Sáng ngày hôm sau lúc Diệu Nhi thức dậy thì đã không thấy Quốc Thiên ở bên cạnh mình, cô ngó nhìn xung quanh cũng chẳng thấy anh đâu nên dậy đi vào toilet vệ sinh cá nhân. Nhìn mình trong gương cô thấy ở cổ toàn những vết bầm do anh để lại mà ngại đỏ mặt. Nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong cô đi ra ngoài thì thấy Quốc Thiên tay xách đồ ăn mở cửa. Cô đi lại xách giúp anh để trên bàn rồi hỏi:
– Anh mới đi mua đó à.
Quốc Thiên lấy tô, đổ bún bò ra một tô để bên anh, tô còn lại thì đẩy về phía Diệu Nhi rồi trả lời:
– Anh sợ vợ đói nên dậy sớm để mua cho vợ mà chỗ đó đông quá, anh xếp hàng mãi mới mua được. Vợ mau ăn đi cho nóng.
Diệu Nhi mỉm cười ngồi xuống rồi nói:
– Cảm ơn anh, anh cũng ăn đi.
– Chúng ta bây giờ đã là vợ chồng rồi nên vợ đừng khách sáo nữa, chăm sóc vợ là việc chồng nên làm mà.
Diệu Nhi nghe vậy thì mỉm cười gật đầu rồi cả hai cùng nhau ăn, trong lúc ăn Quốc Thiên hỏi:
– Vợ muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu để anh đặt vé.
– Dạ không cần đâu anh, công việc hai đứa đều bận mà khi nào sắp xếp được thì chúng ta đi sau cũng được.
– Vậy khi nào vợ muốn đi thì nói anh nha.
– Dạ.
Ăn uống xong thì Quốc Thiên giành phần rửa chén nên Diệu Nhi tranh thủ vào phòng thay quần áo. Cô lấy kem che khuyết điểm thoa lên cổ cho mọi người không thấy, sau đó ra ngoài chờ Quốc Thiên thay quần áo. Anh đưa cô tới trường rồi mới đến công ty làm việc.
Lúc này Thùy An cũng từ bên ngoài đi vào thấy Quốc Thiên cũng đang đi nên cô ta đi lại hỏi:
– Hôm qua anh uống say đến nỗi bất tỉnh luôn, nay anh đã khỏe chưa mà đi làm rồi.
– Tôi nhớ là đã nhắc cô về chuyện xưng hô rồi thì phải.
Thùy An bị nhắc nhở, cô ta ngượng đến đỏ mặt, nhớ lời mẹ nuôi nói nên cô ta trả lời:
– Sếp khoẻ chưa, mẹ nhờ tôi nói với sếp tối về bên nhà ăn cơm.
– Tôi khoẻ hay không thì cũng không liên quan tới cô. Nói lại với mẹ tôi, vài ngày nữa vợ chồng tôi sẽ về.
– Anh… em quan tâm nên hỏi thăm anh mà anh trả lời kiểu gì vậy. Lúc trước anh đâu có như thế, chị ta đã nói và yêu cầu anh làm thế phải không?
Quốc Thiên nghe Thùy An nói Diệu Nhi như vậy thì gằn lên nói:
– Cô đừng có ăn nói xằng bậy, vợ tôi có như thế nào thì cô ấy cũng tốt hơn cô rất nhiều, muốn yên ổn thì tốt nhất nên ngoan ngoãn biết điều. Muốn có một công việc ổn định không phải quay lại làm nghề cũ thì lựa lời mà ăn nói. Đừng nghĩ tôi sẽ nhân nhượng cho cô mãi, việc gì làm quá cũng không có kết quả tốt đâu. Nhớ đấy.
Nói xong Quốc Thiên nhếch môi cười rời đi để Thùy An đứng đó tức đến đỏ bừng mặt. Bị mấy người khác chỉ trỏ, bàn tán nên cô ta đi về phòng làm việc để tránh.
Buổi trưa Quốc Thiên tới trường đón Diệu Nhi, trên đường về chung cư anh nói:
– Lát nữa anh phải đi gặp đối tác bàn chuyện làm ăn nên không ăn cơm cùng vợ được. Vợ muốn ăn gì không anh đưa vợ đi rồi chở về nhà.
Diệu Nhi trả lời:
– Anh bận thì đưa em về nhà đi, em nấu rồi ăn cũng được. Chứ đưa em đi ăn rồi lại trễ giờ hẹn với khách thì sao.
– Anh lo được, vợ chỉ cần nói muốn ăn gì thì anh đưa đi thôi.
– Vậy em muốn ăn bún chả cá được không?
Quốc Thiên gật đầu rồi lái xe tới quán bún chả cá cho Diệu Nhi ăn. Ăn xong anh mua cho cô một ly nước ép bắt cô uống hết rồi mới đưa về chung cư. Thấy cô đi vào trong anh mới lái xe rời đi.
Diệu Nhi ở nhà cả buổi chiều cảm thấy buồn nên cô xuống siêu thị định mua ít đồ linh tinh và đồ ăn để nấu rồi chờ Quốc Thiên về ăn.
