Yêu Là Thế

Chương 12: Tình bạn thuần khiết




Bí kíp tình yêu – Bài học thứ sáu

Trình tự của tình yêu là gì? Trả lời cho câu hỏi này, mỗi người sẽ có cách nhìn nhận khác nhau.

Có người cho rằng trình tự của tình yêu là như sau: Gặp, thích, làm quen rồi tìm hiểu người ấy...

Tôi lại cho rằng trình tự của tình yêu thế này: Gặp, làm quen, hiểu rồi thích người ta.

Chọn lựa thứ tự đúng trong tình yêu thì con đường tình yêu của bạn mới càng đi được xa!


Chương 12: Tình bạn thuần khiết

Type: Nhược Vy


Tôi không nhớ ai đã từng nói giữa nam và nữ không có tình bạn thuần khiết.

Tôi cảm nhận sâu sắc rằng, câu nói này rất chuẩn!

Hồi mới vào đại học, vẫn còn trẻ con vô tư, tôi luôn cho rằng nam và nữ có thể xây dựng tình bạn vĩ đại và thuần khiết, ví dụ như tình anh em vĩ đại giữa Nám Ca và Thao Đệ khiến cho bọn nữ sinh chúng tôi luôn khâm phục. Giờ có lẽ con trai của bọn họ cũng đã lớn rồi.


Action 1

Từ lúc bạn Tiểu Trình vạch trần thân phận thật sự của tôi, tôi ngại không dám cả ngày theo hắn đi ngắm phong cảnh nữa, thỉnh thoảng chỉ giả vờ đánh Boss và luyện nâng cấp mà thôi.

Khi tôi đang tràn đầy nhiệt huyết bước vào giai đoạn sơ cấp của trò chơi thì Tiểu Trình đột ngột nói với tôi hắn không chơi trò “Kỵ sĩ” nữa, tôi khó tin đến mức mở mắt thật to nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, nhanh tay đánh chữ hỏi: “Cậu gặp chuyện gì à?”

Hắn trả lời: “Tôi đã suy nghĩ nghiêm túc rồi, tôi còn có rất nhiều việc phải làm, không thể tiếp tục sa đà vào game online nữa.”

Tôi: “...”

Hắn không nghĩ đến cảm nhận của người khác ư, người ta đã sa đà rồi còn đâu!

Hắn nói tiếp: “Hơn nữa, tôi sợ cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ càng ngày càng bị lún sâu hơn.”

Tôi: “...”

Lúc đầu, tôi vẫn còn ôm một chút mộng tưởng, ngỡ rằng bạn học Tiểu Trình nhất thời kích động muốn cai nghiện mạng, chẳng bao lâu hắn sẽ không chống lại được cám dỗ mà quay trở lại tiếp tục đánh Boss, giống như rất nhiều nam sinh nói bỏ thuốc lá, nhưng chỉ vài ngày sau còn hút nhiều hơn trước, giống như nhiều nữ sinh nói muốn giảm béo, nhưng thấy đồ ăn ngon vẫn nhào đến, không thể nhịn nổi.

Tuy nhiên, tôi đã sai.

“Sa ngã vô tội” thật sự biến mất giữa chiến trường mịt mùng thuốc súng trong trò “Kỵ sĩ”, cho dù thỉnh thoảng bị tôi lôi kéo thì hắn cũng chỉ đứng ở bên vách núi ngắm phong cảnh mà thôi.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, con người này đáng ghét nhất chính là hắn có thể kiên trì đến cùng, cũng có thể từ bỏ không thương tiếc, còn tôi lại chẳng có sức thay đổi bất cứ thứ gì...


Action 2

Khi tôi gần tốt nghiệp đại học thì dịch SARS bùng nổ, nhiều bạn thuê nhà trọ bên ngoài phải chuyển vào ký túc, Tiểu Trình cũng tạm thời chuyển về trường, bắt đầu kế hoạch thi tốt nghiệp bận rộn.

“Sa ngã vô tội” biến mất, tìm khắp trên mạng không thấy hắn, tôi liền đổi sang QQ và tin nhắn điện thoại làm phiền hắn.

Có lúc, tôi bảo hắn tải giúp bộ phim đang hot, có lúc, tôi nhờ hắn lưu giúp tôi tài liệu quan trọng.

