Yêu Hoặc Cửu Trọng Sơn Tuyết Nguyệt

Yêu Hoặc Cửu Trọng Sơn Tuyết Nguyệt - Chương 4




Phong Minh khoan thai bước chậm giữa rừng xanh núi non trùng điệp trên núi Cửu Trọng, trên người vẫn là bộ y phục cũ của Yến Thập Nhị, tóc xõa sau lưng. Sau khi giả làm người đều là Yến Thập Nhị xử lý cho nàng, chính nàng trước sau đều không biết phải ứng phó thế nào.



Núi Cửu Trọng là nguồn gốc của Vu tộc các nàng, nàng hiện đang đứng ở Ẩn Linh Nguyên, thuộc cấm địa của Vu tộc. Lúc làm Vu đế, nàng không chỉ một lần dùng linh lực thăm dò nơi này, nhưng hết lần này đến lần khác cứ đến chỗ cách điểm nguyên thủy này một dặm, linh lực không cách nào tiến sâu về phía trước. Đối với Vu tộc mà nói, không cách nào chấp nhận được một địa điểm trong đất trời này mà các nàng không thể nắm trong tay, hơn nữa lại còn nằm ngay tại khởi nguyên của các nàng. Vì vậy, nàng tự phụ ngang ngạnh, tự mình mạo hiểm, xông thẳng vào khu vực Vu thần đã hạ lệnh cấm. Nhưng khi tiến vào đó mới bỗng nhiên phát hiện Ẩn Linh Nguyên thực ra là kết giới mà Vu thần bố trí nhằm vào thần dân của bản tộc. Trừ phi linh lực vượt qua Vu thần, bằng không đừng ai mơ tưởng xâm nhập được.



Sở dĩ nói là nhắm vào thần dân của bản tộc là vì nàng tận mắt nhìn thấy gã tiều phu và người hái thuốc không gặp chút trở ngại nào khi ra vào, cũng nhìn thấy các loài chim thú tự do thỏa thích vùng vẫy trong đó. Không ai biết vì sao lại chỉ nhằm vào thần dân bản tộc bọn họ. Trước đây nàng căm ghét nơi này đến tận xương tủy. Có điều lúc này lại thấy cực kỳ may mắn trong đất trời có một nơi không bị Vu tộc nắm trong tay.



Trước khi bước vào kết giới, nàng thu lại linh lực, chỉ dựa vào thân thể nhân loại, vậy mà lại thoải mái bước vào nơi từng hao tổn tâm cơ mà không cách nào vào được này.



Nơi này rốt cuộc có cái gì mà Vu thần muốn bảo vệ vậy?



Bước đi trong cây cổ cực lớn, Phong Minh cảm thấy linh lực bị kiềm chế, một lực lượng khác lại tự nhiên sinh ra, đi dọc mạch máu khắp thân thể, sinh sôi không ngừng. Nàng biết đây là sức mạnh vốn có của thân thể này, ở nhân loại mà nói cũng khá mạnh, chỉ là vì linh lực của nàng áp chế nên vẫn luôn ẩn nấp. Lúc này linh lực bị khống chế, bên này giảm bên kia tăng, tự nhiên sẽ lộ ra.



Phong Minh cơ trí thế nào, lưu chuyển lực này chạy khắp thân thể một lượt đã giúp nàng nắm chắc phương thức hoàn toàn khống chế thân thể này. Chỉ là lúc này linh lực ở nơi khởi nguyên không cách nào lưu chuyển, chỉ có thể thử lại lúc ra ngoài. Mà trước khi ra ngoài, nàng muốn thăm dò bí mật của Ẩn Linh Nguyên.



Xâm nhập vào Ẩn Linh Nguyên đã hơn mười ngày, Phong Minh vẫn luôn du lãng giữa cây cổ chọc trời, nhìn hoa nở đầy cành, đạp trên rêu xanh mềm. Mặc dù thích thú nhưng vẫn chưa tìm được chỗ khác biệt. Hoá ra trong đây vẫn có tiểu yêu, gặp người không tránh, ăn quả của cây, hạt cỏ, cực kỳ ôn thuần.



Cho tới bây giờ Phong Minh không ngờ trong lãnh địa của Vu tộc lại có một chỗ không tranh sự đời như vậy. Phải biết ngoại trừ Ẩn Linh Nguyên này, các nơi khác trong núi Cửu Trọng cũng có những sinh vật khác tồn tại, lại chịu ảnh hưởng của Vu tộc bọn họ, sinh vật lại rất hung ác tàn bạo, hòa bình được xây dựng trên máu tanh và chết chóc. Giống nơi đây không tranh giành không màng danh lợi thế này, quả là có một không hai.



