Nhớ lại hôm ấy, lúc Hứa Khả bước vào phòng làm việc của cô, Chu Tiểu Toàn có hơi sững sờ. Cô nhớ mang máng là trước đây đã từng gặp người này ở đâu rồi.
Hứa Khả móc thuốc lá ra, hỏi cô, “Được chứ?”
Chu Tiểu Toàn liếc nhìn chiếc gạt tàn bằng thủy tinh đầy tàn thuốc trên bàn, gật gật đầu. Cô cũng là một người nghiện hút thuốc, khi còn đi học, ngoài những giáo trình tâm lý học khó hiểu hết cuốn này tới cuốn khác, thì chỉ còn lại thuốc lá bầu bạn.
Hứa Khả cầm bật lửa châm thuốc, hơi cúi đầu, hai mắt khép hờ, những sợi tóc ngắn trên trán rũ xuống, dưới bóng râm lờ mờ, là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng và ngũ quan xuất chúng.
Chu Tiểu Toàn bỗng nhớ ra, vào một đêm hè nọ, một cậu nam sinh đẹp trai ngậm điếu thuốc tập trung cao độ đánh CS trong quán net. Lần đó, họ gần như thua rất thảm. Thế là, cô hỏi một câu, “Anh có chơi CS không?”
“Gì cơ?” Hứa Khả sững người, sau đó trả lời, “Khi còn đi học có chơi.” Trong vẻ mặt anh mang theo một tia nghi hoặc, hiển nhiên đã quên rồi.
Chu Tiểu Toàn cười nói, “Ý tôi là, những trò chơi kiểu vậy đều là cách giảm áp lực rất tốt, con người mà, luôn cần phải tìm một con đường để xả.
Cho nên, anh đã đến.
Áp lực của anh đến từ chính bản thân mình, anh yêu một người, nhưng người ấy lại bỏ đi, anh định quên cô, song lại không làm được.
Anh làm việc rất vất vả, nhưng lại khó ngủ, hoặc là mất ngủ.
Anh cười nói, trước giờ tôi chưa từng nghĩ rằng bản thân mình sẽ dựa dẫm vào một người nào đó như vậy.
Cô hỏi anh, anh thấy sợ sao?
Đúng vậy, anh trả lời.
Có lẽ đây là một khởi đầu tốt, bởi vì sợ hãi, nên tìm kiếm sự giúp đỡ.
Trước sau anh không nói gì nhiều, rất nhiều lúc đều là cô hỏi một câu, anh mới trả lời, đồng thời nhạy cảm né tránh những chuyện không muốn nhắc đến. Cô nhẫn nại gợi mở nhưng không chút tác dụng, anh vẫn chơi trò trốn tìm cùng cô mà không để lại chút dấu vết nào. Là một chuyên gia tư vấn tâm lý, cô gần như cứ lảm nhảm không thôi, hơn nữa còn từng vì điều này mà cảm thấy thất bại.
Những người khách như vậy rất ít gặp, thậm chí Chu Tiểu Toàn không hiểu tại sao anh lại xuất hiện ở phòng khám tâm lý, ngoài việc từng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm nhưng dễ dàng trôi qua, hình như anh không còn gánh nặng gì khác. Có lẽ, chỉ là anh muốn tìm một người xa lạ để trò chuyện mà thôi.
Anh kể lại thời thơ ấu của mình, bố mẹ và gia đình, cùng với người đã bỏ đi ấy, nhưng không nhắc đến chữ nào về người chị gái duy nhất.
Có một lần, Chu Tiểu Toàn hỏi anh, “Chị gái anh, là một người như thế nào?”
Anh nhất thời im lặng, sau đó nói, “Một người rất mâu thuẫn, tốt bụng, nhưng máu lạnh.”
Câu nói này, Chu Tiểu Toàn ngẫm nghĩ trong lòng rất lâu.
Thông qua nhiều lần tiếp xúc, Chu Tiểu Toàn có thể xác định, chị gái Hứa Khả có ảnh hưởng không bình thường đến cuộc sống của anh, thậm chí còn hơn cả bố mẹ anh. Không biết tại sao, trong đầu cô, bóng dáng người chị gái này lại dần dần hòa làm một với cô gái đã bỏ đi đó.
Đợi đến khi cô hỏi tiếp, Hứa Khả sẽ khéo léo chuyển chủ đề.
Chu Tiểu Toàn nói, “Nếu khách không phối hợp thì hiệu quả điều trị sẽ không lý tưởng cho lắm.”
Hứa Khả cười nói, “Cảm ơn cô, tình hình giấc ngủ gần đây đã được cải thiện không ít.”