Tôi thề là tôi không có ý gì khác, chỉ muốn tìm cơ hội gặp hắn một cái, và hắn rất phối hợp để tôi nhìn một cái rồi quay người rời đi, không nói thêm một câu nào thừa thãi.

Tôi cũng không nói được với hắn nhiều, vì cứ nhìn thấy hắn là tim tôi lại mất kiểm soát, hoàn toàn không thốt nên lời.

Tình cờ tôi nghe bạn cùng phòng nói chuyện với nhau, nhắc đến Tiểu Trình đã tìm được việc, đó là một cơ qua nhà nước ở thành phố B, công việc ổn định, mức thu nhập cũng ổn định.

Nhìn lên bản đồ thì thấy, thành phố B cũng không cách thành phố C xa lắm, nhưng từ xưa đến nay, người yêu nhau xa nhau thì dễ, gặp lại nhau mới khó, khi đã xa nhau, sợ rằng khi gặp lại cảnh vẫn thế mà người đã khác.

Tôi mỉm cười khổ sở xoa đầu cậu bé bút chì Shin: “Bố cậu sắp đi rồi, rũ áo cao chạy xa bay đấy!”


Action 3

Đêm đó, tôi nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Tôi mơ mười năm sau, chúng tôi đi họp lớp, tôi gặp lại bạn Tiểu Trình. Hắn chín chắn, chững chạc, cũng đã lấy vợ và sinh con.

Tôi nói với hắn: “Trình Trạch, cậu biết không? Hồi chúng ta học đại học, tôi đã yêu cậu, nhưng không có dũng khí bày tỏ với cậu... Nếu như, tôi nói là nếu như nhé, lúc đó tôi tỏ tình với cậu, liệu cậu có chấp nhận tôi không?”

Hắn nhìn vào ánh mắt của tôi rồi bình tĩnh đáp: “Bà chị ơi, chuyện đã đến nước này rồi mà còn nói là nếu như thì có ý nghĩa gì nữa?”

Tôi vỗ vai hắn, nói: “Cậu có thể nói tiếng người không?”

Hắn lập tức đáp lại: “Có thể chứ!”

Tôi cười, lại vỗ vai hắn mà không nhịn được bật cười, sau đó thì gục trên vai hắn mà khóc.

Tỉnh dậy trong nỗi đau tưởng như tim mình tan nát, tôi nhìn khắp căn phòng ký túc quen thuộc, có cảm giác như mình đang xuyên không.

Ôi, xuyên không cái gì chứ, chỉ là một giấc mơ thôi mà! Nếu không, lớp chúng tôi họp mặt đã chẳng có bạn Tiểu Trình!


Action 4

Tối ngày 12 tháng 6 năm 2003, tôi nhớ rất kĩ ngày này, vì hôm sau là sinh nhật của tôi.

Bạn học Tiểu Trình gọi điện cho tôi, nói: “Bộ phim cậu thích xem tôi tải xong rồi đấy, đã lưu ở trong đĩa, lúc nào thì cậu cần?”

Tôi không do dự đáp ngay: “Bây giờ!”

Hắn nói: “Bây giờ tôi đang ở bên ngoài, cổng trường lại đóng rồi, tôi không vào được.”

“Ồ.” Giọng tôi tràn đầy sự tiếc nuối.

“Hay là như vậy nhé, tôi ở bên ngoài cổng phụ phía sau khu ký túc xá đợi cậu.”

Tôi lập tức hào hứng đáp lại: “Ừ!”

Nhiều năm sau, tôi vẫn không quên được đêm mùa hạ đó, thời tiết rất mát mẻ, dễ chịu.

Cách hàng rào sắt màu xanh đen của trường, tôi đứng bên trong sân trường, còn hắn đứng bên ngoài, chúng tôi đã nhìn nhau, rất lâu...

Tôi hỏi hắn: “Lúc nào thì cậu đến cơ quan đó làm việc?”

Hắn đáp: “Nhận bằng tốt nghiệp xong mới đi.”

“Ồ!”

Tôi không nói gì thêm, hắn cũng quay người rời đi, tôi có thể nhận ra sự do dự trong bước chân của hắn, nhưng hắn vẫn không dừng lại.

Tôi rất muốn đuổi theo hắn, nhưng chính hàng rào ấy đã cản đường tôi.

Nhìn xung quanh người và xe đi qua đi lại, câu nói “Trình Trạch, tôi thích cậu” vẫn giữ lại trên môi, xấu hổ không dám thốt ra.