….
Hai tuần sau, hôm nay Hoàng Sơn được nghỉ nên anh ta đưa mẹ con Thảo Như ra ngoài nhà của một anh bạn trong công trình chơi. Trước khi đi anh ta nói với mẹ mình:
– Con đưa mẹ con Gấu đi chơi nên trưa mẹ nấu cơm giúp con nhé.
– Ừ đi đi để đó mẹ nấu cho.
Nói xong thì xe taxi cũng tới nên Hoàng Sơn ôm Gấu ra xe trước. Thảo Như cầm balo đựng đồ dùng của Gấu đi ra cúi đầu chào mẹ chồng rồi lên taxi rời đi.
Sau khi Hoàng Sơn và Thảo Như đi thì bà Linh gọi cho Thanh Nhàn đi cùng bà tới bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm ADN của Hoàng Sơn và Gấu. Cầm tập hồ sơ, bà mở ra xem thì bàng hoàng khi thấy dòng chữ “Không có quan hệ huyết thống”. Tay cầm kết quả mà run run, chân muốn khuỵu xuống, ngực như nghẹt thở. Bà Linh ngồi xuống ghế hít thở để bình tĩnh lại, bà chưa từng nghĩ Gấu không phải cháu bà nhưng tờ giấy trước mắt thì lại chứng minh ngược lại. Nghĩ mà bà thấy cay đắng quá. Đứa cháu bà mong chờ bấy lâu nay và hết mực yêu thương mà giờ lại không phải cháu bà làm bà uất ức vô cùng. Bà cứ ngồi đưa tay lên vỗ ngực cho khỏi uất nghẹn.
Thanh Nhàn thấy mẹ như vậy thì cũng biết được kết quả nên cô ta nói:
– Mẹ thấy chưa, từ cái hôm đầy tháng thằng Gấu là con đã nhận ra rồi mà con nói mẹ có tin đâu, mẹ còn chửi con hồ đồ, bênh nó nữa. May mà đi xét nghiệm ADN chứ không cả nhà này không biết bị nó lừa tới bao giờ nữa.
– Mẹ không ngờ nó khốn nạn vậy, dám lừa dối cả nhà mình. Chờ thằng Sơn về mẹ phải vạch trần bộ mặt của nó mới được.
– Đúng rồi đó mẹ, phải dạy cho nó một bài học cho chừa cái thói cướp chồng người ta còn bắt người ta đổ vỏ.
Bà Linh tuy rất sốc nhưng cũng gật đầu đồng ý với Thanh Nhàn, sau đó hai mẹ con bà Linh đi về. Trên đường về, bà Linh không quên ghé chợ mua đồ ăn về nấu cơm.
Thảo Như đi chơi cùng Hoàng Sơn và Gấu nhưng trong lòng cứ cảm thấy thấp thỏm lo âu. Nhìn Gấu từng ngày lớn lên không giống Hoàng Sơn lại càng không giống cô ta khiến cô ta hết sức lo lắng sợ bí mật mà cô ta chôn dấu lâu nay bị người khác phát hiện. Cố lấy lại vẻ bình thường nhìn sang thấy Hoàng Sơn đang ôm hôn Gấu mà cô ta chạnh lòng. Hoàng Sơn không tốt với cô ta nhưng với Gấu thì khác, mặc dù không ở bên thằng bé nhưng anh ta vẫn đưa tiền để cô ta lo cho con đầy đủ. Khẽ thở dài, cô ta nghĩ tới đâu hay tới đó vậy.
Hoàng Sơn ôm Gấu, anh ta cố tìm trên khuôn mặt con xem có gì giống anh ta không nhưng không có. Anh ta quay sang nhìn thấy Thảo Như thở dài thì hỏi:
– Có chuyện gì mà cô thở dài thế kia.
Bị Hoàng Sơn hỏi, Thảo Như giật mình cô ta ấp a ấp úng trả lời:
– Không có gì, tôi thấy hơi mệt thôi.
– Vậy thì đi về, Gấu có vẻ cũng mệt rồi đó.
Sau đó Hoàng Sơn tạm biệt anh bạn kia rồi đưa Thảo Như và Gấu về nhà.
Ở nhà lúc này bà Linh và Thanh Nhàn cũng đã nấu cơm xong, vừa dọn lên bàn thì thấy Hoàng Sơn và Thảo Như về. Thanh Nhàn định ra cho Thảo Như một bạt tai nhưng bị ngăn lại, cô ta chờ Hoàng Sơn ôm Gấu vô thì lại nựng Gấu.
Thảo Như vô sau thấy mẹ chồng và Thanh Nhàn thì cúi đầu nói:
– Con chào mẹ, chào cô Nhàn. Cô mới qua đây à, hai đứa nhỏ đâu sao không cho qua chơi với Gấu.
– Ông nội đi vắng nên tụi nhỏ ở nhà với bà nội, có mình tôi qua đây thôi.
– À, thế thôi cô chơi với mẹ nhé. Chị vào thay quần áo lau người cho Gấu.