Vu thần đã từng có ý đồ hủy diệt thiên địa vậy mà lại bố trí kết giới bảo vệ một nơi hòa bình thế này, rốt cuộc là vì điều gì? Cho dù với trí tuệ của Phong Minh cũng không thể nào đoán được dụng ý của Vu thần. Mãi đến một ngày nàng vô tình đi vào một sơn cốc, rõ ràng phát hiện linh lực của mình đột nhiên khôi phục hoàn toàn. Trong nháy mắt nàng tưởng mình đã ra khỏi Ẩn Linh Nguyên, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại lại thấy không phải. Bởi vì bao quanh Ẩn Linh Nguyên trong vòng bán kính một dặm là địa vực không có cây cỏ sinh sống, qua khỏi chỗ đó mới tính là ra khỏi Ẩn Linh Nguyên. Mà đây lại là sơn cốc, hiển nhiên vẫn còn nằm bên trong Ẩn Linh Nguyên.



Sơn cốc không lớn, bên trong không cây cối, lại mọc đầy một bụi cây thấp bé nở những đóa hoa đỏ rực lửa như ráng mây đỏ rực, như ngọn lửa bao phủ.



Phong Minh còn chưa bước vào đã dừng lại, vì nàng đột nhiên cảm giác được một luồng linh lực vô cùng mạnh mẽ không phải bản thân có thể chống lại được, tựa như linh lực của vu nhện, lại không chút lạnh lẽo tà ác.



“Bằng hữu đã có duyên đến đây, sao không vào uống một tách trà xanh?” Một giọng nam du dương tường hoà từ trong cốc ung dung truyền ra, nhưng không thấy bóng người.



Phong Minh hơi trầm ngâm, chân đã bước vào.



Theo con đường mòn ngoằn ngoèo khúc khuỷu nằm giữa những bụi hoa, chưa được một lúc đã xuất hiện một đầm nước xanh biếc, hai gốc cây bách cổ, nhà tranh ba gian. Một nam tử áo xanh tay cầm cuốc đang khom lưng cuốc vườn thuốc phía sau nhà. Lúc này hắn mới chậm rãi đứng lên, mỉm cười nhìn về phía Phong Minh, không chút nào bị ảnh hưởng bởi linh lực tà ác của nàng.



Nói không nên lời đó người thế nào, chỉ là nhìn hắn liền giống như bị ánh nắng tháng ba chiếu vào, khiến lòng người cực kỳ ấm áp dễ chịu.



“Nộ Nhi, có khách đến, còn không mau ra chào đón.” Nam nhân nghiêng mặt dịu dàng nói về phía nhà tranh, mà sau đó lại đi về phía Phong Minh cười nói: “Cô nương, mời vào nhà ngồi.”



“Quấy rầy rồi.” Phong Minh khẽ gật đầu, trong lòng càng nghi hoặc. Bởi vì nàng cảm giác được linh lực khiến nàng cảnh giác kia không phải từ nam tử này, vậy thì từ ai đây?



Trong lúc nói chuyện, một nữ tử bước ra trước nhà, tóc dài áo đen, mặc dù cười dịu dàng lại lạnh tới tận xương cốt.



Phong Minh chấn động trong lòng, suýt chút nữa đã thất thố ngã tại chỗ.



“Nếu đã vào vùng hoang vu này vậy thì đương nhiên phải nếm thử rượu Hỏa Vân ta tự tay ủ.” Nữ tử mỉm cười, “Thật lâu rồi chúng ta không có khách. Tịch, người bên nhà mẹ ta đã tới, rượu chàng ủ lần này không thể không nỡ lấy ra…” Câu sau đó nàng nói với nam tử kia, ngữ khí trêu đùa rất rõ ràng.



Nam tử được gọi là Tịch cười to, thu cuốc lại cùng hai người quay về.



Từ Hỏa Vân cốc đi ra, trong đầu Phong Minh vẫn không ngừng nghĩ tới lời của Phong Nộ.



Trong thiên hạ này chỉ có một thứ có thể khiến người ta mạnh mẽ vô địch, cũng có thể khiến người ta mềm yếu cực kỳ.