Action 5

Ngày hôm sau, ngày 13 tháng 6 là sinh nhật của tôi.

Trong mớ cảm xúc hỗn độn buồn bã vì sắp tốt nghiệp, chủ đề của bọn bạn đều là: tạm biệt nhau rồi không biết bao giờ mới gặp lại, lòng tôi càng như lửa đốt, tôi không thể nào bình tĩnh được nữa.

Đúng lúc đó, Tiểu Trình gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi thích quà gì.

Tôi nói: “Cậu muốn tặng gì?”

Hắn nói: “Tôi muốn tặng cậu bé bút chì Shin thật, cậu có muốn không?”

Tôi cố gắng để bản thân nghĩ theo chiều hướng đơn thuần nhất, dù sao chúng tôi vẫn chỉ là bạn bè đơn thuần mà.

Tôi nói: “Cậu mời tôi uống rượu đi, tôi muốn uống thật say.”

Tôi căng thẳng đợi rất lâu hắn mới đáp lại: “Tối nay tôi bận rồi.”

Tôi nói: “Vậy thì thôi, hôm khác vậy.”

Hắn đáp: “Ừ, thôi, hôm khác nhé.”


Action 6

Tối hôm đó, một mình tôi đi tới đi lui trước cổng trường.

Tôi muốn ra ngoài tìm hắn, từ khi dịch SARS bùng nổ, trường học buổi tối không cho ai ra vào, có một anh bảo vệ đứng canh cửa rất nghiêm ngặt.

Tôi nhất thời kích động nên đã trèo lên bờ tường rồi nhảy ra ngoài, ngã trầy xước cả tay.

Tôi nén đau tìm một quán bar bước vào. Ngồi trước quầy bar, tôi gửi tin nhắn cho Tiểu Trình: “Tôi đang ở quán bar Luân Hồi, cậu đến được không?”

Hắn nhanh chóng trả lời: “Một mình cậu sao?”

Tôi đáp: “Ừ.”

Hắn lập tức nói: “Đợi tôi mười phút.”

Chưa đầy mười phút hắn đến như đã hẹn, hơi thở còn thoang thoảng mùi rượu, chắc chắn từ quán ăn khác đến đây.

Hắn không hỏi tôi tìm hắn có việc gì, mà kéo tôi vào một gian phòng riêng, gọi thêm vài chai bia.

Thấy tôi lặng lẽ uống hết mấy chai, hắn không thể tiếp tục trơ mắt nhìn nữa nên đã phá vỡ sự im lặng. “Tâm trạng cậu không tốt à?”

Tôi nói: “Ừ.”

“Vì chuyện gì vậy?”

“Vì cậu, vì cậu sắp đi rồi.”

Hắn không nói gì, chỉ nhìn tôi.

Nhớ lại giấc mơ ngược luyến đó, tôi ngửa cổ uống cạn cốc bia rồi lấy hết can đảm, nói: “Bây giờ chúng ta sắp mỗi người một nơi rồi, tôi muốn nghe cậu nói rõ ràng với tôi một câu là cậu không thích tôi, chưa bao giờ thích... thì tôi sẽ không hy vọng nữa...”

Tôi hỏi như vậy, chủ yếu là để cho hắn tiện từ chối.

Nhưng không ngờ, sau một hồi im lặng, hắn hỏi ngược lại: “Nếu tôi nói... thích thì sao?”

“Hả...”

Hắn bước đến bên tôi, rất gần tôi, tôi không dám ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngực hắn phập phồng. “Tôi thích cậu, từ lâu lắm rồi.”

“Cậu... sao cậu không nói sớm cho tôi biết?”

“Tôi nghĩ là tôi đã thể hiện đủ rõ ràng rồi mà.”

Tôi lấy tay day trán, cố gắng day thật nhiều, nhưng hoàn toàn không hiểu.


Action 7

Tôi hôm đó, hắn và tôi nói chuyện rất nhiều, rất chân thành và cũng rất nghiêm túc.

Hắn nói: Hắn đã nhận ra tình cảm tôi dành cho hắn từ lâu, cũng thấy tôi luôn lẩn tránh hắn. Hắn không tỏ tình với tôi, vì hắn biết cho dù hắn có nói, tôi cũng sẽ không chấp nhận hắn, vì hắn không phải là lựa chọn lý tưởng của tôi.

