Cuối cùng Hứa Thụy Hoài cũng đợi được văn kiện mà ông muốn.
Thay vì nói ông ta muốn nhìn thấy kết quả, chi bằng nói là để tìm kiếm một sự chứng minh, ông ta muốn tháo bỏ chiếc mặt nạ đằng sau những lời nói mang tính báo thù sảng khoái của một người khác.
Trong phòng bệnh, luật sư Châu xé mở chiếc phong bì trước mặt cha con nhà họ Hứa, khẽ hắng giọng, rồi đọc to lên.
Hứa Thụy Hoài yếu ớt khoát tay: “Chọn chỗ quan trọng đọc đi…”
Luật sư Châu vội vàng lật rào rào đến trang cuối cùng, nhìn mấy dòng chữ, rồi lại ngó Hứa Thụy Hoài một cái, dừng lại một lúc, cuối cùng mở miệng: “… DNA có nhiều hơn một kiểu gen không phù hợp với quy luật di truyền…” chỉ nói một câu này, rồi không cần nói thêm nữa.
Luật sư Châu mở laptop lên, hỏi: “Hứa tổng, bản di chúc này…”
Hứa Thụy Hoài nhắm mắt lại, một hồi lâu không lên tiếng, lúc lâu sau, đột nhiên mở hai mắt ra, nói: “Tôi muốn nói riêng vài câu với Hứa Khả.”
Luật sư Châu gật gật đầu, ra ngoài đóng cửa lại.
Hứa Khả bước đến trước mặt ông.
Hứa Thụy Hoài nhìn anh chằm chằm, ánh mắt vẩn đục.
Ông nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng: “Thằng nhóc thối tha, mày đủ lông đủ cánh rồi, ừ… mày tưởng tao không biết, bao nhiêu năm nay… mày vẫn chưa từ bỏ… vì nó, ngay cả cha mày cũng không nhận…” Ông nhất thời giận đến run người, “Mày tưởng tao không biết, mày tưởng bây giờ tao hồ đồ đến mức không nhận ra con trai mình nữa sao? Chỉ dựa vào mấy câu nói đó của Khương Mẫn… Bà ấy vì tức giận, nên mới…” Bỗng nhiên ông ta ho dữ dội, Hứa Khả vội một tay vuốt ngực cho ông ta, giúp ông thở êm, một tay ấn chuông điện.
Hứa Thụy Hoài vẫn không ngừng mắng: “Thằng bất hiếu… Ngay cả tài sản mày cũng không cần sao… Công ty, nhà xưởng… tao vất vả hơn nửa đời người… Kiếp trước tao mắc nợ chúng bay hay sao? Nợ con cái… nợ con cái…”
Trong phòng có rất nhiều bác sĩ y tá, bước chân hỗn loạn.
Hứa Khả cúi người, thì thầm bên tai Hứa Thụy Hoài: “Bố, con xin lỗi…”
Ngoài ba chữ này ra, anh không thể nói ra lời nào khác nữa.
Mùa xuân, vạn vật như được hồi sinh.
Từ phòng bệnh nội trú, đến công ty nhà họ Hứa, cho đến giới làm ăn quen thuộc, câu chuyện từng đồn đại dường như đã diễn biến thành sự thật.
Hứa Thụy Hoài qua được đến mùa xuân này, cuối cùng đã ra đi.
Trước lúc lâm chung, ông nói với Hứa Khả: “Khương Mẫn, mẹ của con… Trước sau bố vẫn quan tâm đến bà ấy nhất… Con nhớ nói với bà ấy rằng bố rất hối hận…”
Di chúc của Hứa Thụy Hoài cũng không thay đổi bao nhiêu, điểm này, ngay cả luật sư Châu cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Còn con gái và vợ trước của Hứa Thụy Hoài, đều không xuất hiện trong tang lễ của ông ta. Nghe nói, vợ trước của ông ta đã lấy người khác, di dân sang Bắc Mỹ. Còn cô con gái độc nhất của ông, cũng bặt vô âm tín, đại khái là vì không lấy được chút tài sản nào nên ngay cả tang lễ của cha mình cũng vắng mặt.
Khoảng thời gian trước khi Hứa Thụy Hoài qua đời, Hứa Khả gần như đều ở trong bệnh viện, những việc hộ lý không muốn làm, cuối cùng đều do anh gánh vác.
Trong mắt người xung quanh, xây dựng hình tượng như vậy, đương nhiên có liên quan tới tài sản của gia tộc, hao tổn tâm sức, thận trọng từng bước, không tránh khỏi vì một chữ “lợi”.