Lúc nói lời này, ánh mắt Phong Nộ nhìn Thiên Tịch. Trong đôi mắt vốn nên lạnh lẽo vô tình kia lại tràn ngập một thứ mà Phong Minh không hiểu, mà ánh mắt Thiên Tịch nhìn lại cũng giống như vậy, dường như một cái ngoái lại nhìn nhau chính là cả đời.



Phong Nộ, Vu thần của Vu tộc, một Vu thần mà tộc dân Vu tộc cho rằng vào trận chiến huỷ thiên diệt địa kia đã lưu lại bản thể mà an nghỉ, vậy mà lại sống ở trong Ẩn Linh Nguyên này đến mấy chục vạn năm, hơn nữa còn làm bạn với chiến thần Thiên Tịch.



Là cái gì có thể khiến người ta mạnh mẽ vô địch nhưng lại mềm yếu cực kỳ đây? Phong Minh ngửa đầu nhìn về phía bầu trời xanh đã nhuốm hoàng hôn, nếu không phải chính miệng Phong Nộ nói, nàng tất nhiên sẽ không tin thế gian tồn tại một thứ như vậy. Thế nhưng Phong Nộ lại không nói cho nàng biết đó là cái gì.



Nếu ngươi đã bám lấy thân thể con người, thế thì sớm muộn sẽ có một ngày hiểu rõ. Nàng ấy chỉ nói một câu như vậy, mà Thiên Tịch ở bên cạnh lại hiểu ý cười.



Lắc đầu, Phong Minh tạm dứt bỏ vấn đề tạm thời chưa có lời giải này đi.



Lần gặp gỡ bất ngờ này đối với nàng mà nói hiển nhiên có lợi mà không hại. Bởi vì từ sự khác thường trong linh lực của Vu thần Phong Nộ nàng đột nhiên hiểu ra tính chất của linh lực không phải là không thể thay đổi, mà trước mắt, mượn thân thể này nàng có khả năng tự thân thay đổi tính chất linh lực, dùng tị kiếp này, đây mới là chuyện vô cùng cần thiết nàng phải làm được.



Hai tháng sau, Phong Minh bước ra khỏi Ẩn Linh Nguyên, đã không khác gì con người. Lúc đó nàng còn chưa biết, trong lúc nàng khống chế thân thể này thì cũng bị nó khống chế.



Một cơn mưa thu, một trận gió lạnh.





Chẳng mấy chốc Phong Minh đã rời khỏi ba tháng, ngoại trừ A Đại thỉnh thoảng nhắc đến tên nàng, Yến Thập Nhị từ đầu đến cuối chưa từng nhắc đến, dường như quên mất trong sinh mệnh mình từng có một người như vậy.



Thời gian vẫn trôi đi. Sau khi trải qua chuyện lo sợ lần trước, Yến Thập Nhị nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nên để A Đại ở trong nhà thì an toàn hơn, chỉ là mỗi ngày trước khi đi làm đều phải dặn đi dặn lại bảo y chơi gần nhà, không được đi xa. A Đại vốn khôn ngoan nghe lời, lại bị dọa sợ đến hai lần, đương nhiên không dám chạy lung tung. Ngay cả mấy tảng đá gần xunh quanh nhà cũng không đi, chỉ chơi lòng vòng trong nhà và ở cửa.



Ban đầu Yến Thập Nhị cảm thấy không yên lòng, giữa lúc làm việc hay chạy về nhà xem thử, mãi đến khi giám sát bắt đầu khó chịu mới thôi.



Hôm đó A Đại đang ngồi trên tảng đá trước đây Phong Minh thường ngồi, cầm hòn đá vẽ lên trên, đột nhiên một con hồ ly đỏ từ bụi cỏ nhảy ra. Hồ ly kia nhìn thấy người cũng không sợ, trái lại ngẩng đầu ưỡn ngực vểnh cái đuôi lông lá lên cao ngạo đi tới trước mặt A Đại. A Đại cực kỳ thích, nhảy bổ qua muốn ôm. Mặc dù nó nhe răng trừng mắt, bộ dạng rất hung dữ nhưng khi bàn tay nhỏ của hài tử kéo nó vào trong lòng, nó cũng không làm tổn thương y, chỉ là trong đôi mắt hồ ly đen nhánh kia tràn đầy ủy khuất và hờn dỗi. Từ đó về sau, mỗi ngày hồ ly đỏ đều đến chơi với y, cho đến khi Yến Thập Nhị tan tầm về nhà.