Tôi không biết trả lời thế nào. Hắn nói đúng, rất đúng là khác.

Hắn nói: Hắn biết tôi cần một người đàn ông trưởng thành, chín chắn, có tinh thần trách nhiệm, có thể đảm bảo được tương lai của tôi, mà những cái này hắn không làm được.

Hắn nói đúng, quả thật hắn không làm được.

Hắn nói: Hắn mới hai mươi tuổi, chưa từng yêu ai thật sự, cũng không biết tình yêu rốt cuộc có thời hạn bảo hành không, lời hứa một đời một kiếp đối với hắn quá nặng nề.

Tôi cúi đầu mân mê cốc bia lạnh ngắt, tim cũng lạnh tê tái.

Lời hứa một đời một kiếp, cuối cùng hắn lại không thể cho tôi!

Cuối cùng, hắn nói: “Những gì tôi nên nói thì đã nói cả rồi, cậu chắc cũng hiểu hết rồi, cậu về tìm anh đồng hương của cậu đi, anh ấy hợp với cậu hơn tôi.”

Tôi nhìn hắn gần trong gang tấc, tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi biết chắc, hắn đang ở trước mắt tôi đây, chỉ cần tôi đưa tay ra là có thể nắm lấy.

Tôi không do dự túm vạt áo của hắn, đầu cúi gằm không dám nhìn hắn, nhưng giọng nói thì vô cùng kiên định: “Tôi có thể!”

“Hả? Cái gì cơ?”

“Tôi có thể chấp nhận, cho dù không có kết quả cũng được.”

Hắn sững sờ hồi lâu: “Không phải cậu đã nói rằng tình yêu không có kết quả thì cậu không cần ư?”

“Đúng vậy, tôi không cần. Nếu có một ngày, tôi và cậu chia tay, chắc chắn tôi sẽ rất đau khổ, nhưng nếu tôi và cậu... ngay cả thử cũng chưa từng thử mà đã bỏ cuộc thì tôi sẽ hối hận cả đời. Tôi thà để mình đau khổ chứ không muốn mình hối hận!”

Thời gian chầm chậm trôi qua từng giây, tôi đợi hắn trả lời, có lẽ phải đến một phút.

Hắn nói: “Cậu uống say rồi, chuyện này ngày mai chúng ta thảo luận tiếp.”

“Gì cơ...”

“Để tôi đưa cậu về ký túc.”

Thực ra tửu lượng của tôi rất tốt, giờ khắc này tôi chỉ cảm thấy đau đầu mà thôi.


Action 8

Cả đêm tôi trằn trọc ngủ không ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi mở điện thoại lên nghe với tốc độ nhanh nhất.

Giọng của Tiểu Trình vang bên tai: “Tỉnh rượu chưa?”

Tôi che gương mặt đang nóng bừng của mình. “Rồi!”

Sau một lúc lặng im, hắn hỏi: “Những lời cậu nói tối qua, cậu còn nhớ chứ?”

Tôi tiếp tục đáp: “Ừ.”

“Bây giờ cậu rút lại câu nói đó vẫn kịp đấy.”

Tôi cầm di động, dựa vào đầu cậu bé bút chì Shin, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Nếu tôi không định rút lại thì sao?”

“... Tối nay chúng ta lại đi quán bar nói chuyện tiếp.”

“Ừ.”

Cúp máy rồi mà tôi vẫn ôm cậu bé bút chì Shin đờ đẫn cả ngày.


Action 9

Đêm mùa hạ mát mẻ, tôi đứng đối diện ở quán bar Luân Hồi, nhìn thấy Tiểu Trình bước về phía mình.

Gương mặt đó, dù rất ít khi nhìn đối diện nhưng khắc sâu trong trí nhớ tôi, giờ không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng vì hòa lẫn với ánh đèn đường nhàn nhạt nên mang lại cảm giác rất ấm áp. Hắn bước về phía tôi, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay tôi rồi băng qua con phố vắng vẻ không người.

Con đường này rõ ràng rất nhỏ, không có một bóng người, đương nhiên xe ô tô cũng không có, nhưng hắn lại nắm tay tôi dắt qua, còn nắm rất chặt.

Tay của hắn ấm áp và kiên định như tôi vẫn tưởng tượng...


