Cổ Tư nghe ra được, chắc là Trì Uyên và hai người này đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Tính cách Trí Uyên khá lạnh lùng, trong trường hợp bình thường anh cũng không nói nhiều.
Nhưng trước mặt hai người này anh vẫn khá thoải mái.
Cố Tư cầm tách trà, cô hạ mắt không nói lời nào.
Giống như đang nghe họ nói chuyện, nhưng cũng giống như đang thất thần.
Một lúc sau, Trì Uyên nhìn Cổ Tư.
Cô yên lặng không có chút tiếng động nào.
Quả thực như sắp tàng hình rồi.
Trí Uyên thầm thở dài, sau đó bảo nhà thiết kế đo số đo cho Cổ Tư.
Đo xong thì cũng muốn đi.
Quả thật bên ngoài trời đã tối.
Người đàn ông mặc áo tu sĩ và nhà thiết kế tiễn hai người họ.
Cổ Tư chỉ gật đầu cười với hai người này rồi lên xe.
Trì Uyên lái xe về nhà, trên đường hai người không nói một câu nào.
Cho đến khi xe dừng ở bãi đỗ xe củanhà tổ, Cổ Tư dứt khoát mở cửa xuống. xe.
Cô cũng không đợi Trì Uyên mà đi thẳng về phía khu nhà chính.
Nhưng lúc đến khoảng đất trống trước khu nhà chính thì Cổ Tư dừng lại.
Ở đây có thể nhìn thấy khung cảnh bên phía phòng khách.
Bây giờ bà Trì và bà cụ đều đang ngồi bên đó.
Tùy Mị ngồi bên cạnh bà Trì.
Không biết ba người đang nói gì mà trông rất vui vẻ.
Cổ Tư bật cười.
Khung cảnh này trông thật sự hài hòa ấm áp.
Trì Uyên theo sau, lúc nhìn thấy cảnh tượng bên phía phòng khách cũng sừngSau đó anh nắm tay Cổ Tư, “Đi thôi.”
Thế này lại phải diễn kịch rồi.
Cổ Tư hơi bực bội, cô rất không muốn phối hợp. Nhưng lòng tư lợi lại có suy nghĩ muốn khiến Tùy Mị khó chịu.
Cô hơi bực dọc, theo Trí Uyên vào phòng khách.
Thấy Trì Uyên về, bà Trì vội đứng lên, “Nhìn xem, vừa nhắc Tào Tháo Tào Thảo đến, mới rồi còn nói hôm nay hai đứa về muộn, kết quả ngẩng đầu lên đã thấy hai đứa đến nhà rồi.”
Có Tùy Mị ở đây nên Cổ Tư gọi bà cụ một tiếng bà nội.
Sau đó cô nhìn bà Trì, một lúc lâu sau mới gọi một tiếng mẹ.
Xưng hô này khiến cả Cổ Tư và bà Trì cảm thấy rất buồn nôn.
Bà Trì khó chịu đáp lại một tiếng.Trì Uyên kéo Cổ Tư ngồi xuống sofa.
Cổ Tư như người không có xương, cô dựa vào người Trì Uyên.
Trì Uyên quay đầu nhìn Cổ Tư một cái, sau đó anh cười.
Ngay cả một chi tiết nhỏ như vậy mà lúc diễn anh cũng không bỏ qua.
Cổ Tư thầm bái phục anh.
Bà cụ hỏi Trì Uyên và Cổ Tư đi đâu, Trì Uyên cũng nói thật.
Lúc nói anh còn nhìn bà Trì một cái, bà Trì bình tĩnh gật đầu.
Có nghĩa là, cũng gần xong việc rồi.
Tùy Mị nhìn Trì Uyên nắm tay Cổ Tư, cô ta cười nói: “Em cũng được mời đến bữa tiệc, đến lúc đó lại có thể gặp nhau rồi.”
Vẻ mặt Cổ Tư ngạc nhiên, “Vậy à, cô xem tôi đã nói mà, chúng tôi với người nhà họ Tùy thật sự rất có duyên.
Tùy Mị khựng lại, tất nhiên cô ta nghe ra được Cố Tư nói thế là có ý gì, cô ta lập tức giải thích, “Hôm nay em đến chủ yếu là muốn xin lỗi mọi người. Hõỡm qua ông nội em đến cồng ty nhà họ Tri, hôm nay em mới biết chuyện này, em cảm thấy rất xấu hổ, chắc chắn là em đã gây rắc rối cho mọi người.”
Bà Trì không nỡ nhìn Tùy Mi như vậy, bà †a vội năm lấy tay cô ta, “Cháu đừng nói vậy, chuyện này là tại bác, trách bác, là bác làm sai, bác hấp tấp quá.”
Cố Tư lạnh lùng nhìn bà Trì và Tùy MỊ, Hai người này phối hợp rất nhịp nhàng.
Mình ngồi đây, hai người làm vậy mà không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.
Quả nhiên, được người giỏi hướng dẫn nên bà Trì lên tay rồi Nhìn hai người này bộc lộ tấm chân tình thật tự nhiên biết bao.
Gố Tư chép miệng, mất hứng nói, “ĐóÌ rồi, còn phải ngồi đây bao lâu nữa?”
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, “Vậy đi ăn cơm trước nhé.”
Muộn như vậy mà Tùy Mị vẫn còn ở đây, chắc chắn là muốn ở lại ăn cơm.
Bà Trì kéo Tùy Mị cùng vào phòng ăn.
Tất nhiên vị trí vẫn giống với lần trước.
- ---------------------------