Sáng nay bà Mai và Thùy An cùng nhau ăn sáng nhưng do còn tức chuyện Diệu Nhi nên bà ăn được mấy miếng rồi bỏ. Thùy An thấy vậy thì giả vờ hỏi:
– Mẹ sao vậy, lúc tối đã không ăn bây giờ mẹ không ăn nữa là đổ bệnh đó ạ.
– Mẹ không muốn ăn, cứ nghĩ tới chuyện nó cắm sừng Quốc Thiên và đứa nhỏ không biết phải cháu mình không là mẹ thấy bực bội.
Thùy An nghe vậy thì liền nói:
– Hay là bây giờ nhân lúc anh Thiên không có ở nhà, con và mẹ qua bên đấy bắt chị ta tới bệnh viện xét nghiệm xem. Bây giờ công nghệ tiên tiến, kiểu gì cũng biết mà mẹ.
Bà Mai nghe Thùy An nói cũng có lý nên gật đầu đồng ý, sau đó cùng Thùy An đi tới tìm Diệu Nhi. Tầm 30 phút thì cũng tới, bà Mai hùng hổ nhấn chuông rồi đứng chờ còn Thùy An thì mỉm cười trong lòng. Bởi vì cô ta muốn mượn tay mẹ nuôi và nhân cơ hội này loại bỏ đứa bé mà cô ta cho rằng nó là vật cản đường.
Diệu Nhi ở nhà đang rửa rau để chuẩn bị nấu ăn thì cô nghe tiếng chuông cửa. Diệu Nhi nghĩ chắc Quốc Thiên về nên vội lau tay rồi đi ra mở cửa. Nào ngờ người trước mặt cô không phải Quốc Thiên mà là mẹ chồng và Thùy An. Cô cúi đầu chào mẹ chồng rồi nói:
– Con mời mẹ vào nhà ạ.
Bà Mai bước vào trước, Thùy An cũng bước theo nhưng bị Diệu Nhi ngăn lại. Chờ mẹ chồng đi vào cách xa cửa rồi thì cô nói nói:
– Cô ở ngoài đợi mẹ đi. Nhà tôi không muốn tiếp đón người như cô đâu.
Thùy An không vào được thì tức giận trả lời :
– Tôi không nghĩ chị lại ích kỷ nhỏ nhen đến vậy luôn á.
– À. Cái ích kỷ và nhỏ nhen mà cô nói tôi không dám nhận vì nó không đúng với tôi mà đúng với cô đó. Tôi chỉ tiếp đón những người biết điều thôi. Còn cô đừng nghĩ mình giỏi che giấu những việc xấu xa cô tạo ra. Cô muốn được yên ổn ở lại thì dừng ngay còn không tôi sẽ cho mẹ biết những gì cô làm đấy.
Diệu Nhi hôm nay bình tĩnh lại nên đã suy nghĩ đến việc hôm qua lúc Thùy An nói Hoàng Sơn là chồng cũ của cô với mẹ chồng thì biết chắc chắn là cô ta có liên quan đến việc cô và Hoàng Sơn gặp nhau nên cố tình nói vậy xem cô ta thế nào.
Thùy An nghe vậy thì có chút lo sợ, cô ta không trả lời Diệu Nhi mà nói lớn vào trong:
– Mẹ xem chị ta không cho con vào nhà này.
Lúc này bà Mai mới nhìn ra, bà đi lại nói:
– Để cho nó vào đi, là tôi kêu nó đi cùng tới đây. Không lẽ cô cũng muốn đuổi mẹ chồng sao.
– Con không có ý đó ạ.
Bà Mai nói xong thì đi lại sofa ngồi còn Thùy An được mẹ nuôi bênh vực, cô ta hống hách đẩy Diệu Nhi qua một bên rồi đi vào khiến cô sắp ngã. Diệu Nhi tức lắm nhưng nể tình có mẹ chồng ở đây cô cố kìm đóng cửa rồi đi vào mở tủ lấy nước đem ra cho mẹ chồng rồi hỏi:
– Mẹ đến đây có chuyện gì không ạ.
– Tôi đến đây muốn hỏi cô rõ về đứa nhỏ, nó có phải con của Quốc Thiên, cháu tôi không hả, cô mau nói đi.
– Con biết mẹ nghi ngờ vì thấy hôm qua con gặp chồng cũ. Nhưng con dám khẳng định và thề độc với mẹ đây là con của anh Thiên.
– Nếu cô đã nói chắc nịch như vậy thì cô mau theo tôi tới bệnh viện để xét nghiệm ADN xem nó có phải là con của thằng Thiên hay không.
