Yêu Lại Từ Đầu - Chủng Qua

Chương 18




Trên tivi vẫn đang phát video buổi biểu diễn, là một bài hát tiếng Anh với giai điệu chậm rãi.

Nhiệt độ điều hòa trong nhà rất thấp, Hứa Ý mặc bộ đồ ngủ dài tay, buộc tóc đuôi ngựa, trông vô cùng ngoan ngoãn.

Chu Chi Việt cầm điều khiển từ xa, vặn nhỏ âm lượng tivi, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, thản nhiên hỏi: "Em muốn rủ anh đi xem biểu diễn à?"

Hứa Ý siết chặt tay, vẻ mặt ngại ngùng, nghiêm túc giải thích: "Cũng không hẳn là "rủ". Là em có hai tấm vé, định đi xem với em gái, nhưng mà nó bận việc đột xuất nên không đi được, bây giờ em dư một vé."

Cô dừng lại một chút, nhìn anh nói: "Nếu anh muốn đi thì em bán lại cho anh với giá gốc... hoặc bớt cho anh một chút cũng được."

Cô đứng trước cửa phòng ngủ, Chu Chi Việt ngồi trên ghế sofa, hai người nhìn nhau, không khí im lặng kéo dài hơn 10 giây.

Hứa Ý không chịu đựng được sự im lặng này, cô khẽ ho một tiếng, cụp mắt xuống: "...Không sao, nếu anh không muốn đi thì em sẽ tìm cách bán vé cho người khác."

Cô vừa định quay người vào phòng thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Chu Chi Việt vang lên: "Em cũng đi à?"

Hứa Ý gật đầu, mím môi đáp: "Dạ, có Chair Garden biểu diễn, em cũng muốn đi xem."

Nghe vậy, Chu Chi Việt khẽ nhướn mày, thản nhiên đáp: "Ồ, trùng hợp là anh cũng rảnh, có thể đi."

Anh hỏi: "Vé bao nhiêu tiền, để anh chuyển khoản cho em."

Hứa Ý nhớ lại rồi nói: "360 tệ ạ. À mà, anh không cần chuyển khoản đâu, lần trước đi siêu thị mua đồ ăn sáng, anh còn dư tiền, em chuyển lại cho anh hai lần rồi mà anh không nhận."

"Ừ, được." Chu Chi Việt nhìn cô, một lúc sau, anh hơi lúng túng hỏi: "Ngày 2, chúng ta đi cùng nhau nhé?"

Hứa Ý suy nghĩ ý nghĩa câu nói này, cô thăm dò: "Cũng được ạ, nếu anh không muốn đi chung với em thì chúng ta có thể đi riêng. Buổi biểu diễn của Chair Garden bắt đầu lúc 8 giờ tối, chắc em sẽ đến muộn một chút..."

Chu Chi Việt im lặng vài giây, chậm rãi nói: "Vậy thì đi cùng nhau đi, dù sao cũng tiện đường."

Hứa Ý gật đầu: "Vâng ạ."

Quay về phòng ngủ, cô nghe thấy tiếng tivi bên ngoài cũng tắt, Chu Chi Việt không xem video biểu diễn nữa.

Hứa Ý ngồi trên giường, bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp.

Hồi đại học, bọn họ từng hứa với nhau, có dịp sẽ cùng đi xem Chair Garden biểu diễn. Giờ đây, cơ hội đó đã đến, bọn họ đã chia tay 5 năm rồi.

Thật kỳ lạ, trong tình huống này, bọn họ lại có thể tình cờ cùng nhau đi xem buổi biểu diễn mà đã hẹn ước từ lâu, dù đã chậm trễ nhiều năm.

Ở phòng khách, Chu Chi Việt có vẻ rất vui, khóe môi anh khẽ nhếch lên, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt ve đầu Caesar. Chú mèo nhỏ nheo mắt lại, cằm hơi nâng lên.

Một người một mèo, hiếm khi hòa thuận với nhau như vậy.

Anh cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Triệu Kha Vũ: [Tôi không cần hai tấm vé đó nữa.]

[Cậu mang về tặng người khác đi.]

Rất nhanh sau đó, Triệu Kha Vũ trả lời: [Bị từ chối rồi à?]

Triệu Kha Vũ: [Thấy chưa thấy chưa, đó chính là hậu quả của việc không nghe lời tôi!]

Triệu Kha Vũ: [Nhưng mà không sao đâu anh bạn, đừng dễ dàng bỏ cuộc như vậy, thật ra tôi còn chiêu khác.]