Điều thú vị là, người đời luôn có thói quen suy đoán người khác qua vẻ bề ngoài, thì làm sao có thể nhìn thấu nguyên do thật sự ở bên trong.
Lo xong hậu sự cho bố, Hứa Khả vẫn bận rộn hết ngày này qua ngày khác, người ấy, trước sau cũng không xuất hiện trước mặt anh.
Chớp mắt, đã hết hè.
Một đêm nọ, anh trở về nhà.
Khi anh còn đang ở dưới lầu, đã nhìn thấy trong nhà đang sáng đèn, dịu dàng mông lung, giống như ảo ảnh mê hoặc lòng người.
Anh nhanh bước lên lầu, vội vàng mở cửa, bước vào trong nhà, anh khẽ gọi “Nặc Nặc…”
Trong nhà yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng thời gian trôi qua.
Anh đứng lặng một lúc, đột nhiên nhớ ra, có lẽ là lúc sáng sớm ra khỏi nhà quên tắt đèn.
Anh ném chìa khóa lên kỷ trà, chậm rãi bước đến trước ghế sofa ngồi xuống.
Thật lâu sau, trong bóng tối, hai tay anh khép lại, chống lên trán, giống như một pho tượng bị người ta lãng quên.
Dần dần, anh dựa người ra sofa, chìm vào giấc mộng.
Đang lúc như ngủ như không, dường như có người nhẹ nhàng hôn anh, đắp chăn cho anh.
Anh muốn mở mắt ra nhìn cho rõ, anh muốn nắm lấy tay cô, anh muốn ôm cô, nhưng lại không thể cử động.
Trong lúc sốt ruột, anh gọi tên cô, nhưng không thể phát ra tí âm thanh nào.
Nếu chỉ là mơ, anh hi vọng mình sẽ không tỉnh dậy nữa.
Song, anh chưa từng biết, trong mộng đẹp cũng có mùi bánh quẩy chấm tương đậu.
Anh từ từ mở mắt ra, chân trời ngoài cửa sổ đã sáng, lại là một buổi sáng trong lành tươi mới.
Miễn cưỡng ngủ một đêm trên sofa, tứ chi rã rời lại tê cứng, anh đứng dậy, khẽ vận động cánh tay, ý thức mơ hồ vẫn chưa tan biến. Tấm chăn mỏng đắp trên người đã rơi xuống đất, anh cúi đầu nhìn, ngẩn người một hồi, cho đến khi trong nhà bếp vọng lại tiếng động nhỏ.
Anh chậm rãi bước qua đó, trên bàn ăn đang bày bữa sáng nóng hổi, anh dựa cạnh cửa lặng lẽ ngắm nhìn, trong lòng được một cảm giác hạnh phúc mãn nguyện lấp đầy.
Cô đứng bên chậu nước, ngẩng đầu mỉm cười với anh: “Đánh thức anh rồi?”
Anh nói: “Khương Doãn Nặc, sau này đừng hù người ta như vậy nữa, lén vào nhà cũng không chào một tiếng.”
Cô chu môi: “Sáng sớm em đã thức dậy mua đồ ăn sáng rồi rửa chén dĩa cho anh, còn bị anh chửi nữa. Đống chén này anh đã tích lũy bao lâu rồi, bẩn chết đi được…”
Anh cười bước tới, ôm lấy cô, dán bàn tay còn ướt nước của cô lên ngực mình, đặt ngay chỗ trái tim đang đập dữ dội, anh thấp giọng nói: “Nặc Nặc, anh bị em hù không nhẹ đâu… Em về khi nào vậy?”
Cô cười híp mắt nói: “Không nói cho anh biết.”
“Có phải về từ tối qua rồi không?”
Cô cúi đầu không nói.
Hứa Khả véo cằm cô, nói: “Anh bảo nè… Cô nhóc này càng ngày càng hư rồi, lén trốn trong nhà mà không thèm đếm xỉa đến anh.”
“Không phải anh ngủ say liền hay sao? Còn ngủ rất ngon nữa.” Cô giơ đầu ngón tay khẽ chọt ngực anh, nói khẽ: “Nếu em không quay về thì sao?”
Nụ cười của anh thêm vẻ lưu manh: “Sao em lại nỡ không quay về chứ?” Anh nói xong liền ôm chặt lấy cô, nói vài câu qua loa, nhưng tâm trạng lại vui vẻ tuôn trào giống như dòng sông chảy xiết, chỉ khi ôm cô như vậy, nghe tiếng thở của cô, anh mới có thể cảm nhận được sự chân thực của giấc mơ.