Yến Thập Nhị biết chuyện hồ ly đỏ từ miệng A Đại, lập tức liền nghĩ đến con hồ ly đỏ dẫn hắn đi tìm A Đại kia, tuy nghi hoặc nhưng rốt cuộc yên tâm. Hắn loáng thoáng cảm giác được con hồ ly đó vô hại với bọn họ.



Vốn cho rằng cuộc sống đại khái sẽ như vậy, bọn họ có thể thật bình yên sống ở đây. Nhưng lúc Phong Minh đi được hai tháng, Giang gia vậy mà dùng lý do có khách quý đến chơi, chủ trạch thiếu hụt nhân lực, ép buộc điều chuyển mười người từ mỏ khai thác đá qua giúp việc. Mà trong đó có Yến Thập Nhị. Bởi vì lần này không phải chỉ cần một mình hắn, bên đó lại đặc biệt sắp xếp cho hắn và A Đại một căn phòng đơn riêng, khiến hắn không có lý do cự tuyệt. Nếu như lần này chống đối, Yến Thập Nhị rất rõ ràng, Tân Thành sẽ không có chỗ cho bọn họ sống yên ổn.



Đến chủ trạch Giang gia làm công quả thực nhẹ nhàng hơn bên mỏ đá rất nhiều, chẳng qua là mấy loại tạp dịch gánh nước chẻ củi. Làm hơn mười ngày cũng không gặp Giang Cửu Cảnh, Yến Thập Nhị dần dần yên tâm, cười thầm bản thân lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nghĩ tới dung mạo hắn cực kỳ bình thường, Giang Cửu Cảnh đã duyệt qua bao nhiêu nam sắc sao có thể hao tâm tổn sức vì hắn, chuyện hôm đó, chỉ sợ do nàng nhất thời nổi hứng mà thôi. Nghĩ như vậy, trong lòng hắn liền không lo lắng bất an như trước đó nữa. Về sau dù có vô tình gặp Giang Cửu Cảnh, hoặc là nàng có phải người tìm hắn làm chuyện gì đó, hắn cũng không lo lắng nặng nề.



Đêm hôm đó, nội trạch có người tới truyền lời, nói chủ nhân muốn tắm rửa, kêu Yến Thập Nhị tới phòng nước xách nước nóng vào phòng chủ nhân. Tuy Yến Thập Nhị cảm thấy kỳ quặc nhưng cũng không suy nghĩ gì khác, dỗ A Đại ngủ trước.



Gánh hai thùng nước nóng đến bên ngoài phòng Giang Cửu Cảnh, còn chưa gõ cửa, bên trong đã truyền ra giọng nói lười biếng của nàng.



“Vào đây.”




Yến Thập Nhị nhìn khung cửa sổ lộ ra ánh nến sáng ngời, sau đó rũ mắt xuống đẩy cửa vào, không chớp mắt nhấc nước nóng qua sau tấm bình phong, đổ vào thùng tắm.



“Đợt chút.” Giang Cửu Cảnh gọi Yến Thập Nhị đang dự định yên lặng rời khỏi lại, thản nhiên nói: “Ngươi ở lại thử nước ấm cho ta, nếu nóng quá hay lạnh quá cũng dễ châm thêm nước.”



Yêu cầu này kỳ thực không có gì bất thường, nhưng trong lòng Yến Thập Nhị không hiểu sao lại run lên, vốn muốn báo nước này đã điều chỉnh độ ấm rồi mới gánh tới, nhưng cuối cùng lại không mở miệng. Đặt thùng nước ở ngoài cửa, hắn nhanh chân quay lại sau tấm bình phong, đang thò tay thử độ ấm thì đột nhiên có một làn gió thơm xông vào mũi, một thân thể mềm nóng đã từ phía sau ôm lấy hắn.



Yến Thập Nhị vốn có thể tránh được nhưng lúc này lại không thể lộ ra sự thật hắn từng luyện võ, như vậy sợ rằng sẽ rước lấy phiền toái lớn. Cần biết nam tử luyện võ vốn là cấm kỵ, nếu như bị tố cáo, nhẹ thì bị phế võ công đày đi biên cương, nặng thì lăng trì.



