Yêu Không Bến Bờ

Yêu Không Bến Bờ - Chương 72: Một năm sẽ tận đêm




Giữa hai người, cách nhau sợi dây chuyền ấy.



Khương Doãn Nặc khẽ mím môi, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn mặt dây chuyền đó, nhưng lại ra sức né tránh chiếc nhẫn Hứa Khả đeo trên tay, một chiếc khác giống hệt.



Tay anh vươn đến trước mặt cô, giống như muốn trả lại cho cô.



Cô thấp giọng nói: “Cảm ơn.” Sau đó, muốn đón lấy theo bản năng. Cô vô cùng hồi hộp, gần như đã quên mất, chính cô là người đã làm mất chiếc nhẫn.



Hứa Khả cười cười, trả lời: “Không cần đâu,” đúng lúc thu tay về, nhưng lại không đưa cho cô.



Khương Doãn Nặc kinh ngạc nhìn anh, nhất thời, nhìn nhau nhưng không nói gì.



Anh bước ra khỏi phòng chất đồ, vứt cô lại một mình.



Khương Doãn Nặc yếu ớt dựa vào thùng giấy phía sau, nghe thấy tiếng bật lửa lách cách bên ngoài. Trong nhà rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ bỗng nhiên sấm chớp nổ đùng một tiếng, tâm trạng cô chìm nổi, hỗn loạn rối bời, bất giác hoảng sợ tới mức run cầm cập. Khó khăn lắm mới định thần lại được, cô chậm rãi bước ra ngoài.



Cửa sổ trong phòng bếp mở toang, không khí se lạnh mang theo mùi pháo nổ xộc vào bên trong, Hứa Khả đứng dựa một bên cửa sổ thi thoảng hút thuốc.



Cô ngó gạt tàn thuốc ở trên bàn, trong lòng càng thêm rối bời.



“Hôm nay giao thừa,” anh bỗng lên tiếng, ngoài cửa sổ, nhà nhà lên đèn, phồn vinh hòa bình. Anh xoay người lại nói với cô, “Đi thôi, em đưa chị về.”



Cô hơi ngây người, cũng nói: “Không cần đâu.” Cô do dự nhìn về phía bàn tay anh, sợi dây chuyền bạc mảnh mai quấn quanh ngón tay anh, mặt dây chuyền giấu trong lòng bàn tay anh.



Anh hiểu ý, nhưng lại nói: “Cái này, chị không cần phải mang về đâu.” Anh khẽ vươn tay ra ngoài cửa cổ, màu bạc bỗng chốc lóe sáng, sau đó biến mất trong đêm tối, anh nói: “Hay là vứt đi sẽ tốt hơn.”



“Cậu…” cô bất giác hoảng sợ kêu lên, mở to mắt nhìn anh, giọng nói khẽ run rẩy: “Cậu dựa vào cái gì mà ném đồ của tôi?”



Anh im lặng hút thuốc.



Cô đứng ở đó, cố kìm nén nước mắt: “Đó là đồ của tôi, cậu dựa vào cái gì mà vứt nó…”



Bốn mắt nhìn nhau, nước mắt đã làm mờ hai mắt cô, cô không nhìn rõ mắt anh, không nhìn rõ khuôn mặt anh, càng không nhìn rõ anh đang nghĩ gì.



Cơ thể cô khẽ run rẩy, không thể nhẫn nhịn tiếp được nữa, cuối cùng khóc nấc thành tiếng: “Cậu luôn ném đồ của tôi lung tung… Tôi ghét cậu… Hận cậu đến chết…” Lúc này, cô cảm thấy bản thân mình quá nhếch nhác, đành phải bất đắc dĩ dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt, song vẫn không thể bù đắp.



“Nặc Nặc,” anh gọi một tiếng, giọng nói dường như hơi nghẹn ngào.



Anh dập tắt điếu thuốc, bước nhanh qua, nâng mặt cô lên, nhìn cô khóc tới mức không thể kìm chế.