Diệu Nhi nghe mẹ chồng nói mà sửng sốt:
– Mẹ… mẹ nói vậy là sao ạ. Mẹ cũng là một người mẹ mà sao mẹ lại có thể có suy nghĩ vậy được ạ. Đứa bé dù sao cũng còn nhỏ mà mẹ làm thế không thấy tội đứa bé à mẹ. Dù cho mẹ có không tin thì cũng đợi đứa bé lớn hơn một chút rồi mới đề nghị con như thế chứ ạ.
Thùy An lúc này cũng lên tiếng:
– Chị muốn chứng minh đứa bé là con anh Thiên thì mau đi cùng mẹ tới bệnh viện kiểm tra đi. Hay là chị sợ nó không phải con của anh Thiên nên mới nói thế.
Diệu Nhi theo bản năng người mẹ lấy tay che bụng mình rồi nói:
– Con sẽ không theo mẹ bây giờ để làm cái xét nghiệm ADN đâu, làm vậy tội con của con lắm mẹ à. Mẹ cũng có con thì mẹ cũng xót khi con mình đau chứ. Dù mẹ có tin hay không con cũng không đi, chờ anh Thiên về con nhất định sẽ nói cho anh ấy biết chuyện này.
– Ai cho phép cô nói với nó.
– Anh Thiên là chồng, là ba của con con nên anh ấy cần phải biết chuyện này. Và phải có sự đồng ý của anh Thiên thì con mới đi. Con không ngờ mẹ lại vì lời nói vu vơ của cô ta mà lại muốn con đi xét nghiệm để cho vừa lòng mẹ.
Thùy An bị Diệu Nhi nói trúng tim đen nên cô ta thanh minh:
– Này chị đừng có ngậm m.á.u phun người nha, đó là ý của mẹ tôi chỉ theo mẹ thôi. Chị sợ nên chị mới trốn tránh chứ không thì chị đã đi rồi.
– Cô mới là người trốn tránh chứ không phải tôi, cô chỉ vì muốn chia rẽ tôi và anh Thiên nên mới dùng những lời nói vô căn cứ đó để mẹ bắt ép tôi. Cô nghĩ tôi sẽ tin cô không nói gì sao. Đừng có nghĩ cô khích bác được mẹ thì sẽ khích được tôi. Cô khôn ngoan nhưng không phải ai cũng n.g.u để cô dẫn dắt đâu. Tôi nói cho cô biết mẹ con tôi có mệnh hệ gì thì Quốc Thiên sẽ không để yên cho cô đâu.
Lời Diệu Nhi vừa dứt thì chuông cửa vang lên, cô đoán là Quốc Thiên về nên nhanh chóng đi lại mở cửa và đúng là Quốc Thiên thật. Diệu Nhi thấy anh thì mừng lắm, còn bà Mai và Thùy An thấy Quốc Thiên thì bất ngờ và có chút lo lắng.
Quốc Thiên ở công ty làm việc nhưng trong lòng thấy bồn chồn lo lắng, anh sợ Diệu Nhi ở nhà có chuyện gì nên làm việc nhanh để về. Thấy mẹ và Thùy An ở đây, anh ngạc nhiên hỏi:
– Mẹ và cô ta tới đây làm gì vậy.
– Mẹ với Thùy An tới đây thăm con không được sao.
– Có thật là mẹ tới đây thăm con không hay là còn có mục đích khác nữa.
Nói xong Quốc Thiên quay sang Diệu Nhi, thấy trong ánh mắt cô là sự sợ hãi thì biết chắc chắn có chuyện gì nên hỏi:
– Vợ sao thế, anh thấy vợ có vẻ lo lắng vậy.
Diệu Nhi liền nhìn mẹ chồng và Thùy An rồi nói:
– Em… em… em sợ lắm anh. Mẹ và cô ta đến đây ép em phải đi xét nghiệm ADN xem đứa bé em đang mang thai có phải là con của anh không. Em không muốn đi vì còn mình còn nhỏ lắm. Em thà chấp nhận cho mẹ nghi ngờ còn hơn để con phải chịu đau. Cũng may anh về kịp nếu không em không biết làm sao cả.
Quốc Thiên nghe thế thì sững sờ, anh không nghĩ mẹ anh lại ấu trĩ đến thế. Chắc là Thuỳ An lại nói làm cho mẹ anh có suy nghĩ sai lệch đây mà. Thấy Diệu Nhi nói mà run run anh biết cô đã sợ lắm. Nắm tay Diệu Nhi anh vỗ vỗ nói:
– Không sao rồi vợ, có anh ở đây rồi, vợ yên tâm đi anh sẽ không để ai làm hại con chúng ta đâu.
