Buổi sáng sớm trong lành mát mẻ hôm đó, tôi và Tiểu Trình tâm sự với nhau rất nhiều chuyện ngày xưa.
Chúng tôi nói đến cuộc sống hồi học cấp ba, tôi kể với Tiểu Trình: Thi vào được Đại học T là cả một sự cố gắng lớn của tôi, gần như là liều mạng, chỉ thiếu mỗi tròng dây vào cổ, cuối cùng cũng thi đỗ vào ngôi trường mơ ước – chính là để gặp hắn.
Hắn nói với tôi: Hồi học cấp ba, vì vẫn đang ở độ tuổi phát triển nên rất ham ngủ, ngày nào cũng tám giờ tối đã lên giường đi ngủ, ngủ đến bảy giờ sáng mới dậy, lúc lên lớp cũng thường ngủ gà ngủ gật. Hắn nói rằng nếu sớm biết lên Đại học T được gặp tôi thì hắn sẽ chăm chỉ học tập để thi vào trường quân sự.
Tôi hầm hầm tức giận, trợn mắt lườm hắn: “Gặp em thì có gì không tốt?”
Hắn nói: “Anh có dự cảm rằng, tuổi trẻ tài năng như anh phải là rường cột của quốc gia, thế mà cuộc đời này lại bị hủy hoại trong tay em.”
“…”
Liên quan gì đến tôi chứ?
Nói về cấp ba, chúng tôi lại nói về cuộc sống thời đại học, rất nhiều câu hỏi tôi luôn băn khoăn cuối cùng đã có thể hỏi được rồi.
Q1
Tôi hỏi: “Hồi anh ở khu ký túc Z, ngày nào anh cũng bắt chuyện với em, đó là vì thích em ư?”
Anh nói: “Em dùng từ không đúng rồi, đó gọi là bồi dưỡng tình cảm.
Tôi nhìn với ánh mắt khinh bỉ: “Thế mà gọi là bồi dưỡng tình cảm à? Không tặng quà, chẳng mời ăn cơm, cũng chẳng hẹn đi xem phim bao giờ.”
Phát hiện ánh mắt của hắn nhìn tôi với vẻ khác thường, tôi mới dần nhớ ra, hình như mấy chuyện đó đều làm cả rồi mà. Nhưng bạn học Tiểu Trình, bạn không cảm thấy là mấy chuyện đấy bạn làm quá tự nhiên à?
Tôi tiếp tục nhìn hắn khinh bỉ: “Biểu hiện của anh không thể rõ ràng hơn hay sao?”
Hắn đáp: “Theo đuổi một nữ sinh như em không thể quá sỗ sàng, nếu hôm đó xem phim xong, anh nói với em “Tớ thích cậu, cậu làm bạn gái của tớ nhé?”, anh chắc chắn em sẽ bước đi không thèm quay đầu lại, và lần sau có gặp thì sẽ tránh anh như tránh tà.”
Tôi gật gù, đúng là thế thật.
“Anh không nói gì cả, tiếp cận như gần như xa với em, thể hiện thái độ như có như không với em, để sự xuất hiện của anh dần trở thành một thói quen của em, em sẽ dần dần nảy sinh tình cảm với anh…”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn: “Ồ, đúng là em không nhận ra, thì ra anh lại hiểu con gái như vậy. Kinh nghiệm của anh cũng phong phú đấy nhỉ?”
Hắn nhìn đồng hồ: “Sắp trưa rồi, em không thấy đói à? Anh dẫn em đi ăn cá hấp nhé, anh nhớ có lần em bảo rất thích ăn món này mà.”
Tôi lập tức mặt mày hớn hở: “Tuyệt quá, đến quán Lão Xuyên Vị nhé!”
Hắn nói: “Ừ.”
Mà chúng tôi đang nói đến đâu rồi ấy nhỉ?
Q2
Tôi lại nhớ ra một câu hỏi quan trọng: “Anh thật sự đã nói IQ của em không tăng lên từ hồi học tiểu học đúng không?”
Hắn nói: “Chẳng phải trí nhớ của em không tốt sao?”
“Đúng là những việc em có thể nhớ được không nhiều, nhưng chỉ cần nhớ rồi thì cả đời này em sẽ không quên, thế nên… đừng trách em không cho anh cơ hội giải thích!”
Bạn học Tiểu Trình đành phải nhăn nhó mặt mày nhớ về năm đó.
