Trong cái đầu vốn chứa đầy tiểu thuyết ngôn tình của tôi thì tỏ tình, cầu hôn và kết hôn chính là ba thời khắc đáng ghi nhớ nhất trong cuộc đời của người con gái, đó phải là khoảnh khắc lãng mạn nhất để đến khi đầu bạc răng long, hồi tưởng lại vẫn cảm thấy cảm động đến rơi nước mắt.
Tuy nhiên, tiểu thuyết luôn khác xa với cuộc sống.
Action 1
Ngày 13 tháng 6 năm 2003, tôi nhớ rất rõ ngày này vì đó là sinh nhật của tôi.
Dịch SARS kéo dài suốt hai tháng và lễ tốt nghiệp sắp đến khiến cả trường tôi như chìm trong không khí của sự ly biệt.
Tôi bị không khí nặng nề đó làm cho bức bối kinh khủng, thế nên nhất thời kích động mới rủ “Kẻ phiền phức” đi uống rượu.
Trong lúc ngà ngà say, dăm ba thứ ngôn tình trong long tôi được dịp phát tác.
Tôi bảo Kẻ phiền phức: “Bây giờ chúng ta sắp mỗi người một nơi rồi, rôi muốn nghe cậu nói rõ rang với tôi một câu là: Cậu không thích tôi, chưa bao giờ thích… thì tôi sẽ không hy vọng nữa…”
Sau một hồi im lặng, Kẻ phiền phức nói: “Nếu tôi nói… thích thì sao?”
“Hả..”
“Tôi thích cậu, từ lâu lắm rồi.”
“Cậu… sao cậu không nói sớm?”
“Cậu không biết sao? Tôi nghĩ tôi đã thể hiện đủ rõ ràng rồi mà.”
Tôi thấy đau đầu, vì uống nhiều rượu nên đầu óc tôi có chút rối bời, tôi không hiểu tại sao hắn làm mọi việc vì tôi mà lại không nói ra câu hắn thích tôi.
Nhiều năm sau, khi tôi đã hiểu rõ về con người hắn, tôi mới biết có thứ tình yêu gọi là: Anh không bao giờ nói yêu em, nhưng dù là bất cứ việc gì, chỉ cần em nói ra là anh sẽ làm được.
Action 2
Mùa hè năm 2006, tôi hoàn toàn không nhớ buổi sáng hôm ấy là ngày nào nữa. Tôi đang nằm trong chăn mơ giấc mơ đẹp thì nghe tiếng mẹ lải nhải bên tai: “Tâm Tâm, con đã hai mươi sáu tuổi rồi đấy, định lúc nào mới kết hôn hả? Con nhòn cái X bằng tuổi con xem, con của nó đã lớn tướng rồi, lại còn cái Y nữa, nó ít hơn con ba tuổi mà hai hôm nữa là lấy chồng rồi đấy, con để tâm một chút có được không?”
Tôi thấm nhuần sâu sắc lời mẹ dạy, thế nên với tay lấy điện thoại ở đầu giường gọi cho Kẻ phiền phức.
Nghe giọng ngái ngủ của Kẻ phiền phức, tôi đoán hắn bị đánh thức bởi tiếng chuông của tôi nên mới hỏi một câu cụt lủn: “Có chuyện gì thế?”
Tôi cũng đang buồn ngủ, thế nên đi thẳng vào vấn đề: “Anh định lúc nào kết hôn với em?”
“… Chưa nghĩ đến.”
“Giờ thì nghĩ đi!”
“…”
rất lâu không thấy động tĩnh gì, tôi nghĩ hắn đã ngủ rồi, đang định dập máy ngủ tiếp thì đột nhiên hắn lên tiếng, giọng trong vắt như nước: “Đợi lấy bằng thạc sĩ xong đã nhé!”
“Được.”
Đặt điện thoại xuống, tôi nói với mẹ rằng khi nào lấy bằng thạc sĩ xong thì kết hôn.
Mẹ tôi lập tức gọi điện thông báo cho tất cả mọi người, còn tôi lại trùm chăn ngủ tiếp.