Anh nói: “Cô bé ngốc, em không có ném, nó ở đây này,” anh xòe tay ra, chiếc nhẫn thuộc về cô vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Đừng khóc mà, chị đừng khóc…”



Cô ra sức đẩy anh, nức nở: “Cậu nói không khóc thì không khóc… Nếu như tôi nhịn được… Cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu…”



Anh ôm chặt cô vào lòng, giọng nói kìm nén sự run rẩy không dễ phát hiện: “Là em không tốt, em sai rồi, em xin lỗi. Mẹ nó em là một thằng ngu, là một thằng khốn nạn… Em luôn không khống chế được bản thân mình, chỉ muốn làm chị cáu. Hay là chị đánh em đi, chỉ cần chị không buồn nữa thì thế nào cũng được.”



Ngả lên vai anh, cô vẫn còn thút thít, khóc đến kiệt sức thở hổn hển. Nhưng anh lại cúi đầu hôn cô, trên mặt cô đều là nước mắt, lại khó coi chết đi được, không biết có gì đáng để hôn nữa, cô buồn rầu quay mặt đi, ra sức né tránh anh.



Trong lòng Hứa Khả vừa áy náy lại gấp gáp, không muốn khiến bản thân mình rơi vào cảnh quẫn bách không thể giải thoát nữa. Anh khẽ nuốt nước bọt, nói rất chậm rãi mà dịu dàng: “Xin lỗi… Em không nên, không nên yêu chị, em không nên… Bây giờ, và cả trước đây nữa, em vẫn luôn yêu chị… Nếu như có thể… điều khiển được suy nghĩ của mình, em nhất định sẽ không làm chị buồn như vậy nữa…”



Khương Doãn Nặc dựa sát vào người anh, những lời ấy gần kề bên tai. Nỗi đau từng đợt không thể kìm nén, không ngừng tấn công vào nơi sâu thẳm trong tâm hồn cô, khiến cho hô hấp cũng run rẩy theo, cô không nói ra được dù thêm một chữ nào. Cô không thể không nắm chặt tay, móng tay mạnh mẽ cắm sâu lòng bàn tay, dù vậy, cũng không thể giảm bớt chút đau khổ nào, thật không biết nên làm thế nào mới tốt.



Hứa Khả ôm cô ngồi lên ghế, vươn tay rút khăn giấy trên bàn ra lau nước mắt cho cô.



Sắc mặt cô trắng bệch, hai mắt đen mà sâu thẳm.



Anh khẽ mở miệng: “Ngày mai chị… đi rồi?”



Một lúc sau, cô mới khẽ “ừ” một tiếng.




Anh lại hỏi: “Chuyến bay mấy giờ?”



Cô thấp giọng đáp: “Hơn hai giờ chiều.”



Anh ôm chặt cô, không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới nói: “Trong mấy ngày này, em đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều việc, trước đây, em không dám cân nhắc kỹ càng mà vẫn luôn né tránh. Nhưng không thể cho rằng, chúng có thể biến mất tại đây.”



Cô nhẹ nhàng ngắt lời anh: “Đừng nói nữa.”



Nhưng anh vẫn cứ nói: “Em là một thằng ích kỷ, biết rõ trước mặt là một bức tường, mà vẫn kiên quyết kéo chị đi về phía trước, nhưng lại không cho chị được bất cứ thứ gì, cho dù chỉ là một lời hứa. Mọi thứ tầm thường nhất, cuộc sống bình thường nhất, hôn nhân, con cái… em đều không thể cho chị. Cho nên, cuộc sống mà chị không muốn, em sẽ không cưỡng ép chị nữa.” Vẻ mặt anh thâm trầm mà bình tĩnh, song thẳm sâu trong đôi mắt lại tràn đầy tâm trạng đau thương, vẻ dịu dàng nhàn nhạt, dần dần lan tỏa, thấm tràn ra ngoài.



Cô vùi mặt vào cổ anh, không dám nhìn nữa, miệng nhỏ tiếng van nài: “Đừng nói nữa được không? Đừng nói nữa mà, chị không muốn nghe…”



Anh không nói thêm nữa.



Cô cũng không nói gì, chỉ dịu dàng dính chặt lấy anh, tinh thần mệt mỏi đến cực độ, anh vẫn là chỗ dựa duy nhất của cô.



Ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng pháo hoa nổ, giòn giã hân hoan, là dấu vết truyền đến từ thế giới hiện thực. Cô dựa sát vào trước ngực anh, thỏ thẻ nói: “Ừ, hơi lạnh.”



