Hy vọng sau này sẽ có người đối tốt với cô Trì Uyên lập tức đẩy tài liệu về phía giám đốc Chu: “Xem mấy chỗ tôi đánh dấu, về kiểm tra lại số liệu đi, có vấn đề.”
Giám đốc Chu ngớ ra, cô ta cầm tài liệu lên quan sát cẩn thận, nhẹ giọng nói: “Mấy chỗ này tôi đều kiểm tra rồi.”
Trì Uyên cau mày: “Tính lại.”
Giọng của anh nghe có vẻ bực bội.
Cổ Tư muốn cười.
Được đấy, được đấy, trước đây Trì Uyên cũng khó chịu với Cổ Tư.
Nhưng anh vẫn kiềm chế được để mà nói chuyện nhẹ nhàng với cô.
Xem như không dễ dàng.
Giám đốc Chu lúng túng, cô ta nói xin lỗi có lẽ do mình sơ sót, sau đó cầm lấy tài liệu nhanh chóng rời đi.
Cố Tư chép miệng, khẽ lắc đầu: “Bây giờ thấy anh thế này, tôi bỗng cảm thấy trước kia thái độ của anh với tôi cũng không đến nỗi.”
Trì Uyên sửng sốt, anh bỏ đồ vật trong tay xuống rồi nhìn chằm chằm vào Cổ Tư: “Trước kia tôi đối xử tệ với cô lắm à?”
Cổ Tư mỉm cười: “Anh đẹp trai của tôi ơi, chính anh không biết à? Lẽ nào anh còn cảm thấy mình đối xử với tôi rất tốt?”
Trì Uyên cũng không cảm thấy mình tốt với Cổ Tư, nhưng anh nghĩ anh cũng không quá tệ với cô.
Anh không thích Cổ Tư, nhưng cũng không muốn đối xử với cô khắt khe.
Tiền tiêu vặt mỗi tháng không bao giờ thiếu, tuy rằng Cổ Tư không tiêu xài gì.
Anh cũng không bao giờ xen vào chuyện của cô, cho cô đủ không gian tự do.
Thỉnh thoảng lúc không có ai, anh cũng nói với bà Trì đừng cứ gây sự với Cố Tư suốt.
Trì Uyên cảm thấy mình làm như thế là được rồi.
Cổ Tư nhìn Trì Uyên, cô cảm thấy bất lực.
Có lẽ cấu tạo sinh lý giữa nam và nữ khác nhau tạo nên sự khác biệt lớn về tâm lý.
Phụ nữ hy vọng đàn ông có thể quan tâm mình về mọi mặt.
Đàn ông cảm thấy có thể suy nghĩ cho đối phương vì một chuyện nào đó cũng đủ rồi.
Cổ Tư rủ mắt, cô suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Thật ra, lúc trước ở nhà anh, tôi sống chẳng hề vui vẻ, một chút cũng không vui.
Cô còn không nhịn được mà nở nụ cười, nhưng thoạt nhìn vẻ tươi cười này chỉ là để xoa dịu bầu không khí.
Cố Tư nói tiếp: “Cho dù người khác như thế nào, Trì Uyên, khi tôi và anh ở cạnh nhau, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, anh không cho tôi cảm giác của gia đình, không khiến tôi cảm thấy ấm áp.
Cả quãng thời gian Cổ Tư và anh ở chung với nhau, bây giờ nhớ lại, phải nói là kinh hồn bạt vía.
Cô sợ, sợ anh không vui, sợ anh không hài lòng.
Thậm chí ở những giây phút cuối khi ông cụ Trì qua đời, cô còn tự trách.
Tại sao cô đã đến hóa giải vận xui mà ông cụ vẫn không khỏi bệnh?
Nhưng giờ thì tốt rồi, con đường cô đi ấy rất cuộc cũng kết thúc.
Sau khi lấy được giấy chứng nhận ly hôn, tuy không nỡ nhưng cô buộc phải thừa nhận, cô cũng thầm thờ phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng ly hôn rồi.
Cô giống như trút được gánh nặng.
Nhất là khi nghĩ đến hai ngày ấy bà Trì bị cô chọc tức đến mức có lẽ ngủ không ngon.
Cô cực kỳ vui sướng.
Cổ Tư thật lòng không hiểu trước kia mình nghĩ thế nào.
Vì một người đàn ông không yêu mình, tại sao lại có thể hèn mọn đến mức ấy?
Quả thật là không hiểu nổi.
Trì Uyên nhìn Cổ Tư, không biết nên nói gì cho phải.
Trước kia Cổ Tư chưa bao giờ nói những điều đó.
Hoặc cô đã từng nói rồi, nhưng anh lại không lắng nghe cẩn thận.
Cổ Tư nói xong thì cũng tự bật cười, cô xua tay: “Tôi nói những điều ấy làm gì nhỉ, bây giờ tôi lại có được cả cánh rừng lớn rồi, còn gốc cây xiêu vẹo như anh ấy à, quên đi, quên đi, chuyện trước kia cũng quên luôn đi Trí Uyên mím môi: “Có lẽ vậy, có lẽ trước kia tôi làm chưa tốt, vậy chỉ mong sau này sẽ có người đối tốt với cô hơn. “Chắc chắn rồi, về sau nếu tôi tìm người khác, trước tiên tôi phải tránh người như anh”
Vẻ mặt Cổ Tư tràn đầy hy vọng: “Tiếp đó là phải tìm được một người một lòng một dạ với tôi, đặt tôi ở vị trí quan trọng nhất trong lòng mình.”
Nhất là bây giờ cô vừa đẹp vừa có tiền.
Đây hoàn toàn không phải việc khó.
- ---------------------------