Tỉnh dậy, đầu óc minh mẫn hơn, tôi bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng: Thế là nghi thức cầu hôn thần thánh của tôi tiêu mất rồi!
Hoa tươi, ánh nến lung linh, cơm Tây, nhẫn cầu hôn, lại còn cả động tác quỳ một chân… cũng tiêu mất rồi???
Đúng là mọi thứ chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình!
Action 3
Tỏ tình là tôi, cầu hôn là tôi, chính lúc tôi nghĩ việc kết hôn chắc cũng là do tôi nói ra trước thì một bất ngờ bỗng xảy ra, đột ngột đến nỗi tôi chưa kịp đánh răng, rửa mặt.
Đó là năm 2007, nhưng tôi hoàn toàn không nhớ gì về ngày tháng.
Sáng tỉnh dậy, tôi ngáp ngắn ngáp dài bước vào nhà vệ sinh.
Kẻ phiền phức vừa lóng ngóng thông tắc ống dẫn nước, vừa càu nhàu kêu tóc tôi rụng nhiều quá, hắn còn cảnh cáo tôi từ nay về sau không được thức đêm viết tiểu thuyết nữa, đến mười hai giờ là phải đi ngủ, phải giữ gìn sức khỏe vì hắn, để còn hầu hạ hắn đến già và cả đến lúc chết.
Nhằm hóa giải cục diện căng thẳng như đang trên chiến trường, tôi với chất giọng đầy ngôn tình, buồn rầu chỉ vào hắn nói: “Anh ghét em rồi phải không? Anh không cần em nữa đúng không?”
Kẻ phiền phức vĩnh viễn không có kiểu dịu dàng như nước giống nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, ngược lại liếc nhìn tôi với vẻ lạnh lùng: “Mang thùng rác lại đây.”
Tôi tiếp tục diễn: “Chắc chắn là anh không cần tôi nữa, không muốn lấy tôi nữa! Nếu không cần tôi thì hãy nói sớm ra đi, phía sau tôi còn có một đống hàng dự bị đang đợi tôi đấy, mà trong số đó có vài người tôi cũng thấy rất được, đang buồn vì không có cơ hội tìm hiểu đây…”
Kẻ phiền phức lập tức lên tiếng chặn họng: “Đi thay quần áo, chúng ta đến Ban Quản lý Hộ khẩu của trường.”
“Để làm gì?”
“Lấy hộ khẩu, đi lấy giấy chứng nhận ở Cục Dân chính.”
“Ặc…” Vừa nãy tôi nói đến đâu rồi ấy nhỉ?
“Nghe nói hôm nay tốt ngày, thích hợp cho việc lấy vợ gả chồng, không thích hợp cho các việc khác.” Hắn nói.
“Thật à! Vậy không cần thay quần áo, chúng ta đi nhé!”
“Rửa mặt trước đi đã!”
“Ặc…”
Suýt chút nữa thì tôi quên mất!
Action 4
Tôi và Kẻ phiền phức vừa đến Ban Quản lý Hộ khẩu của trường thì gặp một chú công an hình như đang rất nhàn rỗi, thế nên chú nhiệt tình hỏi han: “Các bạn cần gì?”
Tôi hào hứng đáp: “Lấy hộ khẩu ạ.”
“Để đi xin việc à?”
“Không ạ, chúng cháu muốn lấy để đi đăng ký kết hôn.”
Chú công an nhìn chằm chằm vào tôi và Kẻ phiền phức rồi lẩm bẩm thở dài: “Haizzz, sinh viên bây giờ đứa nào cũng vội vàng kết hôn, sau này lại phải ly hôn, thật phiền phức!”
“Cháu…” Tôi nghĩ mình cần phải nói điều gì đó, nhưng nghĩ mãi mới bật ra được một câu: “…Cháu không sợ phiền phức ạ!”
kẻ phiền phức trừng mắt nhìn tôi. “Nhưng anh thì sợ, thế nên đừng gây thêm phiền phức cho anh nữa.”