Chu Chi Việt nhìn tin nhắn, khẽ cười.

[Cảm ơn cậu, nhưng mà tôi không cần đâu.]

Triệu Kha Vũ: [...Cái giọng điệu gì vậy? Nghe cứ cà chớn thế nào ấy.]

Triệu Kha Vũ: [Vậy là bạn gái cũ của cậu đồng ý đi xem với cậu rồi hả?]

Chu Chi Việt không muốn chia sẻ chuyện tốt này với ai khác, anh uể oải đáp: "Liên quan gì đến cậu."

Triệu Kha Vũ: [......]

Triệu Kha Vũ: [Thôi được rồi.]

Triệu Kha Vũ: [À đúng rồi, ngày 4 cậu có bận gì không? Hà Duệ cũng về nước rồi, hay là ba chúng ta hẹn nhau đi chơi?]

Hà Duệ cũng là một trong những người bạn thanh mai trúc mã của Chu Chi Việt, hai năm trước, cậu ta được gia đình cử sang quản lý chi nhánh ở Úc, đã mấy năm rồi bọn họ chưa gặp nhau.

Chu Chi Việt trả lời: [Ừ.]

Triệu Kha Vũ lại hỏi: [Hay là hẹn nhau ở nhà cậu đi?]

Triệu Kha Vũ: [Tôi chưa đến căn hộ mới của cậu bao giờ, tiện thể đến thăm con mèo mà cậu nuôi.]

Chu Chi Việt lập tức từ chối: [Không được, bất tiện lắm.]

[Cậu đặt chỗ khác đi.]

Triệu Kha Vũ gửi một sticker biểu lộ sự nghi ngờ.

Triệu Kha Vũ: [Hồi trước tôi đến nhà cậu, có bao giờ cậu nói bất tiện đâu.]

Triệu Kha Vũ: [Tình hình gì đây? Cậu giấu người trong nhà à??]

Chu Chi Việt lười trả lời tin nhắn của anh ta.

Triệu Kha Vũ vẫn đang tự biên tự diễn, anh ta nhắn tiếp: [Anh bạn à, chuyện này tôi phải nói cậu hai câu.]

Triệu Kha Vũ: [Sao cậu lại học theo tôi, bắt cá hai tay vậy hả?]

Triệu Kha Vũ: [Cậu vừa muốn rủ bạn gái cũ đi xem biểu diễn, lại vừa giấu người phụ nữ khác trong nhà, nhỡ đâu bị một trong hai người phát hiện, cậu mệt đấy.]

Chu Chi Việt cầm điện thoại lên xem, anh cười lạnh rồi bật chế độ không làm phiền.

Trước khi đi ngủ, Hứa Ý không nghe thấy tiếng Caesar gọi mình.

Cô do dự một chút rồi đẩy cửa đi tìm.

Cô thấy Chu Chi Việt đang ngồi trên ghế ở ban công phòng khách, hình như đang nghe điện thoại công việc. Nội dung cuộc trò chuyện toàn là chương trình, mã code gì đó, tiếng Anh xen lẫn với số, tóm lại là những thứ mà cô không hiểu.

Chú mèo nhỏ nằm gọn trong lòng Chu Chi Việt, nhắm mắt ngủ ngon lành, tay anh khẽ vuốt ve lưng nó.

Bên cạnh ban công có một ngọn đèn vàng ấm áp, chiếu lên gương mặt anh, khiến đường nét gương mặt anh trở nên dịu dàng hơn, gương mặt lạnh lùng cũng thêm vài phần ấm áp.

Thấy Hứa Ý đi ra, Chu Chi Việt ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hỏi cô có chuyện gì.

Hứa Ý khẽ lắc đầu, chỉ vào con mèo đang nằm trong lòng anh.

Chu Chi Việt giơ một tay lên, ra hiệu cho cô đợi một chút.

Hứa Ý đứng yên tại chỗ, đợi khoảng 3 phút thì thấy Chu Chi Việt cúp máy.

Cô hỏi: "Em bế mèo vào phòng nhé?"

"Ừ." Chu Chi Việt cúi đầu nhìn chú mèo đang ngủ say trong lòng, không chút do dự, anh bế con mèo lên, đưa cho Hứa Ý: "Cho em."

Cơ thể Caesar lơ lửng giữa không trung, nó nhe răng, gầm gừ nhìn anh.

Hứa Ý ngẩn người một lúc mới nhận lấy: "...Vâng."

Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, cô đeo tai nghe, nằm trên giường xem điện thoại, tiện thể nghe lại danh sách nhạc của Chair Garden.

Trong đó có một bài hát khác với phong cách thường ngày của họ, giai điệu vui tươi, sôi động hơn, đó là một trong những bài hát yêu thích của Hứa Ý, tên là Mushroom girl. Hồi đại học, lần đầu tiên nghe thấy bài hát này, cô đã bật chế độ repeat rất lâu.

Lời bài hát hơi kỳ quặc, kể về một cô bé sống trong rừng, một hôm, cô bé ra ngoài chơi thì gặp một cây nấm thành tinh, đội chiếc mũ đỏ chấm trắng, hỏi đường cô bé.

Nghe một lúc, Hứa Ý thiếp đi, cô mơ thấy một chuyện xấu hổ hồi đại học, lúc cô hay nghe bài hát này.

Đó là học kỳ hai năm nhất, cô và Chu Chi Việt vẫn chưa quen nhau, cô đang trong giai đoạn cố gắng xuất hiện trước mặt anh thật nhiều.

Nhiều ngành học ở Đại học Bắc Dương đều có thi giữa kỳ, bao gồm cả ngành của Hứa Ý và Chu Chi Việt.

Sau nửa học kỳ quan sát, cô đã nắm rõ lịch trình và những địa điểm mà Chu Chi Việt thường lui tới.

Trong đó có cả phòng tự học mà anh hay đến, phòng 208 tòa nhà Tông Hợp.

Trong trường, rất nhiều nữ sinh thích Chu Chi Việt, cả công khai lẫn thầm kín.

Vì vậy, không chỉ có Hứa Ý phát hiện ra phòng học này, mà còn rất nhiều nữ sinh khác, khóa trên khóa dưới, cũng thường xuyên đến phòng học này tự học.

Có người không hẳn là thích Chu Chi Việt, chỉ là đến để ngắm trai đẹp.

Hứa Ý đến rất sớm, giành lấy chỗ trống bên cạnh Chu Chi Việt.

Đợi khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Chu Chi Việt mới thong thả bước vào phòng học, đi thẳng đến chỗ ngồi quen thuộc của mình, ánh mắt anh không dừng lại trên bất kỳ ai.

Hứa Ý ngồi ngay bên cạnh anh, ngửi thấy mùi hương gỗ tuyết tùng thoang thoảng trên người anh, cô không khỏi hồi hộp, tim đập nhanh hơn.

Cô cố gắng bình tĩnh lại, đeo tai nghe, tập trung học bài.

Lúc đó, bài hát đang phát trong tai nghe là Mushroom girl.

Cô mở âm lượng rất lớn, theo bản năng lắc lư theo điệu nhạc.

Một lúc sau, Hứa Ý ngẩng đầu lên thì thấy mọi người trong phòng học đều quay sang nhìn cô.

Cô thầm nghĩ, hôm nay có nhiều người đến xem Chu Chi Việt thật, hơn nữa còn chẳng thèm che giấu cảm xúc.

Cô định cúi đầu xuống tiếp tục học bài thì Chu Chi Việt giơ tay ra, gõ nhẹ hai cái lên bàn cô.

Hứa Ý cảm giác như hồn vía lên mây, tim đập thình thịch.

Nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Tai nghe của em chưa cắm vào."

"...Anh cũng nghe thấy à?"

"Ừ."

Hứa Ý vội vàng kiểm tra thì thấy đúng là tai nghe chưa được cắm vào! Cô đã mở bài hát hơn 1 phút rồi mà!

Cô hận không thể lập tức rời khỏi phòng học, nhưng lại tiếc chỗ ngồi mà mình khó khăn lắm mới giành được.

Cuối cùng, cô đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cắm tai nghe vào, hắng giọng, thản nhiên nói: "À, ừm, xin lỗi."

Lúc quay đầu lại, cô hình như thấy khóe môi Chu Chi Việt khẽ nhếch lên.

Đó là lần đầu tiên Chu Chi Việt "chủ động" nói chuyện với cô, cũng là lần đầu tiên cô thấy anh cười.

Giờ nghỉ trưa, Hứa Ý định tranh thủ lúc vắng người để đi ăn cơm, cô ở lại trong phòng học, đợi đến khi sinh viên tan học ăn cơm xong hết mới đi.

Chu Chi Việt cũng không đi, anh tựa lưng vào ghế, chăm chú nhìn bản vẽ mạch điện trên màn hình máy tính.

Mãi đến 12 rưỡi trưa, tất cả mọi người trong phòng tự học đều đã rời đi, chỉ còn lại Hứa Ý và Chu Chi Việt.

Cô vừa đói vừa không muốn đi.

Hiếm khi được ở riêng trong cùng một không gian với anh như vậy, dù không nói chuyện, không giao tiếp, cô cũng muốn kéo dài khoảng thời gian này thêm một chút.

Cuối cùng, tiếng bụng réo của cô đã phá vỡ sự im lặng...

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng "ọc ọc" vang lên vô cùng rõ ràng.

Chu Chi Việt có lẽ đã nghe thấy, anh quay sang nhìn cô, khẽ hỏi: "Sao em không đi ăn cơm?"

Hứa Ý có lẽ là đói đến mức đầu óc không còn tỉnh táo nữa, cô ngập ngừng hỏi lại: "Anh đang hỏi em sao?"

Chu Chi Việt mỉm cười: "Trong phòng còn ai khác ngoài em à?"

Hứa Ý cố gắng kìm nén sự phấn khích, nhỏ giọng đáp: "Anh cũng chưa đi mà..."

Chu Chi Việt do dự một lúc rồi đứng dậy, cất giọng uể oải: "Vậy đi thôi."

Mãi đến khi hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm ở nhà ăn, Hứa Ý mới chợt nhận ra, cô vậy mà lại được ăn cơm cùng Chu Chi Việt!

Buổi chiều, cô lại ngồi học bài ở chỗ cũ.

Hứa Ý lấy hết can đảm, chủ động bắt chuyện với anh, chủ đề bắt đầu từ bài hát của Chair Garden.

Điều khiến cô bất ngờ là Chu Chi Việt nói anh cũng thích ban nhạc này.

Anh còn nói đúng tên bài hát mà cô lỡ bật loa ngoài lúc sáng.

Đây là một ban nhạc Indie khá ít người biết đến, nhất là vào 5 năm trước, số lượng người hâm mộ trên app nghe nhạc chỉ có vài nghìn.

Hứa Ý 18 tuổi rất dễ liên tưởng mọi chuyện đến hai chữ "duyên phận".

Trên thế giới chỉ có vài nghìn người hâm mộ, mà người cô thích, lại nằm trong số ít những người có cùng sở thích với cô.

......

Tỉnh giấc, khóe môi Hứa Ý vẫn còn vương nụ cười.

Cô hình như nhớ, cảnh tượng cuối cùng trong giấc mơ là cô đang trò chuyện với Chu Chi Việt về ban nhạc đó trong phòng tự học.

Cảm giác tim đập thình thịch khi lần đầu tiên trò chuyện với anh vậy mà vẫn còn in sâu trong tâm trí cô đến tận bây giờ.

Tai nghe vang lên tiếng thông báo pin yếu, danh sách nhạc đã phát hết một lượt, bài hát tiếp theo lại là Mushroom girl.

Giai điệu vui tươi, sôi động vang lên giữa căn phòng tối om bỗng trở nên chói tai, nó cũng nhắc nhở cô rằng tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là giấc mơ, là chuyện đã qua 8 năm rồi.

Hứa Ý tháo tai nghe, nằm ngửa trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Giai điệu bài hát đó vẫn văng vẳng bên tai cô, khiến lòng cô rối bời.

Không biết bao lâu sau, lúc cô sắp chìm vào giấc ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh, sau đó là tiếng bước chân cố ý đi khẽ khàng về phía nhà bếp.

Chắc là Chu Chi Việt ra ngoài lấy nước.

Nghe thấy tiếng động, Hứa Ý bỗng cảm thấy an tâm hơn, ít nhất là không còn cảm giác hụt hẫng như lúc vừa tỉnh giấc.

Tuần trước kỳ nghỉ Quốc Khánh vô cùng bận rộn, ngày nào Hứa Ý cũng phải gặp 2, 3 khách hàng, gặp phải những khách hàng khó tính, bản đề xuất sửa đi sửa lại, cô phải ở công ty của khách hàng rất lâu.

Ngoài ra, thông báo tuyển dụng nhân tài trực tuyến của Kha Việt cũng mang lại hiệu quả khá tốt, theo phản hồi của Tiểu Hồ, gần đây có rất nhiều ứng viên tiềm năng gửi hồ sơ đến công ty sau khi thấy thông báo trên mạng.

Buổi tuyển dụng tiếp theo sẽ diễn ra ở Đại học Khoa học và Công nghệ Bắc Dương, ngành Khoa học và Kỹ thuật vi điện tử của trường này xếp hạng rất cao, nhà trường cũng rất coi trọng, đã hẹn sắp xếp cho Kha Việt một buổi hội thảo chuyên đề kéo dài 1 tiếng, vào tuần thứ hai sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.

Đại học Khoa học và Công nghệ Bắc Dương đã sắp xếp rất nhiều giáo viên và tổ chức sinh viên hỗ trợ, bên phía Kha Việt chỉ cần cử người thuyết trình và một nhân viên đi cùng.

Hứa Ý cúp máy xong liền báo tin cho Tiểu Hồ, Tiểu Hồ trả lời không có vấn đề gì về thời gian, còn về người thuyết trình thì đợi sau khi sắp xếp xong sẽ thông báo lại cho cô.

Làm việc liên tục 6 ngày, Hứa Ý định ngày 1 sẽ ở nhà xem phim, nằm ườn cả ngày.

Kết quả, chiều hôm trước khi tan làm, cô gặp Khương Lăng ở cửa thang máy.

"Hứa Ý, ngày mai cậu được nghỉ đúng không?"

Hứa Ý gật đầu: "Ừ, ngày mai mùng 1, phòng bọn tớ không phải đến công ty, ở nhà trực máy."

Khương Lăng khoác tay cô, nũng nịu nói: "Vậy ngày mai cậu đến tăng ca giúp tớ nhé, có một dự án đang gấp rút lắm, bọn tớ nghĩ nát óc rồi mà vẫn chưa ra ý tưởng gì hay ho, cần một luồng gió mới. Cả ngày sẽ có trà sữa, đồ ăn vặt, bao ăn ba bữa, đến đi mà."

Hứa Ý do dự hỏi: "Dự án gì vậy?"

Khương Lăng đáp: "Bản kế hoạch marketing kết hợp giữa một thương hiệu trà sữa và đồ chơi trendy, cũng khá thú vị đấy!"

Cuối cùng, Hứa Ý vẫn đồng ý.

Bởi vì cả thương hiệu trà sữa và đồ chơi trendy đó đều là những thương hiệu mà cô yêu thích, hơn nữa, trước đây cô cũng chưa từng tham gia dự án marketing kết hợp nào.

Vì vậy, sáng ngày 1, cô ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng, chú mèo nhỏ cũng đi theo, nhảy lên kệ ở ban công phòng khách phơi nắng.

Cửa phòng Chu Chi Việt vẫn đóng chặt, có lẽ anh vẫn chưa tỉnh giấc.

Hứa Ý hâm nóng thức ăn rồi đến công ty tăng ca.

Bận rộn đến tận tối mịt, cô do dự một lúc rồi nhắn tin cho Chu Chi Việt: [Em đến công ty tăng ca, chắc về hơi muộn, khoảng hơn 10 giờ.]

Một lúc sau, Chu Chi Việt trả lời: [Ừ.]

Tan làm, trời đã tối đen.

Về đến nhà, Hứa Ý mở cửa, thấy phòng khách chỉ bật vài ngọn đèn mờ ảo, đèn ở lối vào thì sáng trưng.

Caesar đang nằm lim dim trên kệ ở cửa, thỉnh thoảng lại liếm lông.

Nhiệt độ điều hòa trong nhà rất thấp, Chu Chi Việt nằm nghiêng trên ghế sofa, nhắm mắt, có vẻ như đang ngủ.

Hứa Ý thay dép, rón rén đi đến bên cạnh anh.

Anh chỉ mặc áo phông và quần short, nằm ngay dưới luồng gió điều hòa, nhìn thôi cũng thấy lạnh.

Hứa Ý đứng bên cạnh sofa một lúc, nghĩ đến việc anh đã mua vé xem đại nhạc hội mà cô không bán được, cuối tuần trước còn lái xe đến đón cô về lúc nửa đêm.

Cô hít sâu hai lần, quyết định làm người tốt một lần.

Hứa Ý nhẹ nhàng cầm chiếc chăn bên cạnh lên, mím môi, cúi người xuống, sau đó nhẹ nhàng đắp chăn cho Chu Chi Việt.

Ở khoảng cách này, cô có thể nhìn thấy mạch máu ẩn hiện dưới mí mắt mỏng manh của anh, ngũ quan tinh xảo và hàng mi dài rậm...

Hứa Ý định đứng thẳng dậy rời đi thì Chu Chi Việt khẽ động mi mắt, anh từ từ mở mắt ra, ánh mắt có chút mơ màng.

Anh nhìn Hứa Ý đang đứng trước mặt, sau đó nhìn xuống chiếc chăn trên người, lông mày khẽ nhíu lại, giọng nói trầm khàn vì mới ngủ dậy: "Hửm?"

Editor: Mắm