“Thập Nhị, ở lại phục vụ bổn chủ tắm rửa.” Cùng với tiếng nỉ non mềm mại đáng yêu vang lên, hơi thở ấm áp thơm tho phả vào phía sau tai hắn, khiến hắn không khỏi nổi da gà.



Nhắm mắt, vẻ mặt Yến Thập Nhị không thay đổi, “Thập Nhị là người góa vợ, vẫn xin chủ nhân tránh hiềm nghi.”



Giang Cửu Cảnh cười duyên khanh khách, “Ngươi muốn tránh hiềm nghi sao lại nuôi nữ nhân trong nhà?” Nói đến đây, giọng nói mềm nhũn, tràn đầy mê hoặc, “Chẳng lẽ không phải vì ngươi cũng cô đơn sao?” Nói xong, bàn tay đã luồn vào trong y phục Yến Thập Nhị, khéo léo khiêu khích.



Tuy nàng nói năng ngả ngớn nhưng trên thực tế đã có ý uy hiếp. Phải biết nam tử ở cùng nữ nhân khác không phải thê tử mình liền tính là thông dâm, phải nhốt lồng heo dìm nước. Ai quản là có trong sạch hay không.



Yến Thập Nhị khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ chẳng lẽ nơi này thực sự không ở lại được nữa?



“Nếu như ngươi theo bổn chủ, bổn chủ chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi…” Thấy hắn không có phản ứng, cũng không từ chối, Giang Cửu Cảnh mừng rỡ, muốn dùng lợi ích dụ dỗ.



Đôi môi Yến Thập Nhị khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó nhưng ngừng lại, đột nhiên vươn tay giữ chặt cánh tay Giang Cửu Cảnh đang thuận thế trượt xuống bụng mình, đang định kéo ra khỏi người mình, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.



“Buông hắn ra.”



Thân thể Yến Thập Nhị chấn động, ngạc nhiên nhìn về phía tiếng kêu.



Phong Minh gần ba tháng không gặp đang đứng ở ngoài cửa, ánh mắt như đao băng ghim trên bàn tay hai người đang đặt trên nhau. Nàng vẫn mặc bộ y phục cũ rộng lớn của hắn, tóc dài để sau lưng bím lại thành sợi. Hết thảy đều không thay đổi, tựa như nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn và A Đại, chưa từng rời đi.



Nhưng mà, có gì đó khác rồi. Yến Thập Nhị biết.



“Cô vào đây bằng cách nào?” Giang Cửu Cảnh đột nhiên thả ra, vẻ quyến rũ vốn có biến mất, thay bằng vẻ mặt nghiêm túc.



Phong Minh khoan thai cất bước vào, đến trước mặt Yến Thập Nhị. Yến Thập Nhị cao hơn nàng nửa cái đầu, nàng nhất định phải hơi ngửa đầu mới có thể đối mặt với hắn. Nhưng cho dù là vậy cũng không tổn hại chút nào đến khí thế lạnh lùng cao ngạo của nàng.



“Yến Thập Nhị, ngươi cứu ta một mạng, ta cùng ngươi cả đời, ngươi thấy thế nào?” Nàng hỏi. Cả đời của người phàm vẻn vẹn trăm năm, đối với nàng chẳng qua là thời gian trôi nhanh mà thôi.



Yến Thập Nhị khẽ giật mình, sau đó mỉm cười, “Được.” Không bàn đến hai người có tình cảm hay không, chỉ là trước kia hắn từng nói sẽ nuôi nàng cả đời, nàng không đổi ý, đương nhiên hắn cũng sẽ không đổi ý.



Phong Minh gật đầu, đưa tay kéo hắn về bên cạnh mình, lúc này mới quay sang Giang Cửu Cảnh đang ở một bên giận dữ vì bị xem nhẹ. Hiện tại Yến Thập Nhị mới nhìn rõ Giang Cửu Cảnh vậy mà chỉ mặc một lớp voan mỏng đỏ, thân thể yểu điệu dưới ánh nến như ẩn như hiện. Vội vàng tránh mắt đi, trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh, may mà lúc đầu hắn không có lộn xộn, nếu không sợ khó mà tránh khỏi đụng phải chỗ không nên đụng.



“Chủ nhân Giang gia, cô nghe rồi đó, từ nay về sau Yến Thập Nhị là người của Phong Minh ta. Nếu để ta biết cô lại đánh chủ ý gì lên hắn, đừng trách Phong mỗ không khách khí!” Ngữ khí bình thản lại cho người ta biết nàng không phải nói đùa.