Xem đấy, cái tên này quả là phiền phức, chẳng biết nói năng ngọt ngào bao giờ!
Action 5
Kẻ phiền phức nói hôm nay tốt ngày nên tôi nghĩ đại sảnh của Cục Dân chính phải đông đúc chật chội lắm, nhưng bước vào cửa thì tôi mới ngớ ra ngạc nhiên vì ở đây cùng lắm được vài người đang làm thủ tục.
“Không phải anh nói hôm nay tốt ngày sao? Anh xem lịch nào thế?” Tôi băn khoăn hỏi.
“Không cần xếp hàng, thế chẳng phải là ngày tốt hay sao?”
Ờ ha, câu nói này có lý!
Action 6
Dưới sự hướng dẫn của cán bộ làm thủ tục, tôi và Kẻ phiền phức điền vào các giấy tờ cần thiết với tốc độ cực nhanh, rồi chụp ảnh, nhận giấy đăng ký kết hôn, tôi cầm cuốn sổ màu đỏ tươi trên tay mà vui không khép được miệng.
Bước ra khỏi đại sảnh của Cục Dân chính với niềm vui ngây ngốc, tôi đang nhìn trước ngó sau để tìm bến xe buýt thì Kẻ phiền phức đứng trước mặt, rồi đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Tay của hắn lúc nào cũng ấm khiến tôi luôn có cảm giác an toàn.
Tôi nhìn hắn đầy hạnh phúc. “Từ nay về sau, chúng mình là vợ chồng rồi.”
Hắn nhìn tôi với vẻ thỏa mãn: “Từ nay về sau, cho dù anh chê em thế nào, em cũng không có cơ hội đi thực địa khảo sát người khác nữa đâu.”
“Em.. sao em cảm thấy như mình bị gài bẫy thế nhỉ?”
“Yên tâm đi, anh sẽ cố gắng bẫy em cả đời.”
“…”
khuyết điểm lớn nhất của người này là: Lúc cần nói những lời ngọt ngào, lãng mạn thì hắn không bao giờ thốt ra được một từ nào!
Nhưng mà tôi thích!
***
có lẽ trong mắt nhiều người, việc kết hôn của chúng tôi khá vội vã, không có nhẫn kim cương thể hiện tình yêu vĩnh hằng, không có lời chúc phúc của bạn bè người thân, nhưng chúng tôi yêu nhau, cùng nhìn về một tương lai tươi đẹp và quan trọng hơn là trong trái tim chúng tôi luôn ngập tràn hạnh phúc!
Đây chính là thời khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời này!
Bí kíp tình yêu – Bài học thứ nhất
Các bạn nữ có thể sai lầm trong nhiều chuyện, nhưng riêng chuyện chọn chồng thì không được sai, vì nếu chọn sai, bạn sẽ không có cơ hội chọn lại. Mà cho dù có được chọn lại thì cũng chỉ là chọn ra một quả đỡ nát nhất trong số đống quả đã bị nát mà thôi.
PHẦN MỘT
Kết hôn
Ai cũng nói sự gắn kết trong hôn nhân chính là nhân phẩm
Chương 1
Nguồn gốc của cái tên “Kẻ phiền phức”
Type: MarisMiu
Cô bạn thân Vi Vi từng hỏi tôi: “Sao chị lại gọi chồng là Kẻ phiền phức? Có ý gì vậy?”
Tôi lắc đầu bảo: “Có ý gì đâu, tên thế nào thì nghĩa thế đấy thôi.”
“Thế anh ấy phiền phức ở điểm gì, sao em không nhìn ra nhỉ?”
“Đó là bởi vì hắn chỉ làm phiền mỗi chị thôi.”
“Ví dụ?”
Ví dụ thì nhiều vô kể, tôi có thể kể ra hết cả một cuốn sách dài năm trăm nghìn chữ cũng được, đáng tiếc là số trang của cuốn truyện này có hạn nên tôi liệt kê vài một ví dụ để không phá hỏng hình tượng của hắn.
Action 1
Châm ngôn sống của Kẻ phiền phức là: Việc có thể nhờ vả người khác thì không tội gì làm khổ bản thân.
Tôi yêu thầm hắn hơn hai năm, yêu say đắm hắn hơn ba năm, lấy hắn hơn tám năm, cái phương châm sống của hắn lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy phiền toái.
“Vợ ơi! Em là cái áo này giúp anh nhé!”
“Vợ ơi! Anh không tìm thấy điện thoại đâu, em tìm giúp anh nhé!”
“Vợ ơi! Anh khát quá, em lấy cho em chai nước hoa quả nhé, có thêm đá thì tốt.”
“Vợ ơi! Cái này khó mài quá! Em mài nó giúp anh nhé!”
“Vợ ơi! Anh buồn ngủ quá, bài luận văn này em dịch giúp anh nhé!”
…
Những điều này tôi đều âm thầm nhẫn nhịn, ai bảo năm đó tôi không cẩn thận bị hắn cho vào bẫy!
Nhưng một hôm, tôi đang sáng tác với nguồn cảm hứng dạt dào, nam nữ chính sắp được gặp lại sau nhiều năm ly biệt, thì bỗng nhiên nghe tiếng Kẻ phiền phức gọi to: “Vợ ơi, lấy cho anh cái điều khiển với!”
“Em đến đây.” Tôi theo giọng nói bước vào phòng ngủ thì thấy hắn đang ngồi tựa người ở đầu giường, còn chiếc điều khiển đang nằm chình ình ở trên mặt tủ đầu giường.
Tôi giơ tay ra véo hắn. “Anh chỉ cần ngoảnh mặt ra là nhìn thấy ngay, vậy mà còn bảo em đến giúp, anh còn có thể lười hơn được nữa không hả?”
Hắn cười hì hì kéo tay tôi: “Anh lười thật, nhưng không phải là lười lấy điều khiển, chỉ muốn nhìn em một cái mà lười bước xuống giường tìm em.”
“Anh...”
Cái con người này thật là phiền phức quá mà!
Action 2
Một hôm, tôi và Kẻ phiền phức đang xem một chương trình hẹn hò đang rất hot trên ti vi, có anh chàng tham gia chơi trông cũng rất khá mà bị từ chối, người dẫn chương trình cảm thấy rất tiếc, tôi cũng rất tiếc.
Tự cho mình là “chuyên gia” tình yêu, tôi không nhịn được lên tiếng: “Em nghĩ phụ nữ đâu cần kén chọn đàn ông như vậy, đẹp trai hay không, điều kiện kinh tế tốt hay không, có tiền đồ hay không, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng nhất là người đó phải yêu mình!”
Kẻ phiền phức nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng: “Nói thật đi!”
Tôi nhất thời không phản ứng kịp: “Sao? Em nói thật lòng mà!”
Kẻ phiền phức ném cho tôi cái nhìn cảnh cáo, tôi lập tức hiểu ra, vội vàng sửa lại: “Con người em cái gì cũng tốt nên chọn chồng cũng đặc biệt kém, cần phải đẹp trai, có tiền nhiều để nuôi vợ, lại còn phải có năng lực phi phàm, không những IQ cao, EQ cũng phải cao, nếu không thì ngay đến nhìn em cũng chẳng buồn nhìn!”
Kẻ phiền phức lập tức cười: “Ừ, anh thích nghe em nói thật lòng!”
Tôi: “…”
Đúng là phiền phức, lúc nào cũng bắt một người thành thực như tôi nói dối!
Action 3
Một hôm, tôi đang đi từ phòng thực nghiệm ra, tuy bước vào thang máy nhưng trong đầu vẫn đang nghĩ đến kết quả thực nghiệm bất ngờ, hoàn toàn không để ý mọi người hay sự vật xung quanh, cho đến khi có một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đứng cạnh.
Dù không nhìn cũng biết anh ta là ai, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà liếc anh ta một cái.