Action 10

Bước vào quán bar, người phục vụ có vẻ rất quen hắn, vừa nhìn thấy đã hỏi: “Muốn uống rượu gì?”

Hắn nhìn tôi, hỏi: “Nước cam được không?”

Tôi gật đầu.

Thế nên hắn gọi hai cốc nước cam, chúng tôi mỗi người một cốc, tôi đoán có lẽ hắn muốn nói chuyện quan trọng với tôi nên mới hy vọng chúng tôi đều giữ được tỉnh táo tuyệt đối.

Trong phòng quán bar giống tối qua, chúng tôi ngồi đối diện nhau, rõ ràng là buổi tối mát mẻ, nhưng tôi lại cảm thấy không khí rất khô nóng.

“Anh thích em từ bao giờ vậy?” Lúc tôi hỏi hắn câu này, mặt nóng ran đến mức có thể rán trứng được.

Hắn cười không đáp.

“Rốt cuộc là từ lúc nào?”

Hắn vẫn không đáp nên tôi vẫn hỏi.

Đến lúc bị tôi ép không biết làm thế nào, hắn mới trả lời: “Em quyết là được, em cho là lúc nào thì là lúc đó.”

Cái này tôi cũng có thể quyết ư?


Action 11

Thấy Tiểu Trình không muốn trả lời, tôi quyết định đổi sang câu khác: “Anh không thích Trác Trác từ khi nào?”

Hắn ngoảnh đầu về phía phục vụ , gọi: “Cho thêm hai chai bia!”

Ặc, có phải tôi đã hỏi điều không nên hỏi không?

Uống cạn hai chai bia, Tiểu Trình mới nói: “Anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, anh chưa bao giờ nói những lời không nên nói, làm những việc không nên làm với cô ấy, tại sao em lại nghĩ anh thích cô ấy?”

“Vì quả quýt đó chứ sao!” Tôi hùng hồn nói: “Anh không thích Trác Trác, vậy tại sao anh lại đưa quả quýt đó cho Trác Trác mà không đưa cho em?”

Tiểu Trình nghiêm túc nhớ lại hồi lâu, rồi hỏi một câu khiến tôi suýt phụt máu: “Quả quýt nào nhỉ?”

Tôi uống một ngụm to nước cam, nén dòng máu sắp phụt ra. “Chính là năm thứ hai đại học đó, anh gặp em và Trác Trác trên đường, anh liền đưa quả quýt đang cầm trong tay cho cô ấy, anh đã đưa quả quýt duy nhất đó cho cô ấy.”

Tiểu Trình: “Có chuyện này sao? Tại sao anh không nhớ nhỉ?”

Tôi: “...”

Chuyện tôi định ghi nhớ suốt đời thì hắn lại hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Hắn thấy tôi vô cùng để ý đến quả quýt đó thì lại nghiêm túc nghĩ ngợi rồi nói với tôi: “Nếu thật sự có chuyện ấy thì anh sẽ suy luận theo logic như sau: Lúc đó anh có thể muốn chia cho hai người, nhưng vì cô ấy ở gần anh hơn nên anh tiện tay đưa cho cô ấy, sau đó chắc thể nào cô ấy chẳng chia cho em một nửa.”

Đúng là Trác Trác đã chia cho tôi, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là một nửa quả quýt đó là Trác Trác đưa, không phải hắn đưa.

Tôi lại hỏi: “Tại sao anh không chia quả quýt đó thành hai phần rồi cho bọn em mỗi đứa một nửa?”

“Chỉ là một quả quýt thôi mà, anh còn phải trịnh trọng chia ra để cho hai bạn nữ sinh ư, em nghĩ anh sến như vậy sao?”

Quả thực, hắn không giống kiểu nam sinh sến sấm như vậy.

Tiểu Trình lại nói tiếp: “Còn nữa, dựa và tư duy logic của anh, anh muốn tặng quýt cho bạn nữ sinh nào ấy mà, thì ít nhất sẽ mua vài cân tặng cho ra tấm ra món, chứ ai đi tặng một quả làm gì... Lúc đó chắc chắn là anh chỉ tiện tay cho thôi, căn bản không nghĩ gì cả.”

“Ồ, vậy lúc đó trong đầu anh đang nghĩ gì?”

Tiểu Trình lại gọi phục vụ: “Cho thêm hai chai bia nữa nhé!”

Ặc, tôi lại hỏi câu không nên hỏi sao?