Nắng mai cuối cùng đã ngả thành một đường thẳng, xuyên qua tầng mây, chiếu đầy mặt đất.
Lại vài ngày nữa trôi qua, bưu kiện Khương Doãn Nặc gửi từ Pháp về trước đây cuối cùng cũng lần lượt đến nhà, thùng giấy đựng sách vở quần áo chất đầy phòng khách, trên sofa cũng là quần áo chưa được thu dọn.
Hứa Khả nhìn mà liên tục lắc đầu, nói: “Đợi sau khi chúng ta dọn nhà, phải xây riêng cho em một phòng chứa đồ mới được.”
Khương Doãn Nặc vùi mình vào trong đống đồ, bận đến nỗi không thèm để ý đến. Lúc thu dọn đồ đạc tràn đầy niềm vui của hồi ức, dường như mỗi món đồ đều giống như một câu chuyện cũ, cô cầm đồ vật trong tay, trên mặt tràn đầy vui vẻ hưng phấn, nói mãi không thôi cùng Hứa Khả.
Hứa Khả ngó nhìn đồng hồ, lôi cô ra khỏi đống quần áo, ôm cô vào lòng thơm lấy vài cái, nói: “Cưng à, anh phải đi rồi, lát nữa còn phải đến công ty họp, em ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc xong rồi, đợi anh về… Mỗi ngày ra khỏi nhà đều không nỡ xa em… Đừng đẩy anh, anh không còn chỗ đứng nữa rồi này.”
Khương Doãn Nặc xua xua tay: “Đi đi, đi đi. Nửa tiếng trước đã bảo phải đi rồi mà sao vẫn còn ở đây? Vừa lải nhải vừa vướng víu.”
“Ây da, em mạnh thật đấy,” anh cắn lên môi cô một cái, “Ngày càng nóng tính, khi nào về anh sẽ xử em.”
Cô đùa không lại anh, hết dỗ đến lừa gạt mới đẩy được anh ra khỏi nhà.
Quay đầu lại nhìn, đống đồ chất đầy sàn nhà, nhất thời lại rối bời không chút manh mối.
Ngẩn ngơ một hồi, mới kéo vali hành lý ra, định nhét đồ không hay dùng đến vào trước rồi tạm thời để đó, nhà quả thật hơi chật, thoáng chốc lại xuất hiện nhiều đồ như vậy, thật không biết nên đẩy đi đâu.
Ngón tay chạm tới chiếc túi bên hông vali, trong đó đựng một xấp giấy mỏng, biểu cảm trên mặt cô, bỗng chốc trở nên trầm tĩnh.
Cô rút mấy trang giấy đó ra, trong đó có một tờ chứng minh giám định DNA và một tờ thỏa thuận riêng tư.
Tờ giấy chứng minh giám định, là cô phát hiện thấy trong hòm thư nơi Khương Mẫn sống trước khi về nước lần này. Lúc đó, Khương Mẫn mới di cư đến Bắc Mỹ không lâu, chưa kịp xử lý hết mọi chuyện ở Pháp, thế là nhờ Khương Doãn Nặc thỉnh thoảng đến căn nhà hai người từng sống ở vài ngày, một là trông nhà giúp, hai là giúp bà thu nhận bưu kiện và thư từ.
Tờ giấy chứng minh là gửi từ Trung Quốc đến, nội dung trong đó, từ đầu đến cuối, bao gồm cả kết quả giám định, đều không có bất cứ điểm đáng ngờ nào.
Song điều thú vị là, sau khi Khương Doãn Nặc quay về, lại nhìn thấy một tờ chứng minh khác ở chỗ Hứa Khả. Trong hai tờ giấy này, địa chỉ trung tâm giám định, thời gian giám định, thông tin nhân viên, con dấu lạc khoản, quả thật là không sai một chữ, đương nhiên, ngoại trừ kết quả cuối cùng hoàn toàn khác nhau.
Tờ chứng minh giám định đó, Hứa Khả không hề có ý để cô xem, cũng không đưa ra bất cứ lời giải thích dư thừa nào.
Cô không hỏi, anh cũng không nói nhiều.
Còn việc cô đang giữ một bản khác, anh cũng không hề hay biết.
Khương Doãn Nặc khẽ thở ra một tiếng, giở kỷ trà lên lấy chiếc bật lửa, đi vào nhà tắm đốt trang giấy ấy đi, sau đó cho vào bồn cầu.
Còn tờ thỏa thuận riêng tư kia, cô cầm trong tay, nhưng không biết nên xử lý từ đâu.
Người ký vào thỏa thuận, chính là cô và Hứa Thụy Hoài.