Anh cúi đầu nhìn cô, sống mũi cô ửng đỏ, má cũng ửng đỏ. Anh nói: “Có em ôm chị, còn lạnh nữa sao?”



Vượt qua bờ vai anh, ánh mắt cô ngó ra ngoài cửa sổ: “Bông tuyết bay vào đây rồi.”



Anh cũng ngoái đầu nhìn sang: “Tuyết lại rơi rồi.” Nói rồi, bèn buông cô ra định bước đến đóng cửa sổ lại, nhưng bị cô khẽ níu góc áo.



Anh nói: “Sao thế? Em đi đóng cửa sổ mà.”



Cô dựa vào lòng anh cọ cọ, im lặng không lên tiếng.




Anh dứt khoát bế cô lên, hai người cùng đến bên cửa sổ.



Cửa sổ được đóng lại, ngăn cách hơi lạnh ở bên ngoài, trong nhà cũng không còn mùi thuốc lá nữa. Cô ngả vào lòng anh, anh dùng hai tay nhẹ nhàng ôm cô. Hai người im lặng ngắm pháo hoa ngoài cửa sổ, đủ màu đủ sắc, sặc sỡ lấp lánh, nhưng rồi lại tan biến trong chớp mắt.



Anh đặt nhẹ môi mình lên trán cô: “Còn nhớ không, lần trước hai chúng ta cùng đón giao thừa, là bảy năm về trước.”



“Sao lại không nhớ chứ, lúc ấy còn cãi nhau một trận nữa mà.” Cô hít hít mũi, “Hôm nay lại như vậy, đáng ghét…”



Anh cười khẽ: “Em không có cãi nhau với chị nhé, lúc ấy em đang xin lỗi chị mà, là chị lơ em đấy chứ.” Anh nhìn cô, rồi lại nói tiếp, “Đã hai lần rồi, trong đêm giao thừa, đều bận nói xin lỗi chị.”



“Ừm, lần trước cậu còn…” Cô dừng lại, không nói tiếp nữa.



Anh cười nói: “Chị xem thái độ em hôm nay tốt biết mấy, việc gì cũng theo ý chị hết.”



Cô cúi đầu không nói, sau đó mới rụt rè chìa tay qua: “Đồ của chị đâu?”



Anh đặt sợi dây chuyền vào lòng bàn tay cô: “Còn muốn giữ nó sao?”



Cô dùng đầu ngón tay nhặt sợi dây chuyền lên, chỗ bị đứt trước đây đã được người ta hàn lại, rất khó nhìn ra dấu vết. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra, cuối cùng chỉ âm thầm thở dài.



Cô nhẹ nhàng treo sợi dây chuyền và chiếc nhẫn lên chốt cửa sổ, khẽ nói một câu: “Chị đói rồi…”



Hứa Khả chậm rãi buông cô ra, tiện tay mở tủ lạnh ở bên cạnh tìm thử, ngoài trứng gà và rượu ra cũng không còn thứ gì khác, thế là liền hỏi: “Em ra ngoài mua gì đó cho chị ăn được không? Hay là chúng ta đến nhà hàng ăn?”



Cô nắm chặt tay anh, thẽ thọt: “Đừng, chị không muốn ra ngoài ăn, cũng không muốn để cậu ra ngoài…”



Anh ngẫm nghĩ, rồi nói: “Thế này đi, em bảo đảm sẽ quay về trong vòng một phút.” Anh bước ra khỏi nhà, chưa được bao lâu, đã trở về với một bịch bột mì và mấy cọng hành trong tay, “Em sang nhà đối diện mượn đỡ,” anh cười nói.



“Bánh hành chiên Hứa thị ngon mà lại rẻ.” Anh vừa nói vừa nấu ít cháo, rồi lại đập hai quả trứng vào trong bột, “Chị đi xem tivi một lát đi, còn vài phút nữa mới xong.”




Khương Doãn Nặc lắc lắc đầu, hai tay chống lên kệ đứng bên cạnh anh.



Anh mỉm cười nhìn cô, nói: “Hay là chị lên mạng chơi đi.”



Cô nói: “Không, chị cứ muốn ở đây cơ.”



“Được thôi, tùy chị.”