Anh ta đang nói chuyện với người nào đó, thảo luận tình hình xúc tiến hợp tác hạng mục công trình, trong câu chuyện của họ còn nhắc đến cả kiến thức khoa học, giáo dục, sản xuất, vậy mà anh ta vẫn tỏ ra rất ung dung, bình thản.
Một người không liên quan như tôi đành phải tìm một chỗ tựa lưng và tiếp tục đứng ngẩn ra đó.
Thang máy dừng ở tầng sáu, tôi vội vàng bước ra, rồi bỗng nhớ vừa nãy do không tập trung nên tôi có bấm nút tầng sáu, mà lúc nãy người bước ra cũng chỉ có mình tôi.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.
Tôi lật tung tất cả các túi, cuối cùng cũng tìm được điện thoại, trên màn hình hiển thị tin nhắn của “Kẻ phiền phức”.
Kẻ phiền phức: “Đây là lần thứ mấy em đi thang máy quên bấm số tầng rồi?”
Tôi: “Em không nhớ nữa!
Kẻ phiền phức: “Người ngốc giống như em mà kẻ nào lấy phải thì chắc chắn kiếp trước gây nghiệt chướng quá nhiều.”
Tôi hít thở sâu, tiếp tục hít thở sâu một cái nữa, sau đó mới cười đáp lại: “Chu đáo giống như anh mà người phụ nữ nào lấy được, chắc chắn kiếp trước phải tích đức rất nhiều.”
Kẻ phiền phức: “Biết thế là tốt rồi.”
Tôi: “Vậy em nên cảm ơn đại ân đại đức anh đã bấm thang máy giúp em thế nào đây?”
Kẻ phiền phức: “Tối về nhà xả nước nóng, đợi anh...”
Tôi nghe câu lấp lửng đó chỉ biết đưa tay che mặt: “Đồ đáng ghét!”
Action 4
Một hôm, tôi cùng Kẻ phiền phức ra ngoài dự tiệc đến nửa đêm phải bắt taxi về nhà.
Ngồi trên xe, tôi đột nhiên cao hứng hỏi hắn: “Chúng ta đến nhà anh hay đến nhà em?”
Kẻ phiền phức im lặng một hồi, rồi trả lời tôi trong ánh mắt nghi ngờ của anh lái xe: “Đến nhà em đi, vợ anh hôm nay về rồi.”
Ánh mắt khinh bỉ của anh lái xe lập tức hướng về phía tôi, ánh mắt ấy như muốn xử “kẻ thứ ba” là tôi tội lăng trì.
Haizz! Hắn đâu cần phải phối hợp với tôi như vậy chứ!
Action 4
Vì làm việc chung cơ quan nên tôi và Kẻ phiền phức thường xuyên không hẹn mà gặp ở hàng lang của văn phòng.
Một hôm, tôi đang đến phòng thí nghiệm thì gặp Kẻ phiền phức, hắn rảo bước nhanh hơn đến gần tôi, thành thạo bắt chuyện: “Người đẹp, tối nay có rảnh không?”
Tôi không thèm ngoảnh đầu lại, tiếp tục bước về phía trước: “Không rảnh, chồng tôi hôm nay không đi công tác.”
“Vậy khi nào chồng em đi công tác?”
Thấy hắn vẫn tiếp tục trêu đùa, tôi quyết định đáp trả. Tôi dừng bước, mắt chớp chớp nhìn hắn rồi nở nu cười ngọt ngào, còn sờ soạng vào eo hắn nói: “Đừng sốt ruột thế…đợi hắn đi công tác rồi, em nhất định sẽ nói cho anh biết!”
Có vẻ như kỹ năng diễn xuất của tôi quá tốt, Kẻ phiền phức câm nín một hồi mới đáp: “Sao anh bỗng thấy lo thế nhỉ? Xem ra sau này anh không thể đi công tác được nữa rồi, em khiến người ra thấy không yên tâm chút nào!!!”
“…”
Nói gì vậy chứ, rõ ràng là hắn dụ dỗ tôi trước mà!