Nhìn thấu cơ thể con người, thay đổi linh lực, sự vô tình trời sinh ẩn giấu dưới con mắt đa tình của con người, Phong Minh đã không khác gì nhân loại. Cho dù Giang Cửu Cảnh bị khí thế của Phong Minh áp đảo cũng chỉ là chuyện tạm thời, huống hồ xưa nay nàng làm mưa làm gió quen, ở Tân Thành này, nàng còn lớn hơn hoàng đế, sao lại chịu vũ nhục như thế được, lập tức giận quá hóa cười.



“Cô là người đầu tiên dám uy hiếp bổn chủ như vậy, gan không nhỏ, nhưng cũng không biết có bản lĩnh đó không… Người đâu!”



Nàng vừa dứt lời đã có sáu nữ tử thân hình mạnh mẽ xông vào phòng, bao vây hai người.



Yến Thập Nhị nhướng mày, vô thức kéo Phong Minh ra phía sau mình. Xem ra sự tình đêm nay từ đầu đến cuối không cách nào hiền lành được.



Vì động tác bảo vệ của hắn mà tim Phong Minh có hơi loạn nhịp, nhìn bờ lưng rộng dày vững chãi của hắn, trong lòng xuất hiện cảm giác khác thường. Con người này luôn làm nàng cảm thấy bất ngờ!



“Thế nào, nói lời ngông cuồng thuận miệng như vậy, bây giờ lại như rùa rụt cổ núp sau lưng nam nhân?” Giọng nói châm chọc khiêu khích của Giang Cửu Cảnh vang lên trong phòng, “Yến Thập Nhị, bổn chủ hỏi ngươi một lần nữa, ngươi tình nguyện ở cùng nữ nhân như vậy cũng không nguyện theo bổn chủ?”



Yến Thập Nhị mỉm cười, nắm chặt tay Phong Minh hơn, “Đúng thế.” Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều lý do chính đáng, cuối cùng lại chỉ phun ra một chữ này. Kỳ thật, hắn không cần phải giải thích với bất kỳ người nào.



Phong Minh rũ mắt xuống nhìn bàn tay lớn thô ráp đang cầm tay mình, đột nhiên nhớ tới, cũng là đôi tay này chữa thương tắm rửa, chải đầu đút ăn, kéo nàng đi khắp nơi chữa trị.



“Yến Thập Nhị.” Nàng khẽ gọi, duỗi cánh tay kia vịn eo hắn.



Cảm nhận được đụng chạm của nàng, thân thể Yến Thập Nhị khẽ cứng đờ, chỉ cảm thấy mang tai nóng hầm hập, nhưng không quay đầu lại. Ngay cả chính hắn cũng không rõ tại sao bị Giang Cửu Cánh ôm ấp vuốt ve cũng không chút phản ứng nào, nhưng chỉ vì một cái chạm nhẹ của Phong Minh mà toàn thân nóng bừng.



“Phong cô nương?” Cường địch vây quanh, hắn không dám quay đầu lại, lại không khống chế nổi phân tâm.



“Từ xưa tới nay chưa từng có ai nghĩ đến bảo vệ ta, ngươi là người đầu tiên…” Phong Minh than nhẹ, sau đó khoan thai tiến lên trước một bước, đứng phía trước Yến Thập Nhị.



Yến Thập Nhị còn chưa phản ứng, nàng lại nhìn về phía Giang Cửu Cảnh đã ngồi trên ghế, khoé môi mang ý cười lạnh, trong mắt lộ ra sự tàn nhẫn.



“Chủ nhân Giang gia, cô nên vui mừng là chưa chọc giận ta.” Nàng vẫn bình thản như cũ, con người trước mắt này chỉ giống như mấy con kiến diễu võ giương oai trước mặt con voi, còn không khơi ra được dục vọng ra tay của nàng. Đương nhiên, nếu như thấy gai mắt, đưa tay ra bóp chết bọn họ chẳng qua cũng chỉ trong một suy nghĩ.



Giang Cửu Cảnh cũng là người thấy qua chuyện đời, vừa nhìn thấy Phong Minh vẫn ung dung không vội dưới tình huống như vậy liền biết người này quả thực không đơn giản. Nhưng lúc này đã thành thế cưỡi trên lưng cọp, nàng đã mất đường lui, “Chọc giận thì sao?” Nàng cười lạnh, bỗng dưng vung tay lên, “Bắt đôi gian phu dâm phụ này lại cho ta!” Cho dù thật sự là một đại tôn thần, hôm nay Giang Cửu Cảnh nàng cũng nhất định chọc vào rồi.