Cô lại nói: “Làm nhiều một chút, chị muốn ăn cùng cậu.”



Anh cười nói: “Được, cùng ăn bữa cơm tất niên.”



Cô nhìn anh thái hành, nhào bột thật nhuyễn, đổ một tầng mỏng vào trong nồi, không lâu sau liền có mùi thơm bay ra, bánh mì cũng dần biến thành màu vàng nhạt, hơi nước ấm nóng làm ướt hai mắt cô.



Ánh đèn sáng rực, có hơi hoa mắt, anh ở bên cạnh cô, gần đến như vậy, nhưng lại không chân thực đến thế.



Bỗng nhiên cô muốn chạm vào anh, thế là liền lùi lại phía sau, lùi đến sau lưng anh.



Bóng lưng anh vẫn rộng và thẳng tắp, cô đứng đằng sau, như bị anh hoàn toàn che khuất. Giống như một đêm của nhiều năm trước, cô yên tâm trốn sau lưng anh, né tránh những người và những chuyện ấy, né tránh ánh mắt của người khác, cô lặng lẽ đứng sau lưng anh viết chữ.



Thế là, cô nói: “Chị ở đằng sau viết chữ cho cậu đoán nhé?”



Anh nói: “Được.”



Đầu ngón tay cô khẽ vạch lên sống lưng anh, viết xuống hai chữ.



Anh nói: “Rất thơm đúng không, đây gọi là đầy đủ sắc hương vị.”



Cô lại viết: “Khoác lác.”



Anh cười: “Tuyệt đối không gạt chị đâu, lát nữa chị nếm thử thì biết ngay thôi.”



Cô viết rất nhiều, nhưng đều bị anh đoán trúng. Cô ngẫm nghĩ, nói: “Lần này, cậu chắc chắn không biết đâu.” Cô viết tiếng Pháp, một câu rất ngắn, cô còn viết thật nhanh, dường như vạch qua trong chớp mắt, chỉ hơi dừng lại ở chỗ dấu câu.



Động tác của anh rõ ràng khựng lại, không nói gì.



Mắt cô vẫn còn ngấn lệ, cười khẽ và nói: “Biết ngay là cậu đoán không ra mà.” Cô lại viết một lần nữa, chậm rãi mà nặng nề, đầu ngón tay hơi run run.



Anh vẫn không lên tiếng, một hồi lâu, mới lấy một miếng bánh mỏng bị cháy từ trong nồi ra ném vào thùng rác.



Cô im lặng đi đến bàn ăn ngồi xuống, giở tính trẻ con nằm dài ra bàn, vùi mặt vào cánh tay, không biết qua bao lâu.



Cho đến khi có người khẽ ho một tiếng.



Viền mắt anh ửng đỏ, dịu dàng nhìn cô, còn cô cũng chẳng tốt hơn là mấy, anh nói: “Có thể ăn được rồi.”



Cô “ừ” một tiếng, đưa tay lên dụi mắt, nhưng bị anh cúi người xuống hôn.



Nụ hôn ăn ý mà tự nhiên, rất ư bình thường, song, chỉ là hơi chạm môi nhau, nhưng lại tựa như chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong lòng.



Cô đứng dậy, ôm lấy cổ anh, muốn nhào vào lòng anh. Anh hơi lùi lại, khẽ nói: “Đừng, áo em bẩn lắm, bị dính khói dầu…” Nhưng mà, cô đã đưa đầu lưỡi mềm mại nhỏ xinh của mình vào trong miệng anh, hôn sâu làm vỡ vụn câu nói phía sau của anh.



Một tay anh cầm đĩa, tay còn lại thì dính dầu và bột mì, anh sợ làm bẩn áo cô, đành phải dùng khuỷu tay kẹp chặt bờ vai nhỏ nhắn của cô, càng hôn sâu hơn, từ đó đổi lấy hơi thở nhẹ nhàng mà hồn nhiên của cô, anh thích nghe thấy âm thanh này, đó là sự hồi đáp dịu dàng nhất trên đời. Anh tì nhẹ lên trán nhìn cô, cô từ từ mở mắt ra, đôi con ngươi long lanh, cô mỉm cười với anh.



Anh lại hôn cô, nói: “Ăn cơm thôi.”