Chu Tiểu Toàn chỉ cười cười, không tiếp tục nữa. Đối diện với người quá khép kín không muốn mở lòng mình thì chỉ có cách tranh thủ sự tín nhiệm của họ trước.
Hứa Khả không thường xuyên đến trung tâm tư vấn, thỉnh thoảng cách hơn hai tháng, mới đến văn phòng của cô ngồi một lúc. Thái độ của anh đối với việc điều trị cũng vô cùng tùy ý, giống như một loại tiêu khiển ngoài công việc vậy. Dần dà, giữa hai người cũng không còn là quan hệ bác sĩ với bệnh nhân giống như trước nữa, đề tài chung cũng ngày càng nhiều hơn.
Chu Tiểu Toàn đã từng dùng giọng điệu đùa cợt nói với anh, “Tôi có vài người bạn đều còn độc thân, hay là giới thiệu cho anh nhé? Anh có thể thử di dời sự chú ý, đừng cứ nhớ đến chuyện trước đây mãi.”
Hứa Khả nhếch khóe miệng, đột nhiên hỏi, “Không phải cô vẫn còn độc thân đấy sao?”
Giây phút đó, tim Chu Tiểu Toàn đập nhanh hơn bình thường, nhất thời không biết nói gì. Song trong trong lời nói của anh dường như lại mang theo một chút cười nhạo. Cô không dám nghĩ nhiều, bày ra một biểu cảm không hề quan tâm hỏi anh, “Anh thường xuyên nói những lời như vậy với con gái sao?”
Hứa Khả nói, “Không thường xuyên, ngoài công việc ra, tôi không tiếp xúc nhiều với phụ nữ.”
“Phạm vi nhỏ nên dễ suy nghĩ lung tung”, Chu Tiểu Toàn đưa ra kết luận.
Hứa Khả cười nói, “Còn nói như vậy nữa, tôi sẽ nghĩ rằng mình đã bước vào một văn phòng môi giới hôn nhân đấy.”
Chu Tiểu Toàn nói, “Với độ tuổi bây giờ của anh, đời sống tình cảm là một phần rất khó thiếu được, người bạn đời thích hợp rất có ích cho anh điều chỉnh trạng thái tâm lý. Chân trời nào chẳng có cỏ thơm, Hứa Khả, có phải anh đã vì việc nhỏ mà bỏ cái lớn hay không?”
Anh không trả lời, “Cô nói đúng, có lẽ sau này sẽ gặp được người mình thích. Còn bây giờ… thì bỏ đi, vẫn chưa phải lúc.”
“Chuyện tình cảm thì làm gì có kế hoạch chứ?” Chu Tiểu Toàn cười nói, “Vậy đợi đến khi nào mới là lúc?”
Anh suy nghĩ rồi đáp, “Đợi đến ngày tôi có thể quên được.”
Chu Tiểu Toàn dựa người ra ghế sofa, ôm cánh tay đánh giá anh, trong lòng cô coi như đã hoàn toàn nắm được một vài suy nghĩ như có như không nào đó.
Sau khi Hứa Khả bước ra khỏi văn phòng, mấy cô nàng của trung tâm tư vấn mặt mày rạng rỡ chạy đến hỏi thăm cô. “Chị Toàn, hôm nay anh chàng đẹp trai lại đến nữa à.”
“Ừ”, Chu Tiểu Toàn miệng thì trả lời, còn tay chân thì nhanh nhẹn thu dọn giấy tờ trên bàn.
“Không biết có lai lịch gì, gia cảnh thế nào? Không biết đã kết hôn hay chưa? Hình như em ngó thấy tay anh ta có đeo nhẫn…” Các cô gái líu ríu.
Chu Tiểu Toàn bị làm ồn đến chóng mặt, liên tục gật đầu, “Mấy cô nương các cô, có nghĩ cũng đừng nghĩ tới, người này không tốt đâu.”
Mấy cô nàng vội hỏi, “Sao thế, sao thế? Vấn đề tâm lý… rất nghiêm trọng sao? Anh ta mắc bệnh gì vậy? Hay là hội chứng Oedipus?”
(Oedipus: là một dạng bệnh tâm lý, là mong muốn quan hệ tình dục (ẩn sâu trong tiềm thức) của một đứa trẻ (nhất là con trai) đối với bậc phụ huynh khác giới tính của nó…thường đi kèm là sự thù địch với bậc phụ huynh cùng giới tính.)
