Hôm nay không uống rượu, bầu không khí của bữa tiệc vẫn luôn vô cùng tốt đẹp.
Đề tài nói chuyện của mọi người phạm vi giới hạn tương đối rộng, còn nói chuyện trước đây của Trì Uyên và Cố Tư.
Hứa Thanh Du không biết rõ chuyện trước đây của Trì Uyên và Cố Tư, cô chỉ ở trong lúc Ninh Tôn để lộ ra chuyện có thể có quan hệ gì đó với Cố Tư, tìm được một chút tin tức liên quan đến cô ấy.
Tin tức về cô ấy và Trì Uyên cũng không nhiều lắm, Hứa Thanh Du từ đầu đến cuối cũng không thể hiểu rõ được rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Bây giờ mấy người này đang nhắc đến, cô liền ngồi ở bên cạnh im lặng lắng nghe.
Ninh Tôn cũng không nói gì, kéo tay Hứa Thanh Du ngồi dựa vào lưng ghế, trên khuôn mặt là nụ cười vô cùng tự nhiên, nhìn có vẻ cũng nghe vô cùng nghiêm túc.
Cố Tư cũng không bài xích việc nói về mấy chuyện quá khứ của mình và Trì Uyên, thậm chí đến bây giờ cô còn có thể trêu chọc vài câu: “Tôi nói với mọi người, anh ấy và Tùy Mị thật sự nói không rõ ràng được.”
Trì Uyên ngạc nhiên: “Như thế nào lại nói không rõ ràng được, bây giờ lẽ nào em còn đang cảm thấy trước đây anh và cô ấy có cái gì?”
Cố Tư chẹp miệng: “Anh nói xem, lúc đầu Tùy Mị có phải là hình mẫu lí tưởng của anh hay không?”
Trì Uyên thở dài: “Hình mẫu lý tưởng cũng không đại biểu cô ấy nhất định phải là người đó, chỉ là anh tương đối thích người yên tĩnh biết lắng nghe, mà vừa vặn là, em lại không phải thôi.”
Ham muốn được sống của Trì Uyên cũng rất lớn, sau đó anh nâng tay ôm lấy bả vai của Cố Tư: “Nhưng em nhìn xem, cuối cùng vì em anh không phải đã phá vỡ hình mẫu lí tưởng mà mình đã định trước rồi hay sao?”
Anh lại bổ sung thêm một câu: “Bây giờ em như thế nào anh thích như thế ấy, như thế còn không đủ chứng minh tình cảm của anh đối với em hay sao?”
Cố Tư vẫn tóm lấy đề tài trước đó: “Nhưng cũng không thể đủ chứng minh được anh và Tùy Mị trong sạch, cô ấy có tâm tư với anh, trước đây anh cũng có với cô ấy.”
Có nội dung ảnh tại đây 5
người ta gặp phiền toái, người đầu tiên nhớ đến vẫn là anh. Vị trí của anh trong lòng cô ấy không phải bình thường đâu.”
Trì Uyên hết cách lắc lắc đầu: “Anh và cô ấy cũng đã lâu lắm rồi không liên lạc, vừa nhắc đến cô ấy em liền bố trí anh, vì sao lại không thể tin anh và cô ấy trong sạch chứ?”
Tùy Mị, người phụ nữ này trước đây Hứa Thanh Du cũng đã nhìn thấy trong tin tức, hình như có vướng mắc gì đó với Trì Uyên.
Nội dung cụ thể lúc đó cô cũng không đọc kỹ lắm, bây giờ không nhớ ra được nhưng nói đến chuyện này, Cố Tư nhớ dai như vậy, có lẽ lúc đó thật sự là giữa cô ta và Trì Uyên có gì đó.
Tính cách của Cố Tư Hứa Thanh Du lại ít nhiều hiểu được đôi chút, là một cô gái vô cùng cởi mở thoải mái.
Bây giờ mở miệng oán giận Trì Uyên, hẳn là lúc đó cô gái Tùy Mị kia đã làm cho cô ấy rất phiền muộn.
Chương Tự Chi là một người có khả năng lái sang chuyện khác, anh ôi chao một tiếng, sau đó lại nói đến chuyện của nhà họ Tùy.
Anh nói nhà họ Tùy bây giờ thật sự vô cùng thê thảm, từ sau khi chuyện trước đây của bọn họ bị tung ra, công ty nhà họ Tùy liền coi như đã sụp đổ một nửa.
Tuy nhà họ Tùy có người khác tiếp nhận, nhưng dù sao danh tiếng đã bị ảnh hưởng, sau đó việc kinh doanh cũng coi như là tuột dốc không phanh.
Sau đó chính là sự tan vỡ của chi thứ nhất và chi thứ hai của nhà họ Tùy, chi thứ hai một mình ra ngoài sinh sống, chi thứ nhất thì Tùy Mị đã mang theo mẹ mình rời đi, coi như là hoàn toàn buông bỏ.
