Anh đã đồng ý sẽ tốt với cô Cổ Tư chớp mắt nhìn bà cụ: “Bà à, bà muốn nói chuyện gì.”
Bà cụ gắp một miếng thức ăn: “Con có từng nghe ông nội con nhức đến ông nội của A Uyên không? Con có biết quan hệ của hai người họ trước kia thế nào không?”
Cố Tư sửng sốt, cô cau mày suy nghĩ: “Có nhắc đến nhưng cũng không nói nhiều”
Dường như bà cụ cảm thấy hứng thú: “Nói gì? Con nói cho bà nghe đi.”
Bà cụ và ông cụ Trì rất yêu nhau, nhưng lúc ông cụ qua đời, bà cụ lại là người bình tĩnh nhất, không tỏ vẻ kích động nhất.
Nhưng có vài thứ chưa chắc đã phải biểu hiện trên mặt.
Cổ Tự cảm thấy, chắc hẳn bà cụ là một trong những người đau khổ nhất.
Cổ tự suy nghĩ, rồi nói lại.
Ông cụ nhà họ Cổ nói không nhiều thật, lúc gặp ông cụ Trì, sức khỏe của ông cụ Cố còn kém hơn đối phương.
Ông cụ làm lụng cả đời, cày cấy cả đời, thế nên sức khỏe suy yếu từ sớm.
Ông cụ cũng chỉ có thể giữ chút sức lực nói đơn giản những chuyện trước kia.
Ngày trước, hai ông cụ đều từng đi lính.
Khi ấy trong bộ đội thực hiện nhiệm vụ vài lần, ông cụ Cổ nói mình cứu ông cụ Trì trong một lần làm nhiệm vụ.
Cụ thể cứu thế nào, ông cụ không nói.
Vì vậy hai người họ khá thân nhau.
Chẳng qua khi đó, gia cảnh nhà họ Trì tương đối khá giả.
Còn nhà họ Cổ nghèo, trong nhà thật sự chẳng có gì.
Sau khi giải ngũ, hai người họ mỗi người một nơi.
Thật ra ông cụ Trì có để lại cho ông cụ Cổ phương thức liên hệ, bảo ông cụ có khó khăn gì thì tìm mình.
Ông cụ Cổ cũng là người sĩ diện, biết mình kém người ta rất nhiều, dù khó khăn đến mấy cũng không thể đi tìm ông cụ Trì.
Sau khi chia xa, ông cụ Cổ trở lại quê nhà, bôn ba kiếm sống.
Mãi cho đến sau này, sức khỏe của ông cụ suy yếu, Cổ Tư đưa ông cụ đi bệnh viện khám, gặp được ông cụ Trì cũng có vấn đề về sức khỏe.
Lúc này hai ông cụ mới xem như gặp lại.
Nhắc đến đây, trong lòng Cổ Tư lại cảm thấy khó chịu: “Ông nội con hiếu thắng cả đời, một mình nuôi lớn con, nhưng tôi lại không biết cố gắng, khiến ông ra đi cũng không yên lòng.
Cả đời này, ông cụ Cổ kiên cường lại tự lập, việc gì cũng dựa vào mình.
Chỉ đến cuối cùng, ông cụ mới cầu xin người ta một lần.
Ông cụ cầu xin ông cụ Trì, cầu xin đối phương chăm sóc tốt cho Cổ Tư sau khi mình qua đời.
Bởi vì một câu gửi gắm ấy, Cổ Tư nắng tay trên, kết hôn với Trì Uyên.
Bà cụ dừng đũa, khóe mắt đỏ hoe. Bà Trì vội vàng lấy khăn giấy đưa cho bà cụ.
Bà cụ lại không khóc, chỉ sụt sịt vài tiếng: “Ông nội của A Uyên lúc ra đi cũng không yên lòng, đến giây phút cuối vẫn không muốn nhắm mắt”
Lúc đó, bà cụ ở ngay bên cạnh trấn an rất nhiều lần, để ông cụ yên tâm lên đường.
Nhưng từ đầu đến cuối, ông cụ vẫn cứ mở to mắt, không chịu buông xuôi.
Trong lòng Cổ Tư rất khó chịu, đồng thời cũng cảm thấy mất tự nhiên: “Tại con, đều tại con cả.
Trì Uyên một yên một bên, vẻ mặt anh cũng trở nên nghiêm túc.
Trước kia, ông cụ Trì kéo tay anh dặn đi dặn lai.
Bảo anh nhất định phải đối xử tốt với Cố Tư, Khi ấy anh đồng ý.
Nhưng khi ấy, anh cũng có ý nghĩ riêng.
Anh có thể tốt với Cố Tư, sau khi ly hôn đối tốt với cô cũng không khác gì.
Không nhất định phải có ràng buộc hôn nhân mới là đối xử tốt với một người.
Bởi vậy lúc ly hôn, anh rất hào phóng, tiền lẫn nhà đều cho CÔ.
Ngay cả cổ phần của công ty anh cũng chia cho Cổ Tư một ít.
Anh cảm thấy mình làm tốt rồi.
Bà cụ thở dài, đổi đề tài: “Bệnh dạ dày của con, khi nào đi kiểm tra đi. Bây giờ còn trẻ thì xem nhẹ, đến tuổi như bà rồi con sẽ hối hận”
Bà cụ nói thế làm Cổ Tư khá bất ngờ.
Bà cụ đang quan tâm cô đấy ứ?
Tuy không thể nói là Cô Tư thích bà cụ, nhung một người quan tâm cô thì cô cúng tiếp nhận sự quan tâm này.
Vìthế cô nói cảm ơn bà cụ.
Bà cụ Trì ăn không vào nữa, bà Ụ chậm ãi đứng đậy.
Người giúp việc vội vàng đi đến đỡ bà cụ.
Bà cụ nói muốn nghỉ ngơi, rồi đi lên tầng.
tố Tư ngồi yên tại chô, một lát sau cô cũng đứng dậy: ‘Mọi người ăn…
Gô Chưa ni xong thì Trì Uyên cũng đứng lên: Không ăn nứa, ra ngoài đi dạo chút đi”
- ---------------------------