Sau đó anh bất ngờ đi lại tát thẳng vào mặt Thùy An khiến ai cũng bất ngờ rồi nói:
– Thuỳ An, tôi đã cảnh cáo cô rồi mà, tôi đã bảo cô đừng ăn nói lung tung và không được đụng đến vợ tôi kia mà. Cô đừng nghĩ tôi không nói không có nghĩa tôi không biết những việc cô làm. Vì mẹ tôi nói và vì thương cho hoàn cảnh của cô nên tôi đã bỏ qua. Tôi càng nhân nhượng thì cô càng làm tới. Nhưng lần này thì tôi không thể nhịn cô được nữa, là đàn ông mà đánh phụ nữ thì hèn nhưng hôm nay tôi không thể nào không đánh cô, vì cô không chỉ đụng đến vợ tôi mà còn đụng đến cả con tôi nữa.
Thùy An bị Quốc Thiên tát thì liền giả vờ khóc lóc nói:
– Anh Thiên, em chỉ nói sự thật thôi mà, em chỉ vì muốn tốt cho anh, không muốn anh bị chị ta cắm sừng rồi bắt anh nuôi con của người khác nên mới bảo đi xét nghiệm ADN mà.
Bà Mai cũng lên tiếng:
– Con hồ đồ lắm rồi Thiên à, mẹ với con An làm như vậy là vì muốn tốt cho con, không muốn con nuôi con của người khác mà thôi.
Quốc Thiên quát lớn nói:
– Con không hồ đồ, người hồ đồ mới là mẹ đó. Mẹ cũng là mẹ mà sao mẹ lại không thương Diệu Nhi vất vả mang thai và đứa bé trong bụng vẫn còn nhỏ làm thế mẹ không thấy tội sao. Dù cho mẹ có ghét cô ấy thì đứa bé có tội tình gì đâu. Nếu mẹ đã không muốn đứa bé trong bụng đó là cháu của mẹ thì con cũng không ép mẹ đâu. Vì vậy sau này mẹ đừng đến đây bắt vợ con phải theo ý mẹ đi làm xét nghiệm kia nữa.
– Con… con vì nó mà nói chuyện với mẹ như vậy sao Thiên.
– Con vì cái đúng thôi, Diệu Nhi mang thai mới được mấy tuần mà mẹ đã bắt làm xét nghiệm ADN vậy chẳng khác nào mẹ muốn hại đứa bé trong bụng của cô ấy và là con của con. Mẹ thử đi hỏi xem có người ba người mẹ nào mà không đau khi con mình bị hại không.
– Mẹ chỉ muốn giúp con….
– Mẹ, đấy không phải là giúp con mà là làm con đau lòng mệt mỏi hơn thôi. Giờ mẹ và cô ta về đi. Diệu Nhi mệt rồi, cô ấy cần yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Nói xong Quốc Thiên dìu Diệu Nhi vào phòng. Thùy An nhìn theo bóng dáng 2 người thì càng tức giận hơn vì kế hoạch không thành mà còn bị Quốc Thiên đánh nữa nên quay sang mẹ nuôi nói:
– Anh Thiên đã nói vậy thì mẹ con mình về thôi mẹ, rồi cũng có ngày anh ấy sẽ sáng mắt ra thôi.
Bà Mai gật đầu rồi cùng Thùy An xuống dưới bắt xe đi về. Về tới nhà bà vào phòng nằm suy nghĩ, bà không ngờ có một ngày mẹ con bà lại đối đầu với nhau như vậy. Rõ ràng bà muốn giúp Quốc Thiên mà bây giờ lại bị nói là muốn hại cháu, bà suy nghĩ mãi không hiểu bà sai ở chỗ nào.
Còn Thuỳ An cũng không kém gì, cô ta càng ngày càng ghét Diệu Nhi hơn và quyết tâm c.ư.ớ.p lấy Quốc Thiên lại càng tăng thêm. Cô ta mở tủ lấy con heo đất cô ta để dành ra đập rồi đếm cũng hơn 50 triệu, cô ta mỉm cười bỏ vào túi đen rồi nằm nghỉ ngơi chờ tới chiều.
Ở nhà Quốc Thiên, anh ở trong phòng an ủi Diệu Nhi, nhìn cô như vậy anh xót lắm. Anh không muốn cô phải chịu thêm một đả kích nào nữa nên muốn sớm tìm ra chứng cứ để vạch mặt kẻ muốn hại cô, thấy tâm trạng cô đã ổn hơn thì anh nói:
– Vợ nằm nghỉ ngơi đi để anh nấu ăn cho nhé.
– Em không sao đâu, vừa nãy em sợ nên hơi hoảng giờ có anh về em yên tâm rồi, anh thay quần áo đi để đó em nấu cho.