Bộ dạng Phong Minh thuận theo, khẽ cười, than thở nhân loại đúng là không biết lượng sức mình.



Sáu tên hộ vệ kia nghe lệnh liền động tay, nhưng sau đó một khắc đột nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt cực kỳ khó coi. Rõ ràng hai người bọn họ vẫn đứng đó, ngay cả động cũng không động, vậy mà hết lần này tới lần khác bọn họ lại sinh ra cảm giác lúng túng không biết nên ra tay từ đâu, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra trước đây.



Giang Cửu Cảnh thấy thế, vẻ mặt khẽ biến.



“Chao ôi, nơi này thật náo nhiệt! Đại tiểu thư, người ở trong này chơi cũng không nói cho Tiểu Hồng?” Đang trong không khí cứng nhắc này, một giọng nói uể oải của thiếu nữ đột nhiên chen vào. Lúc nói chuyện, một vòng lửa đỏ xuất hiện ngay cửa. Ngoại trừ Phong Minh, mọi người không khỏi nhìn qua.



Đó là một thiếu nữ cực kỳ diễm lệ, một thân áo đỏ như ngọn đuốc bốc cháy, một đôi mắt dài quyến rũ, con ngươi sáng chói như sao sáng. Nàng yểu điệu bước vào, trong tay ôm một đứa trẻ đang ngủ say.




Cho dù là nữ nhân, nhìn thấy cũng không khỏi tim đập nhanh, huống hồ nam nhân. Nhưng ánh mắt của nam nhân duy nhất tại đây Yến Thập Nhị lại chỉ rơi trên người hài tử nàng đang ôm, trong mắt lộ ra lo lắng.



“Ai ya, cô cản đường của ta rồi!” Tuy nàng không phải quy củ đi thẳng nhưng nếu như trước mặt có ai đang đứng cũng sẽ không đi đường vòng, bàn tay khẽ gương lên, đẩy người sang một bên. Kỳ lạ chính là người bị đẩy lại không cách nào phản kháng, giống như ngoan ngoãn nhường đường cho nàng.



Mọi người ngây ngốc nhìn thiếu nữ đi đến trước mặt Phong Minh, đột nhiên duỗi tay ra nhét hài tử vào ngực nàng, sau đó phủi phủi bàn tay nhỏ như tuyết, thở phào một hơi thật to, “Haiz, rốt cuộc báo cáo kết quả rồi!”



Hài tử kia chính là A Đại, bị ném mạnh một cái như vậy, lúc đó liền mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn người ôm mình, sau đó bỗng dưng trợn tròn mắt, đột nhiên tỉnh hẳn. Giang bàn tay nhỏ ra ôm chặt lấy cổ Phong Minh, oa oa khóc một tiếng.



“Dì Phong… dì không cần A Đại nữa rồi… hu hu…”



Thiếu nữ len lén liếc nhìn sắc mặt Phong Minh, không tự chủ được giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán. May mà không phải khóc trong lòng mình.



“Đại tiểu thư, người dẫn phụ tử bọn họ đi đi, nơi này giao cho Tiểu Hồng.” Nàng hào sảng vỗ vỗ ngực, vô cùng nghĩa khí nói. Nhưng mà chỉ có chính nàng biết, thà phải đối mặt với đám người lớn dữ dằn cũng không muốn đi phục vụ một đứa trẻ tội nghiệp đáng thương thích nhìn mình.



“Ừm.” Phong Minh khẽ vỗ lưng A Đại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám người Giang Cửu Cảnh, sau đó kéo Yến Thập Nhị thong thả đi ra ngoài.



Yến Thập Nhị nhìn ra được thiếu nữ không nguy hiểm, trái lại cũng không nói thêm gì.



Trở về chỗ ở thu dọn đồ đạc, ba người mới rời khỏi Giang gia. Từ đầu đến cuối A Đại ôm Phong Minh, ngay cả Yến Thập Nhị cũng không cách nào bế lại được.



Khiến cho Yến Thập Nhị cảm thấy kỳ quái chính là dọc đường thông thuận đến làm cho người bất ngờ. Có lẽ, là bởi vì ở bên cạnh nữ nhân này đi. Hắn nghĩ, ánh mắt không tự chủ được nhìn sang Phong Minh đang không nhanh không chậm đi bên cạnh mình.




