Xuống xe,Mạc Mạc bước nhanh về phía trước, còn Giản Chiến Nam với đôi chân dàithì nhàn nhã đi theo sau Mạc Mạc, hai tay để trong túi quần, dáng vẻ rất thảnh thơi. Đôi mắt đen của hắn nhìn bóng dáng nhỏ bé của Mạc Mạc không nháy mắt, dường như cô đang vội nghĩ cách thoát khỏi hắn. Nhìn cô liền thấy rất vui vẻ, hắn nghĩ, hắn cần nghĩ cách để vào được nhà của MạcMạc, chứ không cô sẽ cho hắn ở bên ngoài.
Mạc Mạc đitới nhà lấy chìa khóa ra rồi mở cửa đi vào, cạch cạch cửa mở ra rồikhép lại, Mạc Mạc vào nhà còn Giản Chiến Nam thì đứng bên ngoài, hìnhảnh của Mạc Mạc bị thay thế bởi cánh cửa. Giản Chiến Nam ngạc nhiên đứng ở đó, bọn họ đâu phải chỉ cách nhau một cánh cửa.
Mạc Mạc vềđến nhà nhưng trong lòng lại hơi loạn, rửa tay, thay quần áo rồi nấucơn, cấm bản thân không được nghĩ tới Giản Chiến Nam, nhưng lại khôngkìm được vẫn nghĩ đến hắn, sao có thể gặp hắn ở đây, cô vẫn nhớ dáng vẻhắn khóc và nói ngày đó, Mạc Mạc anh yêu em, Mạc Mạc anh yêu em. Nếu làthật lâu trước kia thì cô sẽ khóc đến ngất vì vui sướng, nhưng lúc đó cô nghe thấy hắn nói anh yêu em, lại chỉ cảm thấy đau lòng.
Không cầnnghĩ đến hắn, không cần để ý đến hắn, trời lạnh như thế, nhất định hắnsẽ rời đi. Nói không chừng còn có chiếc xe nào đó của hắn đứng chờ hắn ở đâu đó, đó là phong cách từ trước tới nay của hắn.
Nhìn đồng hồ đã 8 giờ, Mạc Mạc không muốn nấu nhiều thức ăn, cũng tránh bày vẽ, nênchọn ăn mì, bỏ hành vào, đánh thêm hai quả trứng gà, bỏ thêm muối vào đã được một nồi mì thơm phức.
Mạc Mạc lấychén rồi cho thêm dấm và tiêu, nồi mì tôm đỏ rực khiến cô chỉ muốn laovào ăn ngay, ngồi bên bàn ăn phòng bếp, sau khi ăn một miếng mì nónghổi, trong đầu Mạc Mạc lại nghĩ tới không biết hắn đã đi hay chưa.
Ý nghĩ chợtlóe lên trong đầu, nhưng sau đó Mạc Mạc lại tiếp tục ăn, lúc ăn được một nửa thì nghe được tiếng sột soạt ở bên ngoài. Lúc đầu cô không chú ýnhưng một lát sau cô mới biết được trời đã mưa, Mạc Mạc ăn không vào. Cô nghĩ, cô cần đi vứt rác, sau thi thu dọn rác trong nhà cũng chỉ có vàithứ linh tinh, nhưng cô vẫn xách xuống lầu.
Bên ngoàibầu trời tối mịt, chỉ có ánh đèn đường nhạt nhạt, mưa phùn lất phất, gió lạnh đến rét rung, Mạc Mạc không nhịn được mà co rúm lại, thật là lạnh. Cô cầm ô chạy đến thùng rác bên cạnh, để rác vào trong thùng, nhưngkhông về ngày lập tức, ngược lại hết nhìn đông rồi lại nhìn tây khôngbiết là đang tìm kiếm cái gì nữa.
Hắn đi rồi.Trời lạnh mà còn mưa như thế, nếu còn đứng ở ngoài thì chỉ có kẻ ngốcthôi, lúc Mạc Mạc quay người về nhà, thì bỗng nhiên phát hiện bên tườngtrước cửa lầu xuất hiện một bóng người, ngọn đèn đường chiếu lên trênkhuôn mặt hắn, mưa phùn đã làm ướt tóc hắn, cũng ướt đẫm gương mặt hắn.
“Anh…”
Mạc Mạc định nói sao anh vẫn còn ở đây, nhưng Giản Chiến Nam lại cười nói: “Đang tìm anh hả?”
“Ai đi tìm anh, tôi đi vứt rác.” Mạc Mạc nói xong thì đi vào trong, mở cửa, đóng lại, lúc này Giản Chiến Nam không bị nhốt ở bên ngoài mà đi vào trong cùng Mạc Mạc, lên lầu,Mạc Mạc mở cửa nhà mình, còn Giản Chiến Nam thì nghênh ngang tiêu sáiđi vào.
Cô không từchối thì chính là chấp nhận rồi, Giản Chiến Nam không khách khí chútnào, mặc kệ Mạc Mạc không để ý tới hắn, hắn vẫn như chủ nhà, cũng khôngcần bắt chuyện với Mạc Mạc, tự mình đi vào toilet tìm khăn lau tóc vànước trên mặt, rồi lại cởi áo sơ mi hơi bị ướt ra.
Mạc Mạc nhìn Giản Chiến Nam chẳng biết khách sáo chút nào, im lặng không nói gì,quay người đi vào bếp tiếp tục ăn mì, dù hơi nở nhưng vẫn cố ăn được,Mạc Mạc dùng đũa đảo chỗ mì đã dính lại với nhau, bỏ thêm ít nước canhnóng, vừa ăn được một miếng, ngẩng đầu lên thì đã thấy Giản Chiến Nam,mặt Mạc Mạc nóng lên “Anh làm gì mà không mặc quần áo?”
Giản Chiến Nam lại không hề thấy xấu hổ, nói với vẻ mặt vô vị: “Ướt rồi, mặc không thoải mái.”
Mạc Mạc chỉ nói thầm gì đó rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
Mắt của Giản Chiến Nam đảo qua, nhìn thấy tủ bát, cầm bát đi tới nồi mì, nhưng đángtiếc chỉ còn nước, trong lòng Mạc Mạc cười trộm, Giản Chiến Nam, thấyngốc chưa, hừ…. Mạc Mạc tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Giản ChiếnNam đi tới ngồi đối diện với cô, cầm bát đũa bỏ lên bàn, Mạc Mạc ăn, còn hắn nhìn, ánh mắt sáng lên, nhìn tay Mạc Mạc cầm đũa không biết là nênmò mì loạn ở trong bát, hay là nên bỏ vào trong miệng.
Mạc Mạc hơitức giận nhìn Giản Chiến Nam, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt sáng như đuốckia của hắn, Mạc Mạc chau mày, cố ý hung dữ với hắn “Làm gì mà nhìn tôi mãi thế?”
“Anh không nhìn em, anh đang nhìn mì, anh đói bụng, anh nhìn xem em ăn còn lại chút nào không”. Hai bàn tay Giản Chiến Nam bắt chéo để trên bàn, vẻ mặt nói chuyện tựnhiên, không có gì gọi là e ngại, nói như thế mà cũng giữ được bìnhtĩnh, thong dong tao nhã như thế.