Chuyện xảy ra như sau:
Trong phòng ký túc của nam sinh, mọi người đang bình luận sự khác biệt về quan điểm thẩm mỹ giữa người miền Nam và người miền Bắc. Chuyện phiếm của cánh đàn ông giữa đêm khuya đương nhiên không thể tránh khỏi liên quan đến nữ giới.
Bạn học Tiểu Trình là người miền Bắc, hắn nói rằng mình thích nữ sinh có vóc dáng cao ráo, tóc dài đến ngang vai là tuyệt nhất, lúc cười trông ngọt ngào và đáng yêu.
Lúc đó, một cậu bạn lập tức nói chen vào: “Này, lớp Ba có cô nàng Tâm Tâm rất phù hợp với tiểu chuẩn thẩm mỹ của cậu đấy. Tính cách của cô nàng ấy cũng rất được, là kiểu nữ sinh rất thích hợp để lấy làm vợ.”
Bạn học Tiểu Trình trầm mặc một hồi: “Tính cách của cô ấy rất được, chỉ đáng tiếc IQ lại không tăng lên từ hồi học tiểu học… Có điều, con gái mà ngốc nghếch một chút cũng rất đáng yêu.”
Hắn chưa nói hết câu thì tiếng huýt sáo đã vang lên từ bốn phía.
Hả? Thì ra còn có câu quan trọng nhất ở vế sau nữa? Vậy tại sao kẻ ngồi lê đôi mách kia lại vô trách nhiệm lược bớt cái phần quan trọng nhất đi như thế chứ?!
Tâm trạng bỗng thấy vui, tôi cười hì hì hỏi: “Rốt cuộc anh bắt đầu thích em từ lúc nào?”
Hắn nói với tôi, chính hắn cũng không rõ, tình cảm của hắn dành cho tôi tích lũy dần mỗi ngày, không phải là sự thay đổi trong khoảnh khắc nào đó.
Hắn còn nói, ban đầu hắn chỉ cảm thấy tôi rất thú vị, tính cách cũng rất tốt nên muốn tìm hiểu về tôi một chút… Sau đó, khi những cuộc nói chuyện của chúng tôi dài miên man không dứt, hắn thường xuyên nghĩ, nếu hẹn hò với tôi thì tuyệt vời biết bao.
Lúc đó, hắn thực sự còn quá trẻ nên không muốn phải cân nhắc hay suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn hẹn hò yêu đương, nếu hai người có duyên đến được với nhau thì rất tốt, nhưng nếu không thì cũng sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp của tuổi trẻ.
Hắn từng bước tiếp cận tôi, cho đến khi hắn nghĩ rằng mọi việc đã sắp thành công thì tôi bỗng nhiên bày tỏ với hắn về quan điểm tình yêu thời hiện đại, hắn và tôi đã nói chuyện rất nghiêm túc, và hắn cũng suy nghĩ rất nhiều. Cho dù quan điểm tình yêu của tôi là đúng hay sai, hắn cũng phải thừa nhận rằng tình cảm vẫn chưa thật sự chín chắn, không thể gánh vác được một tình yêu chân thành thực sự!
Thay vì gây tổn thương cho nhau để trưởng thành, thì hắn chọn cách nuối tiếc để trưởng thành.
Q3
Tôi lại hỏi: “Anh nói đi, trước đây có phải anh thích Trác Trác, thế nên anh mới ân cần với cô ấy như vậy? Sau đó vì không theo đuổi được cô ấy mới chọn cách ở bên em?”
Bạn học Tiểu Trình nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên: “Ai nói là anh thích cô ấy?”
Tôi: “Rõ ràng như thế, anh nghĩ là em không nhận ra à?”
Hắn nói: “… Em động não nghĩ thì mệt lắm à?”
Tôi lấy gối đập vào đầu hắn với hy vọng não hắn hỏng đi, như vậy IQ của tôi sẽ không bị hắn đè bẹp.
Sau một loạt màn “bức cung khổ hình”, hắn cuối cùng cũng thẳng thắn nói: “Anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, nếu anh thích cô ấy thì đã theo đuổi lâu rồi.”
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của tôi, hắn hỏi lại: “Anh vừa tỏ thái độ mập mờ với em, vừa yêu thầm cô ấy, em nghĩ người bình thường sẽ có kiểu tư duy như thế à?”