Bên ngoài ai cũng không ngờ được, danh tiếng lúc đầu của nhà họ Tùy như vậy, chỉ vì việc làm của ông cụ Tùy và ông Tùy, trong nháy mắt liền sụp đổ.
Tuy nói là đáng đời, nhưng cũng làm cho người ta tiếc nuối.
Chương Tự Chi thành công chuyển đề tài, Cố Tư cũng không biết anh ta có phải là cố ý hay không.
Nhưng cô vẫn bớt chút thời gian quay đầu liếc Trì Uyên một cái, trong mắt toàn là cảnh cáo.
Trì Uyên có chút bất đắc dĩ cười cười, giơ tay, dùng ngón tay miết khuôn mặt cô: “Quỷ hẹp hòi.”
Chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, anh cho rằng từ lúc anh bắt đầu theo đuổi Cố Tư một lần nữa, chuyện trước đây của anh và Tùy Mị cũng đã xem như là quá khứ rồi, kết quả không nghĩ đến, cô gái nhỏ này vẫn cứ nhắc mãi không thôi.
Cố Tư bĩu môi, ngang ngạnh, rõ ràng là không muốn dễ dàng buông tha chuyện này. Qua vài giây cô hừ một tiếng, nhỏ giọng cảnh cáo: “Em nhắc đến cả đời đấy, anh hãy làm tốt chuẩn bị đi.”
Trì Uyên xoa xoa gáy cô: “Cả đời thì cả đời, nếu em thật sự làm được như thế, anh cũng chịu được.”
Ít nhất cả đời này cô ở bên cạnh anh, cũng rất tốt.
Đứa nhở ở bên cạnh đã uống xong sữa bột, đạp vài cái liền lắc lắc người ngủ thiếp đi.
Có nội dung ảnh tại đây 6
Sau đó Cố Tư liền nói: “Đứa nhỏ của cô sau này cũng sẽ vô cùng ngoan ngoãn, yên tâm đi, bây giờ trẻ con mỗi đứa đều rất thông minh.”
Ừm, điểm này quả thật là không nói sai, cảm thấy trẻ con bây giờ cũng có thể là tiếp xúc với nhiều thứ, đều vô cùng thông minh.
Hứa Thanh Du nhìn một lát, sửa sang lại quần áo cho thằng nhóc, sau đó lại quay về chỗ ngồi.
Ninh Tôn nhìn Hứa Thanh Du, ánh mắt vô cùng ấm áp.
Anh sao có thể không nhìn ra được sự yêu thích của Hứa Thanh Du đối với đứa nhỏ, hoặc là đến tuổi này rồi, cho dù là đàn ông hay là phụ nữ, đối với trẻ con đều sẽ tự nhiên mà sinh ra một loại tình cảm.
Ninh Tôn cũng rất thích trẻ con, chỉ có điều có thể anh quá mức lý trí, có yêu thích như thế nào cũng là đứa nhỏ nhà người ta, anh càng muốn phải có đứa nhỏ của riêng mình.
Mấy người ngồi xuống lại trò chuyện thêm một lúc, chờ đến khi thời gian không còn sớm nữa mới kết thúc.
Lần này đều không uống rượu, mọi người đều tự mình đi ra cửa. Ngày mai Ninh Tôn đã rời đi rồi, cho nên hôm nay sau khi tan cuộc anh cũng coi như là nói lời tạm biệt với mọi người.
Chương Tự Chi mở miệng: “Lần sau cậu trở về đoán chừng chính là tổ chức lễ kết hôn nhỉ?”
Ninh Tôn gật gật đầu: “Chắc là vậy.”
Nếu không anh cũng không thật sự muốn quay về nơi này.
Tuy ở đây có bạn bè, nhưng chuyện phải đối mặt cũng không ít, ví dụ như còn phải nhìn thấy Trang Lệ Nhã, còn phải gặp Ninh Tú.
Không phải không muốn gặp Ninh Tú, mà là hai người gặp mặt nhau, sẽ luôn nhớ đến những chuyện không quá tốt đẹp trước đây.
Anh cảm thấy Ninh Tú đối với anh hẳn là cũng có cảm giác như thế này, không chán ghét, nhưng không muốn gặp mặt.
Chương Tự Chi vỗ vỗ bả vai Ninh Tôn: “Nếu trở về làm tiệc rượu thì trước tiên báo cho tôi biết, tôi giúp cậu chuẩn bị tốt những việc lúc đầu.”
Ninh Tôn bật cười: “Được, tôi biết rồi.”
Đã nói nhiều như vậy rồi, mọi người ở cửa club của Chương Tự Chi chia nhau mỗi người mỗi ngả.
Trên đường gọi xe về khách sạn, Hứa Thanh Du quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, ban đêm của mỗi thành phố thật sự đều không khác nhau lắm, xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son.
Cô không hướng đến buổi đêm của thành thị, có thể có liên quan đến tính cách của cô, cô càng thích cuộc sống yên tĩnh, ổn định hơn.