Chu Tiểu Toàn cực kỳ nghiêm túc nói, “Tuy không thể bàn luận đời tư của bệnh nhân, nhưng vì tránh để các cô tiếp tục mê trai, chị sẽ hi sinh mà tiết lộ một chút vậy.” Nói rồi, cô đưa tay ngoắc ngoắc, mấy cái đầu chụm lại một chỗ, “Rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng”.
“Hả? Có phải là kiểu không ngừng rửa tay không?”
“Còn nặng hơn thế nữa,” nặng đến mức cưỡng ép bản thân luôn yêu một người, không thể quên đi. Chu Tiểu Toàn ra vẻ khó xử, “Các em à, chị không thể nói thêm nữa.”
Các cô gái sụt sịt không ngừng. Một cô trong đó nói, “Xem ra thượng đế rất công bằng, đẹp trai vóc dáng ngoại hình đều xuất sắc, nhìn chiếc xe anh ta đi là biết giàu có rồi, thế nên phải cho anh ta một chút khuyết điểm mới được. Thật đáng tiếc.”
Lại có người nói, “Nếu như có người không chê khuyết điểm này, mà đi tặng sự ấm áp bày tỏ sự quan tâm, nói không chừng sẽ thành công đấy.”
Chu Tiểu Toàn trừng cô ta, “Sao, muốn làm đức mẹ Maria à?” Cô giơ tay làm động tác vạch ngang cổ, “Coi chừng vẫn chưa đến gần đã chết đấy.”
“Không nghiêm trọng thế chứ?”
Chu Tiểu Toàn phụt cười, “Các cô thì hiểu cái gì, đó là một con rắn của người nông phu.” Một người đàn ông chung tình, luôn giống như một con rắn bị đông cứng, phải được sưởi ấm, thì mới khôi phục được bản tính, khó mà quên đi chuyện cũ. Sự bất cẩn của họ sẽ mang lại đả kích chí mạng cho người nông phu.
May mà Hứa Khả là một người rất biết chừng mực. Chút mờ ám chút mong chờ vào người đàn ông chỉ chuyên tâm nhất trí này trong lòng Chu Tiểu Toàn có lẽ đã sắp khô héo.
Lúc này, đã hơn chín giờ tối.
Hứa Khả dựa người vào sofa, Chu Tiểu Toàn đang mở bó hoa trên tay ra, tỉ mỉ cắm vào chiếc lọ thủy tinh để trống. Sở thích hoa tươi dường như không mấy phù hợp với tính cách tùy tiện cẩu thả của cô. Hứa Khả rất tinh tế, mỗi lần có chuyện muốn phiền cô, nhất định sẽ mang theo một bó hoa tặng cô.
Cô thích hoa, nhưng không thích anh làm như vậy.
Quả nhiên, anh nói, “Vừa mới từ Bắc Kinh về, đặc biệt đến cảm ơn cô.”
Chu Tiểu Toàn hiểu ngay, thờ ơ nói, “Có chuyện gì mà phải cảm ơn chứ, chẳng qua chỉ giúp anh hỏi thăm một người thôi mà. Chuyện nhỏ thôi”, cô vẫn luôn rộng rãi với bạn bè, thời đại học, có người bạn thân đi châu Âu du học, trong đó cũng có hai người ở Pháp. Một lần khi tán gẫu với Hứa Khả, đề cập đến ngôi trường đại học mà người bạn đi du học Pháp đó, Hứa Khả nhất thời thất thần. Chu Tiểu Toàn hỏi ra mới biết, người con gái ấy cũng từng học đại học ở trường đó, nhưng dựa vào thời gian suy đoán thì đã tốt nghiệp từ lâu rồi. Lúc đó Chu Tiểu Toàn còn nói, “Khu vực người Hoa cùng thành phố chẳng bao lớn cả, không chừng đều quen biết cả đấy, tôi nhờ người hỏi thăm giúp anh nhé. Cô ấy tên gì?”
“Khương Doãn Nặc.” Anh nhàn nhạt nói ra cái tên này, không từ chối, cũng không tỏ vẻ tha thiết gì. Chưa từng nghĩ, lần này dò hỏi, không những biết được tin tức của cô ấy mà còn kéo theo cái tên của một người đàn ông khác, Trần Tử Sâm.
Sớm biết sẽ có kết quả như thế này, nhưng anh vẫn ôm một tia hi vọng. Quên đi cảm giác lúc ấy là gì, anh chỉ còn biết tự mỉa mai mình một cách nực cười. Giống như người khác, anh càng hi vọng có thể giả vờ sống vui vẻ trong lời nói dối do chính mình bịa ra.
