Yêu Lại Từ Đầu

Yêu Lại Từ Đầu - Chương 29: Xin em hãy đi cùng anh




Phương Nghiên gật đầu nói:



- Trước kia toàn ăn cơm anh nấu, hôm nay, em làm cơm mời anh.



Qua mâm cơm bốc khói thơm lừng, ánh mắt cả hai dừng lại rất lâu trên gương mặt đã trở nên thân thương quá đỗi với mình. Chợt nghe lòng bâng khuâng, dâng niềm chua xót. Ôi những năm tháng đã qua, ôi bao lời hẹn thề đã từng, nay ùa về trong tim, kéo nhau dâng đầy trong mắt, để rồi lệ vỡ òa.



Giang Đào thử món cô nấu. Đoạn ngước đầu, mỉm cười khen:



- Ngon quá. Bao nhiêu năm, cuối cùng anh cũng được ăn cơm em nấu.



Anh cất lời nhẹ tênh, giọng điệu rầu rĩ vấn vương hoài cảm, khiến cô bất chợt ngẩn người, sau rồi mới cười bảo:



- Bây giờ em biết làm nhiều món lắm.



Nói rồi, cả hai cùng đăm chiêu, lặng lẽ cúi đầu gắp thức ăn trước mặt. Thế mà, nước mắt không nén nổi mình, nhòe ướt bên khóe mi, lăn dài trên mặt, nhỏ xuống bát cơm.



Cơm nước xong, Giang Đào giúp Phương Nghiên thu dọn bát đũa. Hai người vẫn im lặng không một lời trao đổi, chỉ nghe tiếng nước xối chảy từ đầu vòi. Giang Đào rửa bát, còn Phương Nghiên lau khô và sắp xếp gọn gàng. Thi thoảng, họ vẫn ngẩng đầu nhìn nhau, nếu hai ánh mắt có ngẫu nhiên gặp nhau, họ cũng chỉ cười nụ.



Thấy cô cất chiếc bát cuối cùng vào chạn, anh chậm rãi cất lời:



- Đây đúng là cuộc sống anh hằng mơ ước.



Nghe anh nói, cô quay người nhìn anh, bảo:



- Đây là lần cuối cùng em nấu cơm cho anh.



Lời vừa dứt, cô đã thấy vẻ thoảng thốt kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt anh. Không để anh kịp lên tiếng, cô đã cướp lời:



- Bởi em sắp lấy Tô Nguyên Khải.



- Phương Nghiên, em hận anh ư? Cho nên em mới trừng phạt anh bằng cách này ư?



- Không, Giang Đào, em chưa bao giờ hận anh.



- Anh đã dàn xếp với Duyệt Nhiên rồi, em cho anh thư thả ít hôm. Dạo gần đây, ít khi anh đến tìm em là bởi anh thấy nếu không giải quyết sớm chuyện của Trần Duyệt Nhiên thì làm vậy là thiếu tôn trọng cả em lẫn cô ấy.



- Chuyện của anh và Duyệt Nhiên, em không muốn hỏi, dù anh giải quyết ra sao, thì quyết định lấy Tô Nguyên Khải của em vẫn vậy.



- Vì sao?



- Chẳng vì sao cả, vì em đã quá mệt mỏi. Những chuyện đã qua thì cho qua đi, giờ em chỉ muốn sống thanh thản.



Sự băn khoăn, hụt hẫng hiện rõ trên gương mặt anh, cơ thể rắn rỏi như bị thứ sức lực nào bất ngờ đánh gục, để rồi cơn tuyệt vọng cuốn phăng anh đi.



Nhìn anh mà Phương Nghiên chỉ thấy lòng buồn khôn tả, sau cùng đành thu lại ánh nhìn bằng cái ngoảnh đầu. Giang Đào bất ngờ nắm lấy tay cô, đặt lên mặt mình, dòng lệ nóng hổi trượt trên má cô.



- Không, Phương Nghiên, chúng mình đừng như thế, đây không phải là kết cuộc của hai ta.