“Muốn ăn thì tự đi mà nấu, cho anh mượn phòng bếp mà sử dụng.” Mạc Mạc không thể ăn vào nữa, không đúng, là ăn đã no rồi. Hắn làm gìmà nói đáng thương như thế, muốn ăn thứ cô ăn xót lại, cô không hẹp hòinhư thế đâu, có được không.
Giản ChiếnNam không nói gì liền đi nấu mì, Mạc Mạc ăn xong thì đi phòng khách xemti vi. Thực ra, cái gì cô cũng không xem vào, chỉ nghĩ tới một vấn đề,hắn có thể hủy luôn phòng bếp không? Đại thiếu gia này, từ nhỏ tới giờchưa từng nấu cơm, phòng bếp trong khu nhà cao cấp đoán chứng hắn cònkhông biết có dáng vẻ như thế nào nữa.
Một phúttrôi qua, hai phút rồi ba phút….. hình bóng Giản Chiến Nam xuất hiệntrước mặt Mạc Mạc , hắn hơi nhíu mày, nói rất khổ não: “Mạc Mạc, nước…. tại sao vẫn không sôi.?”
Vẫn chưa sôi? Chẳng lẽ nước gặt Giản Chiến Nam rồi cũng trở nên ngoan cố hơn? Mạc Mạc nhìn hắn “Vậy thì chờ chút nữa đi.”
Giản ChiếnNam lại đi vào bếp, nhưng cũng rất kỳ quái, lâu như thế mà nước vẫnkhông sôi, hắn nấu kiểu gì thế, Mạc Mạc đành đứng dậy đi vào bếp. Cônhìn tới cảnh tượng xúc động trước mắt “Đại thiếu gia, anh không mở lửa thì cả đời nước cũng không sôi được. Lúc anh hút thuốc không dùng lửa sao?”
Không phải luôn tự nhận là thiên tài sao, thì là kẻ ngốc ở phòng bếp.
Ai, khôngphải ngây thơ như thế chứ? Kiến thức bật lửa cơ bản như thế cũng khôngbiết? ngất mất thôi. Thôi đi thôi đi, vì tránh phát sinh ra thảm họa,vẫn nên để cô nấu thì tốt hơn, sau khi nước sôi, Mạc Mạc bỏ mì vào, cònGiản Chiến Nam đứng nhìn một bên “Bỏ thêm một chút, từng đó không đủ.’
Trong lòng Mạc Mạc nhẫn nại, Mạc Mạc giữ lại một nửa hành trong tay, chỉ bỏ vào một nửa.
“Anh muốn trứng chần nước sôi, chín một nửa.” nói nhưng hơi do dự ‘Bốn quả đi.”
Ngài đúng là không hề xem mình là người ngoài hả, ăn một lúc bốn quả?còn ở đây màchỉ huy. Mạc Mạc rất tức, bây giờ là hắn gặp rủi ro, còn cô có lòng tốtthu nhận hắn, cô phải nên ra oai chứ, nhưng lại cảm thấy giờ đây cô nhưlà hầu gái của hắn, cô tức giận đem mì nấu xong đặt ở trên bàn.
“Ăn xong nhớ rửa bát.” Mạc Mạc nói xong rồi đi ra ngoài, lại lo lắng dặn dò: “Nhớ đừng làm vỡ bát đó.”
Mạc Mạc đira khỏi phòng bếp, còn Giản Chiến Nam lại không vội ăn, lấy di động rachụp ảnh bát mì nóng trên bàn, lòng vui mừng vì đây là lần đầu tiên MạcMạc nấu cho hắn.
Giản ChiếnNam ngồi ăn ở trong bếp, Mạc Mạc xem tivi một lát thì về phòng ngủ, mớinằm xuống đã nghe thấy tiếng đập cửa, Mạc Mạc hỏi với vẻ bất đắc dĩ “Còn chuyện gì nữa, ngày mai tôi phải dậy sớm.”
“Anh ngủ ở đâu?”
Mạc Mạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Trên sofa phòng khách, đừng quấy rầy tôi ngủ nữa, tôi đã nhịn anh lâu rồi đó…”
Âm thanhngoài cửa không còn, Mạc Mạc nằm xuống thì ngủ ngay, một đêm không hềgặp cơn mộng nào. Buổi sáng Mạc Mạc rời giường đúng giờ, đứng dậy rồi đi vào toilet, lúc mở cửa ra khiến Mạc Mạc hoảng sợ thiếu chút nữa hétlên.
Thử nghĩ màxem, một người đàn ông chỉ mặc quần lót màu đen đang đứng lắc lư, hìnhảnh đó phải nói là kinh khủng đến cỡ nào, đã lâu rồi cô chưa thấy cơ thể trần truồng của đàn ông được chưa. Tuy rằng cô tương đối quen thuộc với cơ thể hắn, cũng có mấy năm tiếp xúc thân mật như thế, nhưng mặt MạcMạc vẫn cứ đỏ lên, chẳng lẽ đã lâu cô không quan hệ, Mạc Mạc rất muốnche mặt lại nhưng đành nói với vẻ bất đắc dĩ: “Đồ cuồng cởi trần, dùng toilet nhanh lên, tôi sắp trễ rồi.”
Lúc Mạc Mạcđi ra ngoài mới đột nhiên ý thức được Giản Chiến Nam đang đánh răng, rõ ràng là chỉ có một chiếc bàn chải đánh răng, Mạc Mạc như bị sét đánhtrúng, đứng ở đó mất cả phản ứng “Anh… sao anh lại dùng bàn chải của tôi. Giản Chiến Nam…. anh biến thái à…!”
Lúc đầu MạcMạc cảm thấy chuyện hôm môi rất bẩn, nhưng Giản Chiến Nam đã chứng minhvới cô, thực ra hôn môi không bẩn chút nào. Ngoại trừ việc hôn môi,thìMạc Mạc cảm thấy bàn chải cũng chỉ có thể để một mình mình dùng, dù làngười thân mật nhất, dùng chung bàn chải đánh răng cũng không có cáchnào chấp nhận được.
Giản Chiến Nam nhếch môi còn dính đầy bọt kem đánh răng nói rất vô tội: “Anh tìm không được bàn chải đánh răng mới.”
Đầu Mạc Mạc ong lên “Giản Chiến Nam, tôi nói cho anh biết tôi chỉ thu nhận anh 1 đêm thôi,lát nữa phiền anh rời đi cho, phiền anh lúc rời đi thì đem bàn chải vứtđi giúp tôi luôn.”
“Anh không có tiền, không thể quay về.” Giản Chiến Nam tiếp tục đánh răng, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ xem như đang bàn chuyện thời tiết, sao hắn lại tùy tiện như thế.
“Tôi cho anh mượn, sau khi trở về anh gửi trả lại cho tôi.”
“Anh còn có việc, nên tạm thời không thể đi được.”
“Vậy tôi cho anh mượn tiền, anh đi ở khách sạn đi.”
“Anh không có chứng minh thư, rất phiền. Anh không tiêu tiền của phụ nữ.”
“Vậy thì anh muốn sao?”
“Hai ngày sau sẽ có người tới đây. Em đừng lo lắng cho anh.”
Là tôi đang đuổi anh đi chứ ai cần lo lắng cho anh? Mạc Mạc lặng lẽ hộc máu trong lòng “Tóm lại dù anh thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không thu nhận anh.”
“Hai ngày thôi mà, sẽ không quấy rầy em lâu đâu.”
Chết cũng không chịu đi, Mạc Mạc vô lực nói: “Được, anh nói là hai ngày, vậy tôi lại làm người tốt thêm hai ngày nữa.”
“Được, em đi ra ngoài đi, anh phải tắm.” Giản Chiến Nam nói xong thì cởi quần áo, Mạc Mạc vội quay lại chạy lấy người, cạnh…. đóng cửa lại.
Sau buổisáng bực bội, Mạc Mạc thu dọn rồi chạy tới cửa hàng, Tiểu Phân đã tới và thu dọn tươm tất, Mạc Mạc tới phòng làm bánh, còn Tiểu Phân ở bên ngoài tiếp khách.
Lúc Mạc Mạc vừa bỏ bánh bích quy vào lò nướng thì Tiểu Phân chạy vào, “Bà Chủ, cô có thuê phục vụ mới sao?”
“Không, sao lại hỏi thế.?” Mạc Mạc trả lời khẳng định.
Tiêu Phân vội giải thích: “Nhưng mà, người đàn ông ăn bánh không trả tiền ngày hôm qua nói anh ta được bà chủ thuê tới để phục vụ.”
Giản ChiếnNam lại làm cái quỷ gì thế, Mạc Mạc bảo Tiểu Phân ở trong này xem bánhcòn mình đi ra ngoài xem. Chỉ thấy cơ thể cao lớn của Giản Chiến Namđang mặc tạp dề đỏ chót có tên cửa hàng của cô, trên đầu còn đội mũ chụp màu vàng của cửa hàng, đang cầm tờ thực đơn trao đổi với khách hàng.
Vẫn mặc áosơ mi đen ngày hôm qua, kết hợp với quần màu đen, nhưng chả thấp kémchút nào mà vẫn thoải mái như cũ. Mạc Mạc không dám tin, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Nghiệp, mà lúc này đây lại ở trong cửa hàng nhỏ của cô làm phục vụ, Mạc Mạc ngồi ở vị trí thu ngân hơi choángváng.
Giản ChiếnNam đã cầm bản ghi chép khách gọi hàng đến đặt trước mặt Mạc Mạc, sau đó cầm khay đi tới giá lấy bánh, Mạc Mạc phát hiện, Giản Chiến Nam khôngcần tìm kiếm gì cả, mà giống như đã biết rồi đi lấy bánh cho khách, saohắn biết được loại bánh nào để ở đây, sao hắn biết được như thế?
Cô muốn nóichuyện với Giản Chiến Nam nhưng phải đợi lát nữa, Mạc Mạc do dự đi tớiphòng làm bánh, sau khi bận rộn thì đã tới trưa, Tiểu Phân đi mua cơm,mà còn tự giác mua thành 3 phần cơm.
Mạc Mạc nhìn thành tích tiêu thụ buổi sáng, nhiều hơn rất nhiều so với bình thường, Tiểu Phân nói với vẻ mặt âu sầu “Bà chủ, không phải tôi sẽ thất nghiệp chứ 5555555.”
Bỗng nhiên kiếm được nhiều tiền khiến Mạc Mạc vui vẻ, tay vỗ lên vai Tiểu Phân “Ngoan, Cố gắng nhiều sẽ không sợ thất nghiệp.”
“Nhất định tôi sẽ cố gắng.” Tiểu Phân cam đoan xong lại bận rộn đi làm việc.
Giản Chiến Nam cũng đi tới, Mạc Mạc hỏi hắn: “ Giản Chiến Nam, anh nói đi, anh có mục đích gì?”
Giản Chiến Nam đứng thẳng trước mặt Mạc Mạc, đôi mắt đen nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Anh không hiểu em đang nói gì?”
“Sao anh lại tới làm phục vụ ở cửa hàng của tôi.”
“Thiếu nợ lấy thân báo đáp.” Giản Chiến Nam nói xong thì quay đi, Mạc Mạc đứng thối mặt ra ở đó, còn Tiểu Phân thì vẻ mặt mờ mịt đi đến bên cạnh Mạc Mạc “Bà chủ, hai người đã phát triển đến quan hệ thân thể rồi à?”
Mạc Mạc tỏ ra uy nghiêm của bà chủ “Trừ tiền lương của em, tiểu nha đầu.”
Tiểu Phân cười hì hì.thịt thơm thật nha…
Sau khi hếtgiờ làm , Giản Chiến Nam khóa cửa, Mạc Mạc dắt tay Tiểu Phân đi trước,Giản Chiến Nam thấy Mạc Mạc không phải đi về hướng trạm xe, nên đi lêntrước chặn cô lại “Mạc Mạc, không phải em đi nhầm đó chữ?”
Mạc Mạc nháy mắt: “Không phải, tôi là người tốt, phòng cho anh mượn để ở, chồng Tiểu Phân đicông tác, mà cô ấy lại không dám ngủ một mình, nên tôi tới ở nhà cô ấy.” Cô nói xong thì đưa chìa khóa nhà cho Giản Chiến Nam “bye bye!”
Hắn đã phảirất vất vả mới đột nhập được vào trong nhà cô, muốn tăng thêm tình cảmvới cô, kết quả cô lại đến nhà người khác ngủ. Giản Chiến Nam cầm chìakhóa nhà của Mạc Mạc, nhìn Mạc Mạc rời đi cùng với Tiểu Phân, hắn đứnghóa đá tại chỗ….
Sáng hôm sau Mạc Mạc và Tiểu Phân đi vào trong quán với tinh thần sáng khoái, haingười vừa đến thì Giản Chiến Nam cũng đến, tinh thần cũng rất sảngkhoái, vẫn mặc bộ quần áo kia, Mạc Mạc nghĩ, quần áo của hắn gặp mưa,rồi dính mồ hôi, hai ngày không thay có thể khiến khách hàng chạy đi mất không. Nếu phải lấy cơ thể bồi thường, thì làm đi, thêm lao động làmviệc cũng không tệ.
Hai tay Mạc Mạc khoanh trước ngực nhìn xéo Giản Chiến Nam “Hôm qua, quên đưa tiền xe cho anh, anh vẫn có thể về chứ?” hôm qua thừa lúc Giản Chiến Nam đi toilet nên chẳng phúc hậu gì mà kiểm tra quần áo của hắn, chỉ có duy nhất chiếc di động, một đồng tiền cũngkhông có.
Giản ChiếnNam đứng thẳng, đi tới gần Mạc Mạc, Mạc Mạc ngưởi thấy mùi thơm mát trên người hắn, còn có mùi sữa tắm thoang thoảng của cô, Mạc Mạc không kìmđược lùi về từng bước.
“Quay về sao, chuyện hao phí thời gian như thế anh sẽ làm sao?”
“Là ngồi xe để về đó? Lái xe Tiểu Lưu đưa anh đi hay vẫn là Lão Triệu?” thật ra cô muốn thấy có phải hắn thực sự bị mất tiền rồi không.
“Cái đó thật không có, lái xe hôm qua là phụ nữ.” Là lái xe nhìn thấy sắc quên lợi, hoặc là nói, Giản Chiến Nam đang tự hào mình đẹp trai, đẹp đến mức đi xe bus không cần tiền.
“Vậy cơm tối giải quyết như thế nào?”
“Em đang quan tâm anh sao?” con ngươi đen của Giản Chiến Nam nhìn Mạc Mạc rất nghiêm túc.
Tôi đang chờ anh xấu hổ đó được không, Mạc Mạc không thú vị bước đi.
Lúc đầu Giản Chiến Nam nói hai ngày sau sẽ đi, nhưng mà hai ngày qua rồi hắn vẫn chả có động tĩnh gì, Mạc Mạc hỏi hắn sao lại như thế, hắn chỉ nói, ngườiđang trên đường tới, xe xẩy ra chút vấn đề. Ở thành phố nhỏ này, lạikhông có máy bay, cho nên cần phải hoãn thêm vài ngày.
Mạc Mạc cũng phát hiện, Giản Chiến Nam cứ từng chút xâm nhập vào cuộc sống của cônhư thế, tình hình dường như bất ổn, Mạc Mạc nhịn không được thở dài,phải làm sao mới tốt đây, trong lòng luôn lo lắng gì đó, luôn bất an.
Kể từ khi có Giản Chiến Nam gia nhập thì hiệu suất làm việc của Tiểu Phân càng tốthơn. Cảm giác tự mình kiếm tiền thật sảng khoái. Giản Chiến Nam thì góibánh cho khách, còn Tiểu Phân thì lấy bánh. Mạc Mạc ngồi trước bàn thungân, tay đang chụp cái gì đó.
“Bà chủ, anh ta thực sự rất đẹp trai, rất giỏi.” Không biết Tiểu Phân chạy tới từ khi nào, cùng thấy hình ảnh trên diđộng của Mạc Mạc, lúc này Mạc Mạc mới hoàn hồn phát hiện, tự mình chụpảnh Giản Chiến Nam, nụ cười thong thả mê người, quả thật là đẹp traiđến cực điểm.
“Đẹp trai gì, Tiểu Phân, mắt em có vấn đề rồi.” Lúc Mạc Mạc khép di động lại thì Tiểu Phân lại chỉ vào miệng Giản Chiến Nam nói: “Môi mỏng, rất gợi cảm.”
“Môi mỏng thì gợi cảm sao? Đó là biểu hiện của bạc tình đó.”
Tiểu Phân nhíu mày, không tán thành với Mạc Mạc, nhưng cũng cảm thấy hơi có lý “Vậy, ánh mắt kia thật mê người, giống như có thể phóng điện đó, cô xem,những khách hàng nữ này, đều bị điện phóng đến sắp hôn mê đó, thảo nàolại đứng đến mấy phút như thế, trước đây người ta bán thì họ chỉ đứng có xíu, thì ra là vì đầu bọn họ đã bị ngây ngất rồi.”
Mạc Mạc tiếp tục dẫn dắt quan niệm của Tiểu Phân “Cái đó cũng có vấn đề, không chỉ có bạc tình còn có lạm tình nữa.”
“Bà chủ, có phải cô có thâm cừu đại hận gì với anh ta không thế?”
“Có phải nên ăn cơm trưa rồi không?” một giọng nói thấp trầm từ tốn vọng tới.
Hai cô gáiđang cúi đầu nghiên cứu ảnh chụp của anh chàng nào đó đồng thời ngẩngđầu lên, Mạc Mạc giật mình chụp lấy di động, rồi vội lấy tiền từ trongtúi ra “Hôm nay anh đi mua cơm trưa.”
“Vẫn nên để tôi đi đi, anh ấy không biết nơi mua đâu.” Tiểu Phần cầm tiền xong thì liền xông ra ngoài.
Hai tay Giản Chiến Nam chống trên bàn thu ngân, đôi mắt đen híp lại nhìn Mạc Mạc,Mạc Mạc chỉ cảm thấy thở không được thoải mái, hắn luôn khiến người khác cảm thấy áp bách. Lúc Giản Chiến Nam như đang muốn nói gì đó thì cóngười đến, Giản Chiến Nam quay người đi đón khách, lúc này Mạc Mạc mớicảm thấy đủ ô xi, vội hít sâu, rồi ngẩng đầu nhìn tấm bảng, tôn trọngsinh mệnh, rời xa Giản Chiến Nam.
Lúc Mạc Mạccúi đầu thì nhìn thấy Giản Chiến Nam đang nói chuyện với khách, cô gáikia tóc uốn xoăn, còn mang vòng tai rất lớn, ăn mặc rất lẳng lơ, GiảnChiến Nam đứng cạnh cô gái đó, nhìn không chớp mắt nhớ kỹ những gìngười đó gọi.
Mạc Mạc cảmthấy là lạ, kỳ quái ở đâu, đúng, cô gái đó đang phóng điện với GiảnChiến Nam hơn nữa chân cô ta còn cọ cọ vào chân của Giản Chiến Nam, đúng như đang khiêu khích.
Cô gái kiasau khi ăn xong, tính tiền rồi rời đi, còn để lại danh thiếp cho GiảnChiến Nam, Mạc Mạc nhìn chằm chằm danh thiếp trong tay Giản Chiến Nam,chỉ thấy Giản Chiến Nam tiện tay nhét vào trong thùng rác, thì tâm tìnhcủa cô mới tốt hơn một chút, nhưng mà tâm tình biến hóa như thế đếnchính cả bản thân Mạc Mạc cũng không phát hiện ra.
“ Giản Chiến Nam, chúng ta bán bánh ngọt, không phải quán vịt, không cần kinh doanh sắc, hiểu chưa?” sau khi Giản Chiến Nam đi tới, Mạc Mạc bắt đầu giáo dục hắn.
Giản Chiến Nam nghiền ngẫm nhìn vẻ mặt của Mạc Mạc rồi nói rất nghiêm trọng: “Anh là người đứng đắn.”
“Người đứng đắn?” Mạc Mạc nhìn Giản Chiến Nam rất khinh bỉ, “Cô ta dùng chân cọ anh, tại sao anh không tránh ra? Đó là một loại khiêukhích mập mờ, không phải anh không biết chứ? Nếu anh là người đứng đắn,thì đã chả có người không đứng đắn rồi. Này, anh làm gì đó?” Giản Chiến Nam chạy tới sau quầy, còn Mạc Mạc cảnh giác nhìn Giản Chiến Nam đang đi về phía cô.
Giản Chiến Nam khom lưng, cúi đầu, mặt tới gần Mạc Mạc, nói thâm trầm “Khiêu khích em hả?”
Mạc Mạc rất muốn cắn lưỡi tự vẫn, tay đẩy Giản Chiến Nam ra “Khiêu khích cái đầu anh.’
Giản Chiến Nam đứng đó cười, còn Mạc Mạc thì đang thẹn thùng….
Buổi tối sau khi tan làm, Tiểu Phân không thẹn thùng gì mà nói với Mạc Mạc “Bà chủ à, xin lỗi nha, chồng tôi đã về rồi, cho nên, cô hiểu đó, haha, tôi đi trước đây, ngày mai gặp nhé.”
Tiểu Phânchuồn đi, Mạc Mạc muốn gọi lại cũng không kịp, không phải nói còn haingày nữa mới về sao, Mạc Mạc nghi ngờ, sau khi khóa của hàng, Mạc Mạc và Giản Chiến Nam đi ra. Sau khi lên xe bus, Mạc Mạc nhìn Giản Chiến Nambên cạnh, cô hơi nghi ngờ. Rõ ràng là hai người đã tách ra, rõ ràng cảmthấy, cô đã bắt đầu cuộc sống mới của mình, rõ ràng cảm thấy được, giữabọn họ đã không có gì nữa, làm sao lại phát triển đến cùng làm việc nhưbây giờ, tan làm cùng nhau, về nhà cùng nhau, ăn cơm cùng nhau….chờ mộtchút…. Rất nhiều cái cùng nhau. Khổ não, Mạc Mạc nhịn không được lại gõđầu mình, tay Giản Chiến Nam bắt lấy tay cô ‘Vốn đã ngốc rồi, còn gõ nữa thì sẽ biến thành ngu ngốc luôn đó,
“Giản Chiến Nam, tôi muốn hỏi anh, anh tới đây làm cái gì, tại sao lại đi vào cuộc sống của tôi như thế? tại sao anh luôn dễ dàng đi vào cuộc sốngcủa tôi hả? tôi có thể giải thích rằng anh lại muốn chuẩn bị đưa tôi trở về, nếu là như thế, tôi muốn nói rõ cho anh biết, tôi sẽ không ở cùnganh đâu, cho nên mong anh đừng nên lãng phí thời gian ở đây nữa.” cô không muốn cuộc sống của mình tệ đi, không muốn bị hắn ảnh hưởng,cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ nữa, điều cô muốn làm là bảo vệ tốttái tim mình, cô không muốn nó bị tổn thương một lần nữa.
Giản Chiến Nam nghẹn lời, bỏ tay Mạc Mạc ra, ngoảnh đầu đi, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ: “Em suy nghĩ nhiều rồi”
“Vậy lúc nào thì anh đi?” Mạc Mạc hỏi.
“Ngày mai”.
Tối nay MạcMạc không nấu mì, mà xào mấy món ăn, coi như chúc mừng Giản Chiến Namsắp đi rồi. Cho đến lúc ăn cơm xong hai người cũng không nói gì. Mạc Mạc tắm xong xem tivi một lát rồi đi ngủ, để phòng khách lại cho Giản Chiến Nam.
Giản ChiếnNam bị tiếng kêu của Mạc Mạc làm tỉnh giấc, hắn đứng dậy khỏi sofa rấtnhanh, vọt tới trước cửa phòng ngủ của Mạc Mạc, lúc đưa tay muốn mở cửathì cửa được mở ra từ bên trong, cơ thể run rẩy của Mạc Mạc đụng vàotrong lòng hắn, hoảng sợ khóc “Có rắn, có rắn.”
Giản ChiếnNam ôm lấy Mạc Mạc, khiến hai chân của cô cách mặt đất, một tay bật đèn, quả nhiên thấy trên giường Mạc Mạc có một con rắn nhỏ màu vàng kim,đang lè lưỡi,và di chuyển, không phải là rắn độc, chắc là vật nuôi củanhà ai đó, Mạc Mạc mở cửa sổ để thông gió nên đoán chừng nó bò vào từcửa sổ.
Giản ChiếnNam biết Mạc Mạc sợ rắn, rất sợ loại bò sát này, khi xem tivi thấy những tiết mục về rắn, xem kịch thấy có rắn thì cô sẽ không xem nữa, nếu coithế giới động vật giới thiệu về rắn, ngẫu nhiên cô mà thấy được, thì sẽăn không vào, nhất định là Mạc Mạc rất sợ.
“Đừng sợ.”
Giản ChiếnNam an ủi Mạc Mạc, cũng quay người đi ra ngoài, đặt Mạc Mạc lên trên bàn ở phòng khách, để cho cô ngồi đó. Sau đó quay lại phòng ngủ, rất dễdàng bắt được con rắn đó, ra phòng khách, Mạc Mạc từ từ nắm hai mắt lạikhông dám nhìn.
Giản ChiếnNam lục thêm mấy cái túi để hóa trang rồi đi xuống lầu xử lý, khi hắnquay lại thì thấy Mạc Mạc cuộn mình ở trên bàn, khóc bất lực, sắc mặttái nhợt như tờ giấy, cơ thể thì đang run.
Tim rất đau, rất đau, Giản Chiến Nam đi qua, một tay đỡ cơ thể run rẩy của Mạc Mạcvào trong lòng, nếu một mình cô thì làm sao có thể vượt qua được cô đơn, vượt qua được sợ hãi tối tăm mờ ám. Một mình, nếu cô không được khỏethì phải làm sao, ai sẽ chăm sóc cho cô, trái tim đau đớn từng cơn, hắnnói nhỏ: “Không sao rồi, ngoan, nó đã bị bắt đi rồi..”
Mạc Mạcnghẹn ngào, nhớ tới cảm giác lúc nãy rắn bò trên cơ thể cô, tóc của côcũng dựng cả lên, cô rất sợ rắn, vậy mà hôm nay rắn lại bò vào trongchăn của cô, rất muốn nôn…
Mạc Mạc dầnbình tĩnh thì phát hiện mình đang nằm trong ngực trần của Giản ChiếnNam, khóc làm nũng như một cô gái nhỏ, nên có chút không được tự nhiên,cô lui lại, “Tôi không sao rồi, tôi đi ngủ đây, anh cũng ngủ đi.”
Mạc Mạc nói xong đứng xuống bàn, kìm nén sự không thoải mái trong lòng đi tới phòng ngủ, Giản Chiến Nam kéo tay cô lại “Mạc Mạc, sợ thì nói, đừng chịu như thế, hôn nay ngủ ở sofa đã, ngày mai đổi ra giường và chăn rồi lại ngủ.’
“Tôi không sợ, thật đó.” Mạc Mạc giãy khỏi tay Giản Chiến Nam, không phải cô không sợ, mà côkhông cho phép mình sợ, cô đã có thói quen buộc bản thân phải chấp nhậntất cả, bởi vì, bởi vì cô không thể dựa vào bất cứ ai.
Cô sợ dánnhưng cô đã vượt qua, cô sợ chuột cô cũng đã vượt qua, cô sợ một mìnhtrong bóng đêm cuối cùng cô cũng vượt qua, cô sợ cô đơn cô cũng đã vượtqua.
Nếu như hômnay không có Giản Chiến Nam thì cô phải làm sao đây, cô không biết, côghét cảm giác không biết này. Cho nên, cô không nên sợ hãi, thứ này duytrì lâu dài, chỉ có đánh bại sự sợ hãi của bản thân thì cô mới mạnh mẽđược.
Giản Chiến Nam nhíu mày “Mạc Mạc, đừng bức mình như thế, em không phải siêu nhân, em có quyền được sợ.”
“Tôi nói rồi, tôi không sợ, không sợ, tôi không cần sự đồng tình của anh…”
Giản Chiến Nam túm lấy vai cô, dịch cơ thể hắn lại gần, buộc cô đối mặt với hắn “Mạc Mạc, em có thể sợ, thật mà.” Hắn gào lên, giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng.
“Không thể, không thể!” tại sao, hắn luôn có thể nhìn thấu được đáy lòng cô, thích, quan tâm, sợ hãi, luôn có thể nhìn thấu cô, Mạc Mạc lắc đầu “Tôi không thể sợ, không thể!”
Không thểkhông sợ hãi, không phải sợ, thứ cô sợ nhất là buộc mình vượt qua. Haitay Giản Chiến Nam giữ chặt mặt Mạc Mạc, cúi đầu, đôi môi mỏng hôn từ từ lên khuôn mặt đầy nước mắt của cô, cô kiên cường làm hắn đau lòng, mỗigiọt nước mặt của cô như khắc vào trong tim hắn, đau thương, muốn bảo vệ cô thật tốt, cho cô một bờ ngực ấm áp để dựa vào.
Nụ hôn củahắn, trong lòng còn mang theo thương tiếc, rồi chuyển dần lên bờ môi của cô, hôn cô nhẹ nhàng, tay của hắn dần di chuyển xuống dưới eo cô, ômchặt lấy: “Mạc Mạc.” hắn thì thầm và nụ hôn ngày một nóng bỏng hơn.
Mạc Mạc dùng hai tay đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn giữ lại, giữ tay cô trong lòng bàntay hắn, dùng sức kéo, bắt cô ôm bờ eo của hắn, bờ eo rắn chắc. Mạc Mạcmuốn buông tay, nhưng sau một giây do dự và cuối cùng lại ôm chặt lấyhắn.
Hô hấp củahắn ngày càng nồng đậm hơn, tay hắn vội vàng tìm kiếm trên người cô, Mạc Mạc cảm thấy cơ thể như bị thiêu đốt, lý trí đang khuất phục, trầmluân. Cô đang làm cái gì thế, tại sao không đẩy ra, tại sao không phảnkháng, tại sao còn khát vọng nụ hôn của hắn, vuốt ve, khát vọng hắn ômcô, khát vọng đôi môi như rắn của hắn di chuyển tới từng nơi, đem cảmgiác lạnh lẽ chán ghét đó xua tan đi.
Cô bị GiảnChiến Nam ôm đặt lên bàn, đầu của cô đã loạn đến không chịu nổi, tim côđang rơi vào vòng tội lỗi, hay vì đã cô đơn quá lâu, trống vắng quá lâu, cho nên cô muốn một bờ ngực như thế? áo ngủ trên người bị Giản ChiếnNam cởi ra, cô rùng cả mình, Mạc Mạc đột nhiên tỉnh táo lại, không nênnhư thế, không nên như thế, lúc cô muốn từ chối thì đã không còn kịpnữa, hắn đã mạnh mẽ xông vào trong cô.
“Mạc Mạc.” hắn xúc động gọi tên cô, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, dẫn dắt cô hết sức hưởng thụ sự vui thích, hắn kiềm chế, gầm nhẹ, thở gấp, cô phát ratiếng rên yêu kiều theo hắn, trong bóng đêm hai người đã mập mờ như thế.
Cô khôngbiết thứ mình đã kiên trì bao lâu nay rốt cuộc là gì, có ý nghĩa gì? Côbắt đầu bị lạc, bắt đầu không hiểu bản thân mình, sau khi vui sướng cựchạn, đầu cô chỉ toàn trống rỗng…
Buổi sángMạc Mạc tỉnh dậy trong lòng Giản Chiến Nam, cô như một đứa trẻ cuộn mình dính lấy trong lòng hắn, eo của cô bị tay hắn ôm chặt, trong mắt côtoàn là vẻ mặt ngủ điềm đạm của hắn.
Cảnh tưởngđêm qua bắt đầu rõ ràng trong đầu cô, đầu Mạc Mạc đau không thôi, bảnthân cô phóng túng, mà đối tượng lại là Giản Chiến Nam, làm cũng làmrồi, nghĩ nhiều cũng vô dụng mà thôi.
Mạc Mạc sộtsọat rời giường, còn Giản Chiến Nam vẫn chưa tỉnh, chắc là đêm qua hắnđã mệt sắp chết luôn. Sau khi rửa mặt, cô chưa kịp làm đồ ăn sáng thì đã vội vã ra khỏi nhà, chạy tới cửa hàng.
Tiểu Phân chào hỏi với Mạc Mạc, lúc sắp xoay người làm việc lại nhìn thấy cái gì đó quỷ dị, vẻ mặt hỏi rất mập mờ: “Bà chủ, tình hình chiến đấu đêm qua có phải rất kịch liệt không? Chà chà, chả dịu dàng gì cả.”
Đầu Mạc Mạc đầy hắc tuyến, chuyện đó mà cũng có thể nhìn ra sao, nhất định là đang lừa cô mà “Làm gì có chuyện đó.”
“Vậy cổ cô vừa hồng vừa có dấu hôn dâu tây là sao, là tự cô làm sao?” Tiểu Phân hừ một tiếng rồi xoay người đi.
Mạc Mạc vộimóc cái gương nhỏ ra nhìn, thiếu chút nữa thì ngất xỉu, chỉ thấy trên cổ cô đầy dấu hôn như rêu rao, Mạc Mạc ảo não che mặt, trách không đượclúc nãy trên xe bus, có nhiều ánh mắt mập mờ nhìn cô thế, bực chết điđược, cái tên bại hoại Giản Chiến Nam này, sợ người khác không biết côphóng túng một đêm sao? Cái này thì hay rồi, người quen hay không quencũng biết đêm qua cô đã làm chuyện gì rồi.
Mạc Mạc chạy đến bên cạnh Tiểu Phân, tay gỡ ra chiếc khăn trên cổ của Tiểu Phân, Tiểu Phân thà chết không cho, Mạc Mạc nói vội: “Mượn một chút ngày mai trả.”
Nước mắtTiểu Phân chảy ào ào, đó là của ông xã mới mua cho cô, bị Mạc Mạc quànglên lại cảm thấy chồng mình như đang quấn vào cổ Mạc Mạc vậy, ô ô “Trả ông xã cho tôi.” Tiểu Phân khóc.