Action 6
Vài ngày sau, tôi lại gặp Kẻ phiền phức ở lối rẽ ngoài hành lang. Lần này, tôi chủ động đuổi theo, đưa vai huých nhẹ hắn một cái: “Nè, hôm nay chồng em đi công tác rồi!”
“…” Kẻ phiền phức quay lại nhìn tôi, không nói câu nào.
Tôi tiếp tục cười ngọt ngào: “Tối nay đến nhà em nhé? Em mới mua chiếc váy ngủ mới, màu tím mà anh thích đấy…”
Kẻ phiền phức lập tức ngắt lời tôi: “Em không thấy phía sau có người sao?”
Tôi: “À…em có việc đi trước đây!”
Action 7
Kẻ phiền phức thường nói với tôi, mơ ước lớn nhất trong cuộc đời của hắn là nuôi một tình nhân nhỏ.
Đáng tiếc, nhà chúng tôi giáo dục quá nghiêm khắc, đừng nói đến hồng nhan tri kỷ, mà có là cái mầm nhỏ của hồng nhan tri kỷ đi nữa cũng bị tôi bóp chết không thương tiếc.
Thế nên cứ có ngày lễ nào liên quan đến tình nhân, ví dụ mười bốn tháng Hai, hai mươi mốt tháng Năm, mồng bảy tháng Bảy, vân vân…là tôi thường nhận được tiền chuyển khoản hoặc chuyển phong bao qua weixin(*) của Kẻ phiền phức, số tiền này thường được chuyển vào rất đúng ngày, sau đó kèm theo một tin nhắn: “Tình nhân nhỏ bé ơi, mụ vợ anh quản chặt quá, hôm nay không thể đi chơi với em được rồi, em thích mua gì thì cứ mua nhé, coi như đó là quà anh tặng em - Yêu em mãi mãi!”
(*) Chuyền phong bao qua weixin: Một dịch vụ chuyển tiền qua mạng ở Trung Quốc
Tôi: “…”
Tôi đột nhiên nảy ra ý định muốn bóp chết hắn!
Còn có một lần, hắn đang đi công tác thì tôi nhận được một khoản tiền gửi, giở lịch ra xem ngày tháng, cũng đâu phải ngày gì đặc biệt.
Tôi gọi điện thoại cho hắn: “Tại sao lại cho em tiền?”
Kẻ phiền phức nói với tôi bằng giọng vô cùng buồn bã: “Haizz, bây giờ anh lại có việc rồi, ngày mai không thể về được. Nếu em nhớ anh đến phát cuồng không chịu nổi thì có thể đi shopping, quẹt thẻ, đừng gọi điện cho anh, tránh để mụ vợ anh phát hiện ra…Em cũng biết mụ ta thế nào rồi mà!”
Hắn đúng là… muốn nuôi tình nhân đến phát điên rồi thì phải?
Action 8
Vấn đề giáo dục gia đình của nhà chúng tôi rất nghiêm khắc, Kẻ phiền phức cũng có ý đồ phản kháng, nhưng đều bị tôi trấn áp bằng lý trí, tình cảm và sức mạnh.
Ví dụ:
Kẻ phiền phức nói với giọng hùng hồn: “Cô A là bạn học của anh.”
Tôi nói: “Trước đây chúng ta cũng là bạn học.”
Kẻ phiền phức: “…”
Ví dụ:
Kẻ phiền phức lại tiếp tục nói với giọng hùng hồn: “Cô C là em khóa dưới của anh.”
Tôi nói: “Em học tiến sĩ muộn hơn anh nửa năm nên em cũng coi như là em khóa dưới của anh.”
Kẻ phiền phức: “…”
Ví dụ:
Kẻ phiền phức vẫn nói với vẻ đương nhiên: “Anh và cô D chỉ là quan hệ đồng nghiệp.”
Tôi nói: “Chúng ta cũng là quan hệ đồng nghiệp.”
“…” Kẻ phiền phức cuối cùng cũng phản bác lại: “Nhưng trong thời gian làm việc chúng ta đã kết hôn rồi mà.”
“Cũng đúng. Vậy bây giờ chúng ta ly hôn, anh hãy xem xem chỉ trong vài phút em có thể quyến rũ anh được không nhé!”