Lẩm nhẩm những lời ấy trong miệng, anh một dạ khăng khăng nắm tay Phương Nghiên, dường như chỉ cần nắm được tay cô là anh đã có tất cả. Song cũng vì lực bất tòng tâm mà anh chỉ biết nắm tay cô như một con nít.



Gương mặt cô nhạt nhòa nước mắt. Qua làn nước mắt mênh mang, ánh mắt cô vẫn đăm đăm nhìn vào gương mặt anh, một gương mặt khôi ngô như tạc. Thế rồi, giọt vắn giọt dài, gợi Phương Nghiên nhớ tới nhiều người, nhiều chuyện đã qua. Cô nhớ tới người cha đã qua đời đột ngột của mình, một người uy nghiêm, từng hô mưa gọi gió trên thương trường. Đoạn lại nhớ Trần Duyệt Nhiên, vì Giang Đào, người con gái ấy đã hy sinh đôi tay cùng mơ ước của bản thân. Và sau cùng, cô nghĩ tới Tô Nguyên Khải, người đàn ông tư phong đĩnh đạc, nặng tình với cô.



Cô giật lại tay mình khỏi bàn tay anh. Vậy mà anh siết chặt không buông, dường như anh đang gồng mình với toàn bộ sức lực. Còn Phương Nghiên, cái rụt tay cương quyết như dốc hết sức bình sinh.



Cây cối vươn mình chọc thẳng lên trời dọc hai bên lối về, tán cây râm mát nối nhau trải dài. Khiến Giang Đào bất chợt nhớ lại mái trường mà hai người theo học, cũng có một con đường tương tự như thế. Hồi ấy, anh và cô, tay trong tay, dạo bộ dưới bóng cây, niềm vui sao mà đơn giản đến vậy, chỉ mong những bước chân đưa hoài, không bao giờ chạm đến điểm kết. Khoang xe lan tỏa mùi ghế da đắt tiền, dường như còn một thứ mùi nào đó rất khó nói, lẫn trong bầu không khí lặng ngắt như tờ. Bấy giờ, con đường thưa thớt xe cộ, riêng mình xe anh thả ga, lao đi êm ru.



Về tới nhà, Giang Đào bắt gặp Trần Duyệt Nhiên đang chăm chú ngồi xem thứ gì đó. Thấy anh bước vào, cô mới ngẩng đầu khoe:



- Em đang xem mấy bức ảnh hồi xưa của mình, anh có muốn xem cùng không?



Nghe cô đề nghị, Giang Đào đứng bất động nhìn cô. Trần Duyệt Nhiên đã sán lại gần, cầm quyển album chìa ra trước mặt anh:



- Đây là bức ảnh chụp hồi năm tuổi, lần đầu tiên em học đàn. Anh xem, dạo đó em đáng yêu không này?



Nói đoạn, cô lại chỉ sang một bức ảnh khác:



- Đây là bức ảnh hồi em mười hai tuổi, lần ấy em đoạt giải trong cuộc thi dương cầm ở Hồng Kông. Lần đầu tiên được giải thưởng quan trọng đấy. Hồi đó, ba mẹ đưa em đi thi, lúc công bố kết quả, mẹ em còn xúc động bật khóc cơ mà. Một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng trong hội đồng ban giám khảo đã khen em hết lời, cổ vũ em tiếp tục học đàn, tương lai sẽ tổ chức chương trình độc tấu của riêng mình.



Vừa kể, Trần Duyệt Nhiên vừa lật tiếp mấy bức ảnh sau đó, thuật lại câu chuyện đi liền với chúng. Cho đến bức cuối cùng, cô nói:



- Đây là ảnh hồi em còn đi học, trường tổ chức một buổi biểu diễn cá nhân, quy mô nhỏ cho em. Đấy là buổi biểu diễn độc tấu đầu tiên của em, không ngờ cũng là lần cuối cùng.




Giang Đào lặng lẽ ngắm mấy bức ảnh. Trong ảnh, Trần Duyệt Nhiên mặc bộ lễ phục vai màu hồng. Bên cây đàn, cô ngoảnh đầu, môi hé cười đầy rạng rỡ và tự tin. Cô ngồi ngay ngắn trước cây đàn, tưởng như cây dương cầm màu đen đã trở thành một vật gắn liền với mình. Giang Đào vươn tay, vuốt nhẹ qua những bức ảnh, hồi lâu, anh mới ngẩng đầu nhìn Trần Duyệt Nhiên.



Cô cũng nhìn anh, bằng cái nhìn chứa chan xiết bao hy vọng, bịn rịn, van lơn… Cơ man cảm xúc dâng trào từ tận trái tim, rịn qua đôi mắt đó. Quyển album vẫn cầm trên tay, ánh mắt cô chăm chăm nhìn anh.



Còn ánh mắt anh lại lướt qua cô, trôi về nơi xa. Cái nhìn mỗi lúc một xa, ánh mắt mênh mang chừng như không một tiêu điểm. Căn phòng bỗng lặng ngắt như tờ, tưởng đâu bầu không khí đã ngưng đọng, chỉ còn tấm rèm chao mình theo gió bên cửa sổ.



Thời gian cứ trôi, chẳng rõ lâu hay mau cho đến khi ánh mắt anh quay trở về với cô. Anh nói:



- Duyệt Nhiên, anh hiểu rõ nỗi lòng em. Bao năm qua, tình cảm em dành cho anh, anh đều hiểu cả, quả thực anh không nỡ phụ em. Nhưng từ năm hai mươi tuổi, anh đã quen Phương Nghiên từ hồi đó, cô ấy hẵng là thiên kim tiểu thư, ngông nghênh, bất cần, quen to tiếng với anh. Nhưng cũng rất đáng yêu và chân thật, cô ấy nài nỉ anh viết hộ một luận văn để nộp mà như một đứa trẻ.



Nói đến đó, khóe môi anh nở nụ cười, ánh mắt lại vươn đến nơi xa, dường như anh đang mường tượng lại những chuyện đã qua.



- Ngày xưa anh nghèo lắm, thường phải đi làm thuê làm mướn. Cô ấy hay đứng ở ngoài đợi anh, có hôm trời rét căm căm mà cô ấy vẫn kiên gan đứng đợi, mặt đỏ ửng vì cóng, thấy anh liền băng băng chạy lại. Có lần biết anh làm thêm ở quán ăn, cô ấy đến ăn ủng hộ, nội trong một buổi chiều mà gọi mấy cái humburger, ăn liên miên. Hồi đó, nhà cô ấy ở thành phố này, mỗi dịp cuối tuần, hai đứa anh thường tay trong tay, đưa cô ấy về nhà. Anh hẵng nhớ con đường dẫn về nhà cô ấy, hai ven đường rợp cây cối. Mùa thu, lá khô rụng đầy, xào xạc dưới bước chân. Đã bao lần hai đứa đi đi về về trên con đường ấy, bịn rịn không nỡ xa nhau, nghĩ mà chỉ muốn đi mãi cho đến trọn đời, âu cũng hạnh phúc.



- Duyệt Nhiên, mọi mộng tưởng tình yêu của anh đều gửi gắm nơi Phương Nghiên. Anh từng hận, từng oán trách, nhưng chưa phút giây nào thôi nhớ nhung và yue thương cô ấy. Bọn anh chui rúc trong một căn nhà nghèo nàn, chật chội. Nhưng Phương Nghiên luôn chiếm trọn tình yêu trong trái tim anh và là người vợ lý tưởng anh hằng mơ ước. Chính cô ấy là người ở bên anh ngay lúc bắt đầu. Anh biết, anh và cô ấy không thể quay lại chốn cũ. Nhưng cô ấy vẫn ở đó, còn anh, thực tình không nỡ bỏ cô ấy mà đi. Duyệt Nhiên, van em hãy tác thành cho anh.



Nước mắt cô lã chã tuôn rơi theo lời anh nói. Sau cùng, cầm lòng không đặng, tiếng khóc bật ra nức nở. Nhìn anh mà nước mắt cô ràn rụa khắp mặt. Lòng ngậm ngùi bất mãn, trăm mối quặn thành một.



- Giang Đào, anh đừng ích kỷ thế, đừng làm vậy với em. Em cũng yêu anh như Phương Nghiên yêu anh mà.



Giang Đào bước lại gần, đỡ lấy bờ vai run rẩy vì sùi sụt của cô:




- Duyệt Nhiên, trái tim anh luôn khắc ghi tình cảm của em. Anh biết những gì em muốn. Em muốn hạnh phúc, không phải anh từ chối trao em, mà là anh không thể. Trừ Phương Nghiên ra, thực lòng anh không thể trao ai khác.



Nhìn anh qua dòng nước mắt nhạt nhòa, cô mở miệng định nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Và thay vào đó, đôi hàng lệ âm thầm lăn trên gò má. Ngoại trừ khóc ra, cô không biết mình có thể làm gì vào lúc này.



Giang Đào lau đi giọt nước mắt ướt đầm trên gương mặt cô, kiên định nói:



- Duyệt Nhiên, chưa bao giờ anh muốn làm tổn thương em. Tình ý em dành cho anh, anh trọn kiếp không thể trả hết. Trên đời này, không ai mong em hạnh phúc hơn anh. Em là cô gái ưu tú, em xứng đáng có được tình yêu chân thành hơn anh.



Trần Duyệt Nhiên bơ vơ trong căn nhà vắng bóng Giang Đào. Anh đã đi, còn cô ngồi đó, thẫn thờ nhìn bình hoa trên bàn. Loài hoa uất kim hương chúm chím hé nở, cắm trong chiếc bình đầy nước. Đóa hoa yêu kiều, điểm xuyết căn phòng bằng màu đỏ rực như lửa. Bày hoa uất kim hương là thói quen của Giang Đào. Bất kể ở đâu, anh luôn thích trong phòng có một bó uất kim hương đang độ hé nở. Bấy lâu nay, cô cứ lấy làm lạ, hồi ở Mỹ, Giang Đào vẫn nghèo, nhưng lại có thói quen xa xỉ này. Về sau, khi thấy ký hiệu trên những bộ quần áo Phương Nghiên may, cô mới vỡ lẽ, thì ra uất kim hương là loài hoa yêu thích của chị ta.



Bao năm qua, anh luôn dùng cách thức lặng lẽ ấy để nhớ nhung Phương Nghiên. Ngày nối ngày, đêm nối đêm, bao mùa xuân hạ thu đông, bãi bể hóa nương dâu, tình yêu anh dành cho chị ta là bất di bất dịch.



Trần Duyệt Nhiên rời ghế sofa, bước đến bình hoa, nhìn trân trân vào nó rất lâu. Tay cô khẽ lướt qua những đóa hoa xinh tươi. Nhưng chỉ chốc sau, cô đã vung tay, hất văng nó xuống. Những bông hoa tươi tắn theo chiếc bình đổ kềnh xuống sàn, vốn tụ thành một bó, bỗng nhiên tan tác mỗi nơi một nhánh.



Nhìn Tô Nguyên Khải hồ hởi ngồi phía đối diện, Phương Nghiên thoáng kinh ngạc. Màn đêm lộng lẫy bao trùm bên ngoài, từ góc này nhìn ra, trung tâm thành phố thu gọn trong tầm mắt. Những tông màu vàng vào ban ngày, tuy vẫn chói lóa dưới ánh đèn rực rỡ của ban đêm, song đã dịu đi rất nhiều. Sắc màu gieo vào lòng mỗi người một cảm xúc khác nhau. Những luồng đèn giao thoa, hội tụ, tưởng đâu là đại dương ánh sáng.



Xiết bao sắc màu đang hắt sáng vào nhau, xanh, đỏ, tím, lam, chàm, bạc… muôn màu muôn vẻ, kỳ ảo khôn lường, dàn trải tầng tầng lớp lớp, tựa viên kim cương sáng chói của màn đêm. Nhà hàng tịnh không bóng người lạ, trừ anh và cô. Chùm đèn pha lê treo trên đỉnh đầu soi bóng xuống nền nhà bao sắc màu rực rỡ.



Cảnh trí lộng lẫy biết bao, lại yên tĩnh rất mực. Tô Nguyên Khải hơi gật đầu, ra hiệu cho một nhân viên phục vụ giấu mình trong góc khuất, bỗng tiếng nhạc du dương cất lên. Âm thanh mỗi lúc một gần, thì ra có một ban nhạc nho nhỏ đang tiến về phía cô. Phương Nghiên ngạc nhiên không để đâu hết, đoạn thấy Tô Nguyên Khải lịch thiệp mời cô ra nhảy.



Phương Nghiên tủm tỉm chìa tay. Theo giai điệu trầm bổng ngân nga, cô và anh chậm rãi tiến ra sàn nhảy. Quầy rượu phủ toàn mặt kính sau lưng phản chiếu bóng hình hai người. Phương Nghiên nhìn mình và Tô Nguyên Khải trong gương mà thấy thoáng ngây ngẩn. Thực ra, chẳng phải họ không xứng đôi, nhưng cứ vì điều gì đó mà lòng cứ buồn rười rượi, không sao xua đi được.



Giai điệu gần về cuối, Tô Nguyên Khải rút chiếc nhẫn từ trong túi áo, lịch lãm quỳ một chân trước mặt cô. Vẫn nụ cười trên môi, cô nhìn anh và cả viên kim cương sáng chói. Bất chợt, vô vàn ưu tư bỗng đâu ùa đến. Thực ra, kể từ lúc bước chân vào nhà hàng, cô đã có linh cảm, nhưng quả thực đến giờ phút này, ruột gan vẫn nôn nao khó hiểu. Xiết bao cay đắng ngọt bùi, cồn cào trong dạ, khiến bàn tay cô chừng như run rẩy.



Tô Nguyên Khải không mấy sốt ruột, anh kiên trì với tư thế quỳ của mình, để ngóng chờ cô. Phương Nghiên chúm chím mỉm cười, đáp lại cái nhìn của anh bằng đôi mắt trong leo lẻo. Gương mặt thanh bình, thuần khiết ấy càng khiến cõi lòng anh thêm phần bồn chồn, lo âu.



Sau cùng, Phương Nghiên chìa tay đón nhận chiếc nhẫn. Cô nói:



- Nguyên Khải, em cảm ơn anh đã bỏ nhiều tâm sức vì em. Thực ra, dù anh không làm gì, thì em cũng đồng ý mà. Trên đời này, em đã chẳng còn ai thân thích, mẹ mất từ khi chào đời, sau này ba em cũng ra đi. Cảm ơn anh đã xuất hiện đúng vào lúc khó khăn nhất trong cuộc đời em, thậm chí anh đã mở lòng bao dung em. Tình cảm thắm thiết của anh, em nhất định sẽ báo đáp bằng cả tấm lòng.



Cặp mắt cô sáng ngời như sao, phản chiếu bóng hình nhỏ nhoi của anh qua đôi đồng tử đen láy. Gương mặt ngây thơ như trẻ nhỏ, khiến Tô Nguyên Khải như không dám nhìn vào đôi mắt ấy.



- Anh giúp em đeo nhẫn nhé.



Nói đoạn, cô liền chìa tay về phía anh. Đợi chờ một lúc mà Tô Nguyên Khải vẫn thừ người như tượng. Cô không giấu nổi ngạc nhiên, hỏi anh:



- Tô Nguyên Khải, anh sao thế?



Bấy giờ anh mới choàng tỉnh, rút nhẫn ra, nắm lấy tay cô, toan lồng vào đó chiếc nhẫn cầu hôn. Thao tác của anh khá chậm chạp, thần thái sắc mặt như có phần nặng nề, động tác chậm rì rì, dợm lồng nhẫn vào ngón tay. Bỗng anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô và nói:



- Phương Nghiên, có chuyện này anh phải kể với em.



Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc hẳn hoi, tuy ánh mắt thoáng băn khoăn, nhưng vẫn tồn tại vẻ cương quyết. Đúng là chẳng mấy khi thấy anh sắm vẻ trịnh trọng, nụ cười trên môi cô dần tắt lịm. Cô hỏi:



- Chuyện gì vậy?