“Sau này chúng ta sẽ đi đâu?” Hắn hỏi, đột nhiên cảm thấy như có chỗ dựa vào, rốt cuộc không cần một thân một mình khổ sở chống đỡ rồi.



Đêm khuya đáng giá thế này mọi người đều đã ngủ say, trên đường cái lạnh lẽo vắng vẻ, thỉnh thoảng nghe được một vài tiếng chó sủa.



“Chàng muốn đi đâu chúng ta sẽ đi đó.” Phong Minh thản nhiên nói. Đột nhiên cảm thấy cổ bị siết chặt lại, A Đại khóc mệt vậy mà không ngủ, nghe được lời của hai người trở nên lo lắng.



“Dì Phong, dì đừng bỏ rơi A Đại với phụ thân, có được không?”



Thật là… Phong Minh không biết phải làm sao, cả đời lần đầu tiên cảm thấy trẻ nhỏ thật khó dây dưa, đưa tay sờ trán trấn an A Đại, “Sau này sẽ không đâu.” Trước thiên kiếp, nàng sẽ không đi gây sự với Phong Ly, đương nhiên nếu Phong Ly chủ động tới trêu chọc nàng thì là chuyện khác. Ngoại trừ Phong Ly, trong thiên hạ này không có chuyện gì khiến nàng có thể quan tâm, dù cho có cùng phụ tử bọn họ cả một đời một kiếp cũng không sao.



Yến Thập Nhị hơi quay mặt đi, giấu đi ý cười trong mắt.



“Gần đây có một căn nhà hoang, tối nay chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đó.” Giọng nói thanh lãnh của Phong Minh vang lên bên tai. Không thể nói vì sao, Yến Thập Nhị luôn cảm thấy lần này nàng trở về dường như có chút ‘mùi vị con người’. Tuy vẫn lạnh lùng như ban đầu nhưng ánh mắt lại không còn lạnh lùng thâm thúy như bầu trời đêm như trước kia, không có chút cảm xúc con người nào, trống rỗng làm người ta sợ hãi.



“Được.” Một lúc sau, hắn mới nhớ ra là nàng đang nói chuyện với mình, vội vàng đáp một tiếng.



Lúc nói chuyện, bọn họ đã rời khỏi đường chính trong thành, rẽ vào một hẻm nhỏ. Hai bên là tường cao che khuất sắc trời mờ nhạt, khiến con ngõ nhỏ càng thêm tăm tối. Không có gió, trong con đường tắt nhỏ chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ của hai người cùng với tiếng thở, A Đại đã yên tĩnh trở lại, cũng không thể nghe thấy tiếng hít thở là mấy, giống như đã bị sự âm u lạnh lẽo của nơi này hù sợ rồi. Có lẽ cho dù là ban ngày, nơi này cũng âm u hơn so với những chỗ khác.



“Đến rồi.” Giọng Phong Minh đột nhiên vang lên.



Yến Thập Nhị chỉ cảm thấy bên hông siết chặt, còn chưa thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, người đã theo Phong Minh bay lên trời, nhẹ nhàng phóng qua một bức tường cao, đáp vào một cái sân trong nhà.



Khinh công thật tốt! Trong lòng hắn thầm khen, quan sát tỉ mỉ nơi bọn họ đáp xuống.



Là một cái đình viện bị bỏ hoang, cỏ dại cao hơn người, gốc cây hòe mọc nhánh tràn lan, dây leo bò đầy tường… Vầng trăng tròn phủ lên mọi thứ ở đây một lớp trắng nhợt nhàn nhạt mơ màng.



“Nơi này… thật là nhà hoang?” Yến Thập Nhị có chút chần chờ nhìn Phong Minh vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.



Phong Minh nghiêng mặt đón nhận ánh mắt hắn, sau đó mỉm cười, đưa tay ra nắm chặt tay hắn. “Ừm.” Nếu không một tòa nhà tốt như vậy sao lại tan hoang đến mức này.



Yến Thập Nhị kinh ngạc nhìn nụ cười trên mặt nàng, đột nhiên cảm thấy lồng ngực bình tĩnh không sợ hãi, giống như cho dù có theo nàng lên núi đao xuống biển lửa cũng không có gì.



Ba người bước qua, rắn chuột nhường đường. Không lâu sau tìