Anh mang theo vẻ mặt ma quỷ tiến về phía tôi, xé hết quần áo của tôi, đè tôi lên giường, không có bất kỳ bôi trơn nào liền tiến vào. Tôi nghe thấy âm thanh xé rách, tôi không chống cự, chỉ khóc, khóc quên mất đau đớn. Từ sau khi quen biết anh ấy, tôi ngày càng phát hiện mình không giống một người đàn ông. Điều đó khiến ngay cả tôi cũng chán ghét, huống chi là người khác. Nhưng mặc dù khinh bỉ bản thân như vậy, tôi vẫn không nhịn được bật khóc.
“Em có từng hận tôi chưa?” Sau khi kết thúc anh đột nhiên mở miệng “E rằng sau khi em nghe xong lời nói của tôi sẽ hận tôi, em có biết tôi hận ba mẹ của em thế nào không? Tôi trở về chỉ vì trả thù. Khi tôi đang không biết ra tay thế nào thì nhớ tới em, phá hủy bọn họ không bằng phá hủy đứa con trai bảo bối quan trọng nhất của bọn họ. Em biết hiện tại bọn họ thảm hại bao nhiêu không? Em biết bọn họ mất đi thứ gì không? Bọn họ mất đi em, chẳng khác gì mất đi tất cả! Kỳ thật tôi rất muốn hoàn toàn hủy hoại em, nhưng em thật sự quá đáng ghét, mỗi ngày em đều qua lại trước mặt tôi, em không biết tôi rất phiền sao? Em phiền tôi đến mức ngay cả hứng thú trả thù cũng không có! Tôi chịu đựng em đủ rồi! Em cút đi cho tôi! Trở về bên cạnh ba mẹ em đi! Đừng để tôi nhìn thấy em nữa!” Sau khi anh nói xong đoạn văn chân thành nhất này với tôi thì rời khỏi căn phòng nhỏ hẹp này.
Phòng này thật sự rất nhỏ, nhưng tôi nằm trên giường nhìn trần nhà lại cảm thấy nó vô cùng mênh mông.
Tôi về nhà, ba mẹ trở nên thật tiều tụy. Bọn họ không trách cứ tôi, mẹ ôm tôi khóc không ngừng, bọn họ không nhắc đến anh, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không nhìn thấy anh nữa rồi. Thời gian lại trở về như trước đây, như trước khi anh chưa từng xuất hiện. Nhưng dù sao cũng có chút không giống với lúc trước. Nữ sinh trong lớp, đội bóng rổ trong trường và cả thầy cô đều hỏi tôi về anh ấy. Cho đến khi ba mẹ thôi học cho anh.
Dĩnh Hân từ đó đến nay chừng từng nói về anh, cô gái này dường như biết tất cả. Đúng rồi, cô đã từng nhắc tôi, không được quá thích anh. Thật ra tôi cũng không chìm đắm bao nhiêu, tôi cũng không đến nông nỗi không có anh thì không sống được…
Cho đến khi ba mẹ nói rõ ràng nguyên nhân để anh một mình ở lại Mỹ, tôi mới hiểu rằng những gì lúc trước chỉ do tôi tự thôi miên bản thân mình mà thôi. Tôi không quên được anh, không có anh tôi sẽ chết mất!
Năm đó ba mẹ vì tị nạn chỉ có thể chạy trốn đến Mỹ, sau khi buôn bán của ba cuối cùng có chuyển buến tốt thì anh lại muốn ra đời. Bởi vì anh, ba suýt chút nữa mất đi cơ hội chuyển mình. Sau đó bọn họ để anh lại cô nhi viện ở Mỹ, bản thân về nước, khi anh ấy vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh đã vứt bỏ anh. Bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đón anh về, bọn họ chưa từng nghĩ rằng anh một thân một mình chịu bao nhiêu đau khổ. Bọn họ vô tình với anh như vậy, lại yêu thương tôi như thế. Nếu như tôi là anh, cũng sẽ tràn đầy hận thù mà thôi!! Vì sao anh chán ghét ba mẹ từ trước tới giờ đều yêu thương tôi đủ kiểu? Tôi điên rồi! Tôi hiểu được tôi yêu anh bao nhiêu!
Nơi này vẫn giống như lúc tôi rời khỏi, tuy đơn sơ nhưng tràn đầy mùi vị của anh. Tôi đi đến bên giường thì phát hiện trên giường vẫn còn vết máu lưu lại lúc anh cường bạo tôi đêm đó. Cái tên lôi thôi này! Không đúng, không riêng gì vết máu, mọi thứ trong phòng cũng giống với ngày đó như đúc. Là do anh, cố ý giữ lại sao?
Tiếng mở cửa vang lên.
Anh nhìn thấy tôi đây đang ngồi trên bệ cửa sổ vậy mà lại không có bất kỳ vẻ mặt kinh ngạc gì.
“Sao em lại đến đây?” Thanh âm anh không có cảm tình.
“Em tới giúp anh báo thù đó!”
Anh nghi hoặc nhìn tôi “Không cần nữa, bây giờ tôi không có hứng thú với việc báo thù!”
Tôi cẩn thận nhìn anh. Hình như anh gầy đi, nhưng vẫn đẹp trai như vậy. Anh trai của tôi, người tôi yêu, anh mãi mãi vẫn đẹp trai như vậy.
“Anh, anh yêu em không?”
“Chưa từng.” Anh không hề nghĩ ngợi.
Tôi mở cửa sổ ra “Nếu như em chết, có phải anh sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ em không?”
Tôi cười, anh giật mình.
Khi anh chưa kịp phản ứng gì, tôi nhảy xuống.
Anh, anh yêu em, em sẽ khiến anh hiểu.
Kỳ quái? Rõ ràng mở to mắt, vì sao trước mắt của tôi lại là một vùng tăm tối…