Action 12

Tôi định hỏi hắn và Trác Trác rốt cuộc đã từng hẹn hò chưa, “bữa cơm tất niên” lần đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy hai chai bia lại cạn tới đáy, ánh mắt của hắn có chút mơ màng, tôi quyết định... lần sau hỏi vậy.

Tiểu Trình đưa tay ra, nắm lấy bàn tay tôi đang để trên bàn, hắn hỏi tôi: “Bao nhiêu năm đã trôi qua, tại sao bây giờ em lại đến tìm anh? Còn một tháng nữa là anh sẽ rời khỏi trường đến một thành phố khác...”

“Em biết.” Tôi gật đầu. “Em biết đây là thời cơ tốt nhất để kết thúc một mối tình, chứ không phải là bắt đầu... Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là... anh có muốn ở bên em không?”

Hắn không trả lời tôi.

Nhưng tôi có thể hiểu được sự do dự của hắn.

Hắn đã từng nghĩ đến, nhưng lúc đó tôi không có dũng khí nên chọn cách trốn tránh.

Bây giờ tôi không muốn trốn tránh nữa, nhưng chúng tôi phải đối mặt với quá nhiều vấn đề, khoảng cách về không gian, khoảng cách giữa hai đứa, lại còn có biết bao trở ngại vẫn chưa biết trước, đây không phải là sự khởi đầu tốt đẹp, nhưng lại báo trước một kết thúc khó có thể tốt đẹp...


Action 13

Chúng tôi ngồi ở quán bar cho tới khi ký túc sắp đóng cửa mới ra về.

Hắn tiễn tôi đến trước khu ký túc, tôi đang định bước vào thì hắm đột nhiên nắm lấy tay tôi.

Tôi vừa ngoảnh đầu lại thì nụ hôn của hắn đã rơi xuống.

Đôi môi mềm mại vừa chạm nhẹ, chỉ là chạm nhẹ, vậy mà tôi có cảm giác như có luồng điện chạy qua người.

Cơn gió mùa hạ vô cùng ấm áp...

Nụ hôn chỉ thoáng qua, không tham lam hơn.

“Chúng ta thử xem nhé!” Hắn thì thầm bên tai tôi.

“Thử gì cơ?”

“Thử yêu không chia tay.”

“Không chia tay...”

“Không chia tay!”

Tối hôm đó, tôi không ngừng liếm môi mình và luôn có cảm giác tê dại ở bờ môi, không phải là bị trúng độc đấy chứ?


Action 14

Giữa đêm, tôi đang nằm ôm cậu em bút chì Shin trằn trọc không ngủ được thì di động kêu.

Tôi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, hớn hở nghe máy. “Alo...”

Giọng của Tiểu Trình vang lên bên tai: “Tối mai có rảnh không?”

Tôi lặng lẽ liếc nhìn các bạn cùng phòng đã ngủ say, hỏi nhỏ: “Có chuyện gì không?”

“Muốn hẹn em đi xem phim.”

“... Không phải anh lại đánh bài thua đấy chứ?”

Tôi có thể cảm nhận thấy giọng hắn chứa ý cười: “Nếu không phải thì sao?”

Tôi nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu: “... Thì cũng đi.”

“Ngày mai, ừm, năm rưỡi chiều nhé, anh ở cửa tầng ba đợi em, anh sẽ gọi điện nhắc trước năm phút đấy.”

“Không cần nhắc đâu, em sẽ không quên.” Tôi liếc nhìn Trác Trác một cái. “Hay là anh đợi em ở rạp chiếu phim đi.”

“Ừ, cũng được.”

Tôi đang chuẩn bị cúp máy thì lại nghe hắn nói tiếp: “Anh không ngủ được...”

“Em cũng thế.”

“Vậy chúng mình nói chuyện nhé?”

“Ừ.”

Sau đó, chúng tôi bắt đầu tâm sự, nói gì thì tôi hoàn toàn không nhớ, chỉ biết rằng tôi trùm chăn và nói chuyện với hắn rất vui, cứ phải cố nén cười nhưng vẫn không nỡ dập máy.

Sau đó thì tôi ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, điện thoại vẫn còn ở bên cạnh tai... trong máy có một tin nhắn vẫn chưa đọc: “Chắc chắn một điều: em ngủ rất ngoan, không ngáy, không nói mê...”