Không bao lâu sau, qua sự mai mối của một người bạn ở Bắc Kinh, một công ty thương mại nhỏ của Pháp chủ động đã liên hệ với công ty anh, hi vọng có thể có cơ hội hợp tác. Vốn muốn từ chối khéo, song anh lại một lần nữa nghe thấy tên của người đàn ông đó.
Thế giới nhỏ như vậy đấy, cho dù cô tìm mọi cách trốn tránh, đi tới đi lui, cuối cùng vẫn bước vào tầm mắt của anh.
“Nhìn thấy rồi? Là cô ấy thật?” Chu Tiểu Toàn nói, bưng ấm trà tử sa lên, từ từ rót trà xanh vào trong tách, thảnh thơi nhàn hạ. Rõ ràng cô là một người sống cẩu thả lại tùy tiện, nhưng lại cứ thích những sự vật tinh tế, ví dụ như công việc, ví dụ như bây giờ.
Hứa Khả không nói gì, chỉ gật đầu.
Bây giờ thì đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Chu Tiểu Toàn, cô đặt ấm trà xuống, nhất thời không chú ý nặng nhẹ, ấm tử sa và kỷ trà thủy tinh va nhau vang lên âm thanh giòn tan. “Sao? Lúc gặp nhau cảm giác thế nào?”
Hứa Khả nhấp một ngụm trà, có lẽ là hơi nóng, anh khẽ chau mày, “Còn có thể thế nào nữa, cứ như vậy thôi?”
Chu Tiểu Toàn nhịn cười lại hỏi, “Hận nhiều hơn một chút? Hay là yêu nhiều hơn một chút?”
“Có buồn cười đến vậy không?” Hứa Khả nhìn cô một cái, “Cũng đâu phải quay phim truyền hình, ở đâu ra nhiều yêu hận tình thù như vậy chứ.”
“Vậy là không còn cảm giác nữa?”
Hứa Khả cười nói, “Chu Tiểu Toàn, trong phòng làm việc cô không được nhiều chuyện như vậy đâu.”
“Ừm, bây giờ là giờ tan làm, tôi không lấy tiền của anh, anh cứ việc nói.”
Hứa Khả bưng tách trà lên, uống hết chỗ trà còn lại, “Trà đã uống rồi, hoa đã tặng rồi, tôi cũng nên rút thôi.”
Chu Tiểu Toàn tiễn anh đến cửa, dựa người vào cạnh khung cửa nhìn anh.
Hứa Khả bước ra nhấn thang máy.
“Này,” Chu Tiểu Toàn đột nhiên nói với anh, “Tôi đổi ý rồi, nếu anh không còn cảm giác với cô ấy nữa thì nói với tôi một tiếng nhé.”
Hứa Khả khó hiểu nhíu mày.
Chu Tiểu Toàn cười nói, “Lần trước anh hỏi có phải tôi vẫn còn độc thân hay không, bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi vẫn còn là khuê nữ đang đợi ngày xuất giá.”
Hứa Khả khẽ cười, không đáp lời, một lúc sau, mới nói, “Vừa rồi tôi nghĩ, làm thế nào để từ chối một cô gái mà không khiến cô ấy cảm thấy ngại.”
“Đi chết đi.” Chu Tiểu Toàn hung dữ trừng anh, rồi đóng cửa phòng đánh rầm một tiếng.
Hứa Khả lái xe, tốc độ rất chậm, anh không muốn về nhà, cũng không biết nên đi đâu. Trong đầu luôn có câu hỏi quẩn quanh, không thể xua đi. Anh chán nản mà không nắm bắt được câu trả lời nào. Có một số việc rõ ràng đã nỗ lực nhưng lại không nhìn thấy một tia hi vọng.
Đến nhà Chu Tiểu Toàn trước, cảm ơn chỉ là cái cớ. Chu Tiểu Toàn là một cô gái rất được, xinh đẹp, cởi mở, chu đáo, cũng biết giả vờ hồ đồ, ở bên cạnh cô ấy thật sự rất thoải mái, không có áp lực. Anh biết rõ tại sao mình lại đến đó, không phải chỉ đơn thuần muốn tìm người trò chuyện, mà anh đang thử đón nhận một người con gái khác, đang thử thỏa hiệp với hiện thực.
Thế nhưng…
Làm thế nào mới có thể yêu người khác trong khi vẫn còn nhớ đến cô?
Suy nghĩ rất lâu nhưng không có kết quả.
Anh dứt khoát rẽ xe sang bên đường, rồi dừng lại.
Dựa vào lưng ghế, anh châm một điếu thuốc, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều thật nực cười.
Thế là, anh cũng thật sự cười thành tiếng.