Bà Linh lúc này mới lên tiếng:
– Thay cho nó xong đi rồi ra ăn cơm.
– Dạ mọi người ăn trước đi, con cho Gấu ngủ xong ăn sau cũng được ạ.
– Nó chưa ngủ thì đem ra cái Nhàn ôm cho mà ăn.
Nghe mẹ chồng nói vậy Thảo Như “Dạ” cô ta quay sang Hoàng Sơn ôm lấy Gấu đi vào phòng lau người thay quần áo cho con rồi ôm ra cho Thanh Nhàn ôm giúp. Sau khi ăn cơm xong, Thảo Như dọn dẹp chuẩn bị ôm Gấu vào phòng để cho ngủ thì bà Linh nói:
– Cô đứng lại, mọi người cũng ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói.
Thảo Như ngạc nhiên hỏi:
– Có chuyện gì vậy mẹ, có quan trọng không ạ. Nếu không quan trọng thì để con cho Gấu ngủ rồi ra nhé.
Hoàng Sơn cũng hỏi:
– Chuyện gì thế mẹ.
Bà Linh không trả lời Hoàng Sơn mà quay sang Thảo Như trả lời:
– Cô nói đi, Gấu nó là con của ai.
– Gấu là con của anh Sơn chứ là con của ai nữa mẹ.
Thảo Như khi nghe bà Linh hỏi thì trong lòng dấy lên sự bất an nhưng cô ta cố giấu đi mà trả lời chắc nịch như vậy. Thanh Nhàn thấy vậy thì lên tiếng:
– Chị có chắc chưa, tôi cho chị nói lại đó.
– Cô Nhàn nói gì lạ vậy, tôi biết cô không thích tôi nhưng Gấu nó là con của anh trai cô, cũng là cháu cô mà sao hết lần này đến lần khác cô nói năng lung tung vậy hả.
– Vậy để tôi đưa cho chị xem cái này nhé.
Nhanh chóng Thanh Nhàn lấy tờ giấy xét nghiệm ADN ra đưa cho Hoàng Sơn, ông Tuấn và cuối cùng là Thảo Như.
Thảo Như nhìn tờ giấy mà run rẩy không thôi, cô ta một tay ôm Gấu tay còn lại giật lấy tờ giấy từ tay Thanh Nhàn nhưng đã bị Hoàng Sơn lấy mất. Cô ta hốt hoảng nói với Hoàng Sơn:
– Anh phải tin em , Gấu là con của anh. Chắc chắn cô Nhàn không thích mẹ con em nên mới làm ra trò này.
Thấy Hoàng Sơn không nói gì, Thảo Như lại tiếp tục quay sang ông Tuấn nói:
– Gấu là cháu của ba mẹ, ba mẹ đừng tin lời cô Nhàn, giấy tờ vẫn có thể làm giả được mà ba. Không phải ba thương Gấu lắm sao, ba nói giúp con đi.
– Đúng là tôi có không thích chị thật nhưng chuyện Gấu không phải con cháu gia đình nhà tôi cũng là thật. Nếu mẹ tôi không đi làm xét nghiệm thì chị còn giấu gia đình tôi đến bao giờ nữa hả.
Ông Tuấn nãy giờ nhìn tờ giấy mà sốc đến nỗi ngồi im một lúc mới lấy lại được bình tĩnh mà trả lời:
– Giấy trắng mực đen như thế cô còn nói gia đình này phải tin cô là sao, tôi thật thất vọng về cô.
Nói xong ông Tuấn lên cơn nhồi máu cơ tim, bà Linh sợ ông xảy ra chuyện nên vội đỡ ông vào phòng nằm rồi đi ra nói tiếp:
– Cô đúng là con đàn bà lăng loàn trắc nết, uổng công gia đình tôi yêu thương thằng Gấu mà nó lại không phải ruột thịt của nhà tôi. Sao cô lại cho con tôi đỏ vỏ cho người khác vậy hả?
– Không phải vậy đâu mẹ ơi, mẹ tin con đi.
– Từ giây phút này, tôi không muốn thấy mẹ con cô trong căn nhà này nữa. Mau vào thu dọn quần áo rồi biến đi.
Nghe mẹ chồng đuổi đi, Thảo Như khóc lóc van xin nói:
– Mẹ… Gấu còn nhỏ như vậy. Mẹ đuổi con đi thì con biết ở đâu đây ạ.
– Đó là chuyện của cô, nhà tôi không quan tâm.
Thảo Như bị dồn vô đường cùng, cô ta bây giờ chỉ còn Hoàng Sơn để bấu víu nên cô ta liền ôm Gấu đi lại chỗ anh ta nói:
– Anh… có thể nói mẹ đừng đuổi em với con đi không. Em vì anh mà từ bỏ gia đình, bây giờ em không còn nơi nào để đi nữa ngoài căn nhà này cả.
Hoàng Sơn quay qua nhìn Thảo Như bằng đôi mắt đỏ ngầu như con thú dữ muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Anh ta không trả lời mà…