Kẻ phiền phức nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu: “Thôi đi, ly hôn chưa được hai ngày rồi lại tái hôn, người không biết chuyện lại tưởng chúng ta làm thế để mua hai căn hộ, xấu hổ chết!”
Từ đó về sau, Kẻ phiền phức không gặp gỡ cô bạn học cùng nào, không gặp bạn bè nữ giới nào và cũng không hẹn đồng nghiệp nữ nào, mọi người đều nói hắn lạnh nhạt với đám đàn bà, con gái!
Chỉ có tôi là biết, trên đời này chẳng có loại đàn ông nào thực sự lạnh nhạt với mỹ nhân cả, mà chỉ có loại đàn ông sợ vợ thôi!
Action 9
Khi tôi viết đến đoạn xã hội đen hay mất chuyện tình cảm, vì muốn tăng thêm mức độ kịch tính nên các tình tiết tìm cảm đều làm tôi suy nghĩ đến vò đầu bứt tai.
Lật giở tìm đủ tài liệu hay các thể loại truyện có tình tiết cao trào nhưng không hiệu quả, tôi đành mặt dày cầu cứu Kẻ phiền phức.
Mỗi lần như thế, Kẻ phiền phức thà bị làm phiền chứ tuyệt đối không cho tôi hỏi người khác. Hơn nữa còn đảm bảo dạy không biết mệt, cho đến khi tôi tìm được cảm hứng mới thôi.
Sau đó, tôi bắt đầu viết truyện về tình cảm thầy trò, giáo sư Dương là người nho nhã, lạnh lùng, trầm tĩnh, không ham sắc dục, tóm lại là một người rất lạnh nhạt.
Cuối cùng, Kẻ phiền phức đợi sốt ruột quá, hình như không chờ được nữa, chạy đến xem tiểu thuyết của tôi, rồi trịnh trọng đề nghị: “Lần sau em đừng viết về đề tài thanh xuân vườn trường nữa, cứ viết đề tài xã hội đen là tốt nhất.”
Tôi hỏi: “Sao lại thế? Em thấy mọi người rất thích mà…”
Kẻ phiền phức nói: “Quan trọng là anh đợi lâu quá…mà không có đất dụng võ!”
Tôi xấu hổ che mặt: “Đáng ghét, anh ra kia chơi đi, đừng làm phiền em viết lách nữa.”
Action 10
Đổi điện thoại mới, tôi lười sao chép danh bạ bèn đưa thẳng di động cho Kẻ phiền phức: “Giúp em copy danh bạ điện thoại vào đây với!”
“Em không tự làm được à?”
“Không phải em đang cho anh cơ hội để anh chứng minh anh không phải là kẻ vô dụng sao?”
“… Cảm ơn!”
Kẻ phiền phức mày mò một hồi rồi trả di động cho tôi.
Tôi cầm di động, đang bước đến chỗ máy tính thì thấy trên màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn đến từ: Cục cưng.
Tôi nghĩ mãi mà vẫn không nhớ cái tên này từ đâu chui ra nên mở tin nhắn ra xem.
Cục cưng: “Cách xưng hô này mới thể hiện được tính cách của anh.”
Cái con người này phiền nhất chính là không bao giờ tự biết mình!
***
Vi vi nghe tôi kể xong, hoàn toàn không tìm được lời bình luận, chỉ tưng tửng thốt ra câu: “Hai người đúng là một cặp trời sinh!”
Tôi mỉm cười nói với cô trợ lý: “Trên đời này chẳng có ai là một cặp trời sinh cả, tất cả sự bướng bỉnh hay nhường nhịn, kiêu hãnh hay tầm thường, cho đi hay nhận lại, ngầm hiểu hay thông cảm trong hôn nhân đều là do hai người trong quá trình sống chung dần dần mà có.”
Khi cuộc hôn nhân vô tình mài mòn đi những góc cạnh sắc nhọn làm đau đối phương thì các bạn chính là một cặp trời sinh!