“Ngoan nào, ngày mai chị trả cho.” Mạc Mạc quàng vào, đại công cáo thành, đang muốn đi vào phòng làm bánhthì Giản Chiến Nam tới, sáng khoái đi tới bên cô, Mạc Mạc hồi hộp, vốnmuốn đi phòng làm bánh nhưng không nghĩ tới Giản Chiến Nam cũng đi theovào.
Mạc Mạc bậnrộn, còn Giản Chiến Nam đứng bên cạnh nhìn cô, Mạc Mạc cảm thấy giólạnh ùa tới, hắn đứng ở đây rất chật chội, Mạc Mạc lập tức nói “ Sao anh không đi trò chuyện với khách đi.”
“Đêm qua…’
“Anh không cần xin lỗi,” Mạc Mạc vội cắt ngang lời của Giản Chiến Nam “Chúng ta, chúng ta đều là người lớn rồi, nam nữ hoan ái, theo nhu cầu là bình thường, có phải không, cho nên, đừng nhắc tới nữa, ok?”
Con ngươi của Giản Chiến Nam lạnh đến cực điểm “Theo nhu cầu, nam nữ hoan ái?”
“Ồ, vốn là thế mà, là thế mà….” Mạc Mạc cúi đầu.
Cơ thể của Giản Chiến Nam sáp tới dựa sát vào lưng của Mạc Mạc, “Vậy bây giờ em vẫn có chỗ cần sao? Hử?”
“Không có, không có, anh cách xa một chút, tôi không cách nào làm việc được.”
Giản Chiến Nam bước lui, đưa tay kéo cơ thể Mạc Mạc lại, nhìn cô, kéo tay cô rồi đặt chìa khóa trong lòng bàn tay cô, “Chuyện đêm qua, anh không hối hận, nếu như theo em nói là theo nhu cầu, như vậy thì theo nhu cầu đi, anh đi đây… tạm biệt”
Hắn quayngười đi, không quay đầu lại, chìa khóa trong tay cô còn mang theo nhiệt độ của hắn, cô đứng thật lâu ở đó không cách nào nhúc nhích được, chỉnhìn theo hướng hắn rời đi, trong mắt mắt bắt đầu xuất hiện gì đó.
Giản ChiếnNam đi cuộc sống của Mạc Mạc lại trở lại như bình thường. Cô đã đổi ragiường và chăn, quét dọn phòng ngủ một lần nhưng vẫn không mở cửa sổ.Lúc ngủ sẽ kiểm tra chăn gối một chút, tất cả đều bình yên thì mới chịuđi ngủ, chỉ là lúc ngủ sẽ mở một ngọn đèn nhỏ, để xua đi bóng tối hắcám sợ hãi. Cô còn lên mạng tìm kiếm cách bắt rắn, để phòng ngừa tìnhtrạng như thế lại phát sinh lúc một mình cô thì cô có thể giải quyếtđược.
Nhưng cuộcsống như thiếu đi cái gì đó, trong nhà yên tĩnh hơn so với trước kia,lúc ngồi trong cửa hàng, lại như bị hoa mắt luôn thấy cảnh Giản ChiếnNam đang nói chuyện với khách, Mạc Mạc dụi mắt, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Phân lấm la lấm lét đưa cơ thể qua, nhìn bụng Mạc Mạc “Bà chủ, có phải cô có rồi hay không, sao lại thẫn thờ như thế? có thèm ngủ không, dạy dày có thoải mái không?”
“Phiền cô quá.” Mạc Mạc liếc Tiểu Phân.
“Bàchủ à, thực ra anh Giản kia cũng không tệ, sao cô lại để cho anh ta đi,nhỡ may cô có con của anh ta rồi thì sao, anh ta lại kết hôn rồi thì côphải làm sao?”
“Kết hôn.” Mạc Mạc líu ríu hai chữ này, Tiểu Phân gật đầu“Đúng thế, anh ta đã hơn 30 rồi, cũng cần phải kết hôn chứ, đến lúc đó anh ta kết hôn rồi, bà chủ, cô chỉ có thể khóc mà thôi. Tôi thấy anh ta rấtyêu cô, tôi không biết lúc trước hai người gây đau thương cho nhau nhưthế nào, nhưng nếu có thể tha thứ thì hãy tha thứ đi, như thế thì bảnthân sẽ sống tốt hơn một chút.
Cônhìn tôi với chồng tôi đó, tôi đã từng bỏ rơi anh ấy vì người đàn ôngkhác, nhưng ai biết được, người đàn ông lia là kẻ phụ tình, lúc đó tôimới phát hiện chồng tôi thực sự rất tốt, tôi không hiểu chuyện như thế,nhưng chồng tôi vẫn đã tha thứ cho tôi, ai, lúc đó tuổi còn nhỏ, dễ hồđồ phạm lỗi, lúc hối hận vì lần đầu tiên không giành cho chồng, hối hậnchết đi được, nhưng vẫn may, chồng tôi không chê, chồng tôi nói, biếtsai có thể sửa là Tiểu Phân tốt. Ai, chồng tôi thức sự rất tốt, tôi chỉmuốn cả đời đều yêu anh ấy. Nếu nhưlúc đầu chồng tôi không tha thứ cho tôi, anh ấy đau khổ, tôi cũng đaukhổ, thì sẽ không có cuộc sống hạnh phúc như bây giờ.”
Tiểu Phân nói xong thì nhìn phản ứng của Mạc Mạc, dường như cô đang nghĩ gì đó “Ai, bà chủ à, nếu cô không đi kiểm tra đi thì không chừng là thật đó, mỗingười phụ nữ có thai đều trở thành ngốc hết, tôi thấy bộ dáng bây giờcủa cô là ngơ ngốc rồi đó.”
Tiểu Phân lải nhải đứng dậy, thật là không gì sánh bằng, Mạc Mạc đành nói: “Tiểu Phân, có khách.”
Tiểu nha đầu ồn ào rốt cuộc không thể ồn ào được nữa, Mạc Mạc định đi vào phòng bánh thì di động vang lên, Mạc Mạc nhận điện thoại, từ trong truyền ra giọng nói của Cầm Tử: “Mạc Mạc yêu mến! gần đây có tốt không?”
“Ừ, không tệ. Cậu lại lén lút dùng di động hả?”
‘Đã được Khâu chí phê chuẩn rồi. Mạc Mạc, cậu đồng ý với mình, lúc mình sinh cậu sẽ trở về, cậu phải thăm con nuôi của cậu chứ,”
‘Chiếm Khâu Chí còn không nói còn muốn chiếm cả mình luôn hả.” Mạc Mạc trêu.
‘Mạc Tiêu Hữu, có phải cậu sợ cái gì đó hay không, sợ nên ngay cả nhà cũng không dám về nữa.”
“Mình có cái gì phải sợ chứ.”
