Cổ Tư dịch lại gần Trì Uyên, nhìn anh và nói: "Tìm xong rồi, hôm nay tôi thấy một cửa tiệm, khu vực của khá ổn, tiếp đó... ôi, hay là khi nào anh có thời gian tôi dẫn anh đi xem, anh kiểm định giúp tôi?”
Cô bày ra vẻ mặt lấy lòng.
Đôi mắt to tròn.
Vẻ nịnh nọt này không giống với vẻ lấy lòng trước kia.
Trước kia Cổ Tư lấy lòng anh giống như không có giới hạn cuối cùng, chỉ cần anh nói thì cô sẽ đồng ý.
Mà bây giờ lấy lòng rành rành là có mục đích.
Cần dùng tới anh nên mới bày ra vẻ mặt này.
Nhưng trên thực tế, không biết trong lòng cô đang nghĩ gì về anh.
Trì Uyên nhìn chằm chằm Cổ Tư hồi lâu, rồi mới ừ một tiếng: “Khi nào dành chút thời gian tôi đi xem.
Cổ Tư cười tươi, cô vỗ vai Trì Uyên: “Anh vẫn có nghĩa khí đẩy, tuy hai ta không hợp tác được nhưng vẫn là bạn bè mà.”
Ví dụ gì vậy.
Trì Uyên cười.
Anh đứng dậy: "Đi thôi, có lẽ dưới nhà sắp dọn cơm rồi đấy.
Cổ Tư vội vàng xuống giường, rồi hai người cùng nhau đi xuống dưới tầng.
Bà Trì ở dưới tầng, thấy hai người họ cùng đi xuống thì hơi ngac nhiên.
Cố Tư nghĩ đến việc hôm nay ông cụ nhà họ Tùy đến công ty nhà họ Trì.
Cô lại nghĩ đến ánh mắt ông ta nhìn mình không hề thân thiện chút nào.
Rồi lại nghĩ đến bà Trì và Tùy Mị rất thân thiết với nhau.
Nhiều nguyên nhân liên tiếp chồng lên nhau khiến cô lại càng ngứa mắt bà Trì hơn.
Bà Trì nhìn Cổ Tư với vẻ mặt khó coi, cô cũng nhân cơ hội liếc xéo bà ta một cái.
Hai mắt trợn trắng, như sắp trợn ngược lên trời rồi.
Bà Trì trừng cô với ánh mắt cảnh cáo.
Cổ Tư cười khẩy, hoàn toàn không coi bà ta ra gì.
Cô và Trì Uyên cùng xuống nhà và đi thẳng vào phòng ăn.
Bà cụ Trì được người giúp việc đỡ, đứng ở khu đất trống trước tòa nhà chính, bà cụ ngẩn người nhìn một vị trí trống không bên cạnh.
Nơi đó từng dựng bạt làm tang sự.
Ông cụ được đặt ở đó, trong mấy ngày cuối cùng ở trên đời.
Người giúp việc cũng là cụ già, đi theo bà cụ Trì đã nhiều năm.
Thấy bà cụ lại có vẻ thương cảm, người giúp việc bèn nói: “Bà chủ, chúng ta vào ăn cơm thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Nhưng bà cụ lại nói: “Lúc đi, ông ấy không yên lòng.
Người giúp việc hiểu ý bà cụ, ông cụ Trì không lo nhớ cho những người khác.
Người ông cụ không yên tâm nhất là Cổ Tư.
Phỏng chừng ông cụ cũng biết cuộc hôn nhân bị mình ép buộc mới ở bên nhau của Trì Uyên và Cố Tư nếu không có mình trấn giữ, nhất định sẽ không được lâu dài.
Vì vậy, dù Trì Uyên đã đồng ý ông cụ một cách rõ ràng rằng sẽ chăm sóc tốt cho Cổ Tu.
Đến những giây phút ra đi cuối cùng, ông cụ vẫn không yên tâm.
Bà cụ Trì thở dài: “A Uyên và Cổ Tư..
Nửa câu sau bà cụ không nói ra lời.
Người giúp việc nhỏ giọng trấn an: “Tôi thấy hình như hai người họ thân mật lắm.
Bà cụ xoay người vào phòng khách theo lực đỡ của người giúp việc, đi về phía phòng ăn: “Thế à, từ đầu mà thấy được?”
Vừa dứt lời, bà cụ đã nhìn thấy Trì Uyên và Cổ Tư ngồi trong phòng ăn.
Bởi vì bà cụ chưa vào nên Trì Uyên và Phương Kỳ đều ngồi ngay ngắn, cũng không động đũa.
Nhưng Cổ Tư không chịu đựng được, cô cầm muốn muốn ăn luôn.
Trì Uyên đè đũa của cô lại, có lẽ là muốn cô chờ một lát.
Cổ Tư hơi bất mãn, cứ như phải làm trái lại với anh mới được, không dùng đũa được thì muốn giơ tay cầm.
Trì Uyên đổi sang nắm tay Cổ Tư, giữ chặt tay cô dưới bàn ăn.
Có thể thấy từ sự tương tác của hai người họ hiện giờ.
Dường như họ quả thật đã thân quen hơn trước một chút rồi.
Cuộc hôn nhân của hai người họ trước kia diễn ra trong sự quan sát của mọi người.
Họ sống với nhau thế nào, mọi người đều biết cả.
So với thái độ tôn trọng nhau như trước, thoạt nhìn bây giờ bình thường hơn nhiều.
Bà cụ từ từ đi đến: “Được rồi, ăn thôi.”
Bấy giờ Trì Uyên mới thả tay Cổ Tư ra, cô liếc xéo anh một cái, rồi cũng chẳng thèm nhìn ai mà cắm đầu ăn luôn.
Bà cụ nhìn Cố Tư: “Hôm nay A Tư đến công ty à?"
Cổ Tư dừng lại, có lẽ cô không ngờ bà cụ sẽ nói chuyện với mình.
Trong miệng vẫn còn cơm, cô nói luôn: “Vâng, đến một lúc.
Bà Trì hơi khó chịu, bà ta nói với Trì Uyên: "Con dẫn cô ta đi làm gì?”
Cổ Tư nói thẳng: "Tất nhiên là lót đường trước để về say tẩy trắng cho con trai bác.
Cô nói móc làm bà Trì nghẹn họng.
- ---------------------------