Có phải là kiểu của người bình thường hay không thì tôi không rõ, nhưng tôi có thể khẳng định nó không phù hợp với kiểu tư duy logic của hắn.
Nhưng tôi vẫn không tin tưởng hoàn toàn, tiếp tục tra hỏi: “Em nghe nói, hồi năm thứ ba đại học, có một lần lớp anh tổ chức liên hoan, anh và Trác Trác đã ngồi ngoài nói chuyện đến tận tối, anh còn lấy áo của mình khoác cho cô ấy, nếu anh không thích cô ấy, sao lại ân cần với cô ấy như vậy?”
Tiểu Trình kinh ngạc đáp: “Sao em lại biết?”
Tôi: “Cát Cát nới với em, cô ấy nhìn thấy hai người.”
Tiểu Trình thở dài đáp: “Lúc bọn em nói chuyện phiếm với nhau, không thể giữ bí mật riêng tư à?”
“Không. Anh và Trác Trác rốt cuộc đã có chuyện gì? Mau khai hết ra đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!”
“Anh nói thật với em câu này, chuyện ngày hôm đó, chính anh cũng không nhớ rõ nữa!”
“Em không tin!”
“Thật mà! Tối đó, anh bị bọn bạn chuốc cho rất nhiều rượu nên say. Anh định ra ngoài hóng gió một chút cho tỉnh táo. Sau đó thì cô ấy bước ra, đưa cho anh chai nước, cô ấy hỏi anh: “Tâm trạng cậu không tốt à?” Anh nói: “Rất tốt mà!””
Hắn dần dần nhớ lại, dù đó là những ký ức rời rạc, không rõ ràng. “Anh nhớ… Bọn anh hình như có nói một vài chuyện. Nội dung cụ thể thế nào, anh không nhớ, em cũng biết đấy, mỗi lần anh uống say đều nói nhiều mà.”
Nhớ đến cái hôm hai đứa nói chuyện qua điện thoại suốt đêm, tôi đồng cảm gật đầu.
“Thực ra, cô ấy là người rất thông minh, tinh tế, tư duy nhạy bén, không giống ai đó…”
Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Nói vào trọng tâm.”
Tiểu Trình lập tức nói vào trọng tâm, hắn nói với tôi, hôm sau tỉnh dậy, cậu bạn cùng phòng có hỏi hắn và Trác Trác hẹn hò à.
Hắn thấy rất mơ hồ, hoàn toàn không hiểu lời đồn thổi ấy từ đâu ra.
Cậu bạn kể lại toàn bộ sự việc tối qua cho hắn nghe, hắn cũng nhớ lại một vài chi tiết vụn vặt, nhớ đến chuyện hắn cởi áo mình khoác lên vai cho cô ấy, rồi tiễn cô ấy về phòng.
Hắn vốn không nghĩ ngợi gì, chỉ cho rằng dó là việc làm rất bình thường của một người bạn cùng học. Cho đến một tuần sau, Trác Trác gọi điện cho hắn, nói rằng muốn trả áo khoác cho hắn, hắn mới hẹn gặp cô ấy.
Lúc gặp nhau, để tránh cho Trác Trác hiểu lầm, hắn tỏ ra rất lạnh nhạt, nhận áo xong định rời đi luôn. Trác Trác đột nhiên bảo hắn có muốn tìm một chỗ nào đó ngồi không.
Hắn lờ mờ cảm thấy có sự hiểu nhầm nào đó ở đây, không muốn để hiểu nhầm ngày càng sâu thêm nên mượn cớ từ chối. Sau đó, hắn không còn chủ động liên lạc với Trác Trác nữa, mà Trác Trác cũng không nói chuyện với hắn nữa, mọi chuyện kết thúc ở đó.
Tôi không kìm được hỏi lại: “Đừng có bảo em là anh không hiểu ý của Trác Trác đấy nhé, cơ hội ngàn năm có một như vậy mà anh nỡ hành động lạnh lùng thế sao?”
Hắn thở dài: “Đúng là cơ hội rất tốt, nhưng ai bảo anh không thể buông bỏ được con heo vô tâm cơ chứ!”
Tôi lại lấy gối đập vào đầu hắn: “Anh mắng ai là heo đấy hả!”
Q4
Tôi lại hỏi hắn: “Trong khoảng thời gian chúng mình không liên lạc, anh có bao giờ nhớ đến em không? Có muốn nói chuyện với em, hay chỉ hỏi một câu “Em đang làm gì đấy” không?”
Hắn đáp: “Chưa, chưa bao giờ.”
Tôi nói: “Anh đúng là đồ vô tâm, em lúc nào cũng nhớ anh, lúc nào cũng muốn hỏi anh đang làm gì, tâm trạng có tốt không.”
Hắn trầm mặc hồi lâu.
Trong khi hắn im lặng, tôi nhìn thấy những biểu cảm khác nhau lướt qua khuôn mặt hắn. Tôi lại hỏi: “Anh thực sự chưa từng nhớ em sao? Em không tin!”
Sau đó, hắn nói với tôi: “Anh đã từng đăng nhập QQ với nickname khác và gửi tin nhắn kết bạn cho em và em đã chấp nhận. Câu đầu tiên em nói là: Cậu và bạn học của tớ là đồng hương.”
Tôi kinh ngạc nhận ra, đã từng có một nickname QQ ngày nào cũng xin kết bạn với tôi, sau vô số lần từ chối, cuối cùng tôi cũng bị sự kiên trì của hắn làm cho cảm động. Xem thông tin cá nhân của hắn, tôi mới bất ngờ phát hiện ra, thông tin của hắn giống với thông tin trong QQ của Tiểu Trình và lúc đó tôi mới chấp nhận kết bạn.
Hồi đó, chúng tôi chỉ chat với nhau những câu rất đơn giản. Tôi nói: “Có người tìm tớ, tớ phải out đây.”
Hắn hỏi: “Bạn trai của cậu à?”
Tôi nói: “Một người đồng hương.”
Sau đó, nickname QQ biến mất không dấu vết.
Tôi ngẩng đầu nhìn người bên cạnh mình, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi xót xa.
Hắn lại nói với tôi: “Tết năm đó, anh dùng cái sim bỏ đi của bố nhắn tin cho em, em hỏi anh là ai, anh bảo em đoán đi. Kết quả là em đoán cả buổi tối cũng không đoán ra anh là ai, hôm sau cái sim đó hết tiền nên không nhắn gọi được nữa.”
Hắn hỏi tôi: “Em thật sự không đoán ra anh là ai sao? Chúng ta nói chuyện nhiều như vậy, cách nói chuyện của anh thế nào, anh không tin em không cảm nhận được.”
Tôi cười: “Cõ lẽ cảm nhận được!”
Tôi nhớ rất rõ có một lần về nhà ăn Tết, tôi nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ, không phải là lời chúc mừng, mà chỉ có một câu hỏi đơn giản: “Đang làm gì vậy?”
Tôi có một cảm giác rất mãnh liệt, đó là hắn, đúng là cảm giác ấy rất mãnh liệt!
Hắn bảo tôi đoán xem hắn là ai, tôi từ đầu đến cuối không dám nói ra hai chữ “Trình Trạch”, vì tôi sợ khi hắn nói không phải, tôi sẽ thất vọng, rất thất vọng.
Tôi đoán loạn xạ các kiểu tên khác nhau, lần nào hắn cũng trả lời “Không phải.”
Tôi càng cảm thấy vui hơn vì khả năng chính là hắn càng cao.
Tối đó, chúng tôi nói chuyện với nhau qua tin nhắn đến nửa đêm, hôm sau, tôi lại gửi tin nhắn cho hắn nhưng phát hiện thẻ sim điện thoại đó không hoạt động nữa.
Tôi vô cùng hối hận vì tôi đã để lỡ, không còn cơ hội xác nhận người đó có phải là hắn không.
***
Im lặng hồi lâu, Tiểu Trình lại nói: “Sau đó có một hôm anh đang ngồi buồn chán thì trong game nhắc nhở có một nữ game thủ không trình độ, không kinh nghiệm tìm anh. Anh đang tò mò là ai thì nhìn thấy nữ chính có sức chiến đấu kém nhất nhưng lại mặc trang phục đẹp nhất bước đến bên anh, ngốc nghếch đứng cạnh anh, không nói câu nào. Anh lập tức đoán ra đó là em, vì chỉ có em mới ngây ngốc nghĩ rằng… Anh cũng là kẻ ngốc!”
Tôi dựa vào vai hắn, không muốn nói thêm câu nào nữa.
Vì tôi hiểu rằng, cho dù hắn chưa bao giờ nói với tôi một lời ngọt ngào, nhưng tình cảm hắn dành cho tôi chính là tình yêu!