“Sợsẽ để ý, Mạc Tiêu Hữu, thực ra trong tim cậu còn nhớ đến anh ta, lúc đầu là vì cậu nhỏ nên không thể ở bên nhau, nhưng bây giờ cậu nhỏ vẫn cònsống, bế tắc lúc đó của hai người cũng xem như đã khai thông được rồi.Nếu như nói lúc đầu anh ta không biết yêu cậu, cho nên làm tổn thươngcậu, cũng không phải là cố ý, cho anh ta một cơ hội, Mạc Mạc, cũng làcho chính mình một cơ hội đó.”
“Bà bầu ơi, cậu hãy chăm sóc cho tốt con nuôi của mình đi, chuyện của mình mình sẽ tự giải quyết.” gần đây mọi người đều thật quan tâm cô và Giản Chiến Nam.
“Mạc Mạc, không phải mình nói tốt thay anh ta, chỉ là không muốn cậu phảitrải qua bao vất vả như thế, cậu nói xem một mình cậu chạy trốn tới nơixa như thế, bọn mình cũng không biết cậu sống có tốt hay không, lo lắngmột mình cậu thì phải làm sao?
Cóphải cậu rất ích kỷ hay không, chỉ vì Giản Chiến Nam mà cậu đã bị hùphải chạy đi, cũng không cần để ý những người khác như mình, đừng quênnơi này mới là nhà của cậu, nếu không sợ thì cậu trở về cho mình .” Cầm Tử nói xong thì tắt máy, vẫn là thói quen như cũ, nói xong thìkhông cho người khác cơ hội nói chuyện, hy vọng rằng con nuôi sẽ khôngnhư vậy.
Đúng thế, cô có gì phải sợ chứ, có lẽ nên về nhà một chuyến thôi.
Ngày đó CầmTử sinh, Mạc Mạc đã trở về, đến sớm không bằng đến đúng lúc, lúc Cầm Tửvừa được đưa vào phòng sinh thì Mạc Mạc ngồi trên tàu đến mười mấy tiếng cũng đã qua lại thành phố.
Ngoài phòngsinh là Tô Thiệu Cẩn đứng lo lắng bất an, còn có người nhà của Tô ThiệuCẩn, người nhà của cầm Tử, mọi người đều hỏi thăm tá hỏa, mọi người đềulo lắng chờ đợi tin tức của phòng sinh, nhưng lại chỉ truyền đến tiếngkhóc kêu la của Cầm Tử. Mạc Mạc cảm thấy, Khâu Chí sắp điên lên rồi,nhưng người lớn hai nhà thì vẫn bình tĩnh, có lẽ là những người đã từngtrải.
Tiếng hét kinh thiên động địa từ bên trong, còn người bên ngoài thì thót tim, Khâu Chí đòi đi vào, nhưng ba nói “Đừng vào quấy rối.” Khâu Chí chỉ có thể đau tim đứng chờ ở bên ngoài. Không biết phải quabao lâu, cuối cùng cũng nghe được tiếng khóc của cục cưng, đương nhiênlà Khâu Chí kích động nhảy dựng lên, kêu lên: “Sinh rồi, sinh rồi.”
Y tá báo tin mừng, ‘Mẹ con bình an, là một công chúa.”
Tất cả mọingười đều thở phào nhẹ nhõm, Khâu Chí vội vào thăm bà xã, em bé cũngkhông thèm nhìn, mẹ và con cùng ở một phòng, Cầm Tử liếc nhìn cục cưngmình sinh ra rồi ngủ cũng chưa kịp trò chuyện với mọi người.
Cho nên mọingười chỉ có thể vây quanh em bé, là cô bé rất xinh, ánh mắt của MạcMạc cũng tham lam nhìn cô bé, nhìn mọi người nghênh đón sinh mạng mới,cô để chiếc khóa nhỏ để bên cạnh em bé, mong ước em bé lớn lên khỏemạnh.
Khâu Chí cóthể thấy Mạc Mạc hơi mệt, liền bảo Mạc Mạc về nghỉ ngơi, không biết CầmTử sẽ ngủ tới lúc nào đây, hơn nữa, mọi người đã ở đây, nên Mạc Mạc đimua cơm giúp mọi người.
Ra bệnhviện, Mạc Mạc không vội đi, mà cô đứng ngẩn người ở đó, nếu cục cưng của cô vẫn còn, có lẽ cũng đã 5 tuổi rồi, trong lòng vui hơn cho Cầm Tử,lại hơi cô đơn, nhớ tới trước kia thì không được vui cho lắm.
“Sao thế, Tư Xuân rồi?”
Một giọngnói vang lên từ sau cô, Mạc Mạc quay đầu lại thì thấy Giản Chiến Namkhông biết đã xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào nữa, đã một tháng khônggặp, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Không nhịn được nghĩ tới đêm đó, không biết tại sao Mạc Mạc rất muốn trốn nhưng Giản Chiến Nam đã ômchặt lưng cô “Trốn anh?”
“Không có, tôi mệt nên muốn về nghỉ thôi.’
Giản Chiến Nam không cho cô cơ hội chuồn đi “Mạc Mạc, hạnh phúc của người khác là tranh thủ được, cho nên, chúng ta cũng nên tranh thủ đi, Mạc Mạc, cho anh một cơ hội nữa, tha thứ những lỗilầm đã qua của anh, bắt đầu một lần nữa có được không?”
Mạc Mạc mạnh mẽ giãy ra khỏi ngực hắn, vội bước đi, bước chân hơi bối rối, Giản Chiến Nam đi theo phía sau “Mạc Mạc, em muốn như thế nào mới chịu tha thứ cho anh? Tha thứ cho anh thật sự khó khăn như thế sao?”
Mạc Mạc bước đi rất vội nhưng tay bị kéo lại, nên bước chân phải dừng lại, đường đi phía trước cũng bị cản “Giản Chiến Nam, anh đừng như thế có được không, chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà, ..” Mạc Mạc vừa nói xong thì đột nhiên Giản Chiến Nam quỳ gối xuống trướcmặt cô, Mạc Mạc bị dọa, hoàn toàn ngây người…. Hắn, ….hắn quỳ gối trênđường trước mặt cô, hahaha, Giản Chiến Nam không sợ xấu mặt nhưng tôithì có đó. Mạc Mạc quẫn bách nhìn mọi người đi tới đi lui, mọi người đều nhìn họ như diễn trò, Mạc Mạc nóng vội muốn rời khỏi hắn, nhưng làm sao cũng không tránh ra được, mắt thấy người vây xem ngày càng nhiều, nênvội nói: “Này, anh làm gì thế hả, có chịu đứng lên đi không.”
Đầu của côsắp sung huyết mà chết rồi, còn hắn thì tao nhã thong dong, đôi mắt đennhìn cô, như một người kỵ sĩ, tay nắm chặt tay cô, hợp lại với tay cô,tay cô vốn đã lạnh nhưng tay của hắn cũng thế.
Cả người không ngừng căng thẳng.
“Mạc Mạc, còn nhớ lời em đã nói không, em nói, ngoại trừ anh quỳ xuống cầuxin em, thì em mới có thể ở bên anh. Mạc Mạc, bây giờ anh đang quỳ trước mặt em, Mạc Mạc, anh khẩn cầu em gả cho anh.”