– Nghe lời anh, nằm xuống ngủ một giấc rồi dậy ăn cơm nha. Thời gian này vợ chịu thiệt thòi một chút nhé, sau khi xử lý công việc xong anh đưa vợ đi du lịch xả stress nha.
– Dạ, vậy em ngủ xíu nha.
Quốc Thiên gật đầu đỡ Diệu Nhi nằm xuống giường, anh điều chỉnh lại nhiệt độ của máy lạnh sau đó lấy quần áo đi thay rồi vào bếp nấu ăn.
Buổi chiều Quốc Thiên ở nhà cùng Diệu Nhi, anh đưa cô đi mua sắm cho khuây khỏa. Trong lúc chờ Diệu Nhi lựa đồ thì anh nhận được cuộc gọi của trợ lý Nam nói Hoàng Sơn thiếu nợ giang hồ đã trốn nên không biết anh ta chính xác ở đâu. Quốc Thiên dặn dò mấy câu rồi tắt máy sau đó đi lại chỗ Diệu Nhi lựa đồ cùng cô.
Thùy An lúc này cũng đang chuẩn bị cùng bọn giang hồ đi tới địa điểm hẹn Hoàng Sơn. Tới nơi cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Sơn.
Lúc này Hoàng Sơn đang trên đường tới, nghe chuông điện thoại thì dừng lại bấm nghe:
“Alo, tôi đang đến đây”
Thùy An trả lời:
“Tôi không có nhiều thời gian đâu, 20 phút nữa nếu anh không có mặt thì số tiền này sẽ không thuộc về anh đâu đấy”
Nói xong Thùy An cúp máy đứng chờ, còn Hoàng Sơn thì tăng tốc chạy vì anh ta sợ mất số tiền đó. Sau 20 phút thì cũng tới bãi đất hoang, Hoàng Sơn dựng xe đi vào, thấy cô gái đang đứng cùng vài tên thanh niên rất giống cô gái hôm bữa ở nhà hàng hôm trước. Anh ta định tới hỏi nhưng lại nghĩ chờ nhận được tiền rồi hỏi cũng chưa muộn.
Thùy An thấy Hoàng Sơn thì nói:
– Anh cũng đúng giờ đấy chứ.
– Tiền đâu, đưa đây đừng có lòng vòng.
Thùy An ném túi màu đen đựng tiền qua phía Hoàng Sơn. Anh ta kiểm tra đúng là tiền thật thì mới bắt đầu hỏi:
– Cô chính là người ở nhà hàng cùng người phụ nữ kia lôi kéo Diệu Nhi đi.
Thùy An lúc này bật cười nói:
– Bây giờ anh mới nhận ra sao, cũng chưa muộn lắm đâu.
– Diệu Nhi có thù hằn gì với cô mà cô muốn tôi hại cô ấy.
– Tại vì chị ta cướp người đàn ông của tôi, nếu chị ta không xuất hiện thì người đi bên cạnh và chung sống với anh ấy là tôi chứ không phải chị ta. Cái gì Thùy An này không có được thì người khác cũng đừng mơ.
Hoàng Sơn bây giờ mới biết tên cô ta là Thùy An, anh không ngờ mình đã vô tình hại Diệu Nhi.
– Tôi cấm cô không được phép đụng đến Diệu Nhi.
– Thật nực cười, cái thân anh còn lo chưa xong mà anh định cấm ai vậy.
Sau đó Thùy An quay sang mấy tên giang hồ nói:
– Trong túi đó có số tiền 50 triệu, nếu các anh muốn có nó thì….
Nói xong Thùy An mỉm cười đi ra chiếc taxi đang đậu ở lề đường trở về thành phố. Còn mấy tên giang hồ dường như đã hiểu nên lập tức rút hàng trong túi ra lao tới phía Hoàng Sơn.
Hoàng Sơn nhìn thấy liền bỏ chạy nhưng không kịp, anh ta bị bọn giang hồ đ.â.m một nhát ngay bụng rồi cướp túi từ trên tay anh ta. Một tên đàn em nói:
– Có cần khử nó luôn không đại ca.
– Không cần đâu, cứ để nó ở đây không ai biết rồi sẽ c.h.ế.t vì mất máu thôi.
– Dạ… đại ca nói đúng quá. Đi về thôi tụi bây.
Nói xong mấy tên giang hồ bỏ đi, Hoàng Sơn nằm trên vũng máu, tay ôm vết thương, anh ta dùng hết sức lực còn lại nói:
– Mau trả lại tiền cho tao, bọn khốn nạn. Con c.h.ó Thùy An, tạo nhất định không tha cho mày đâu.
Nói tới đây, Hoàng Sơn cố gắng lết ra ngoài đầu đường, chưa kịp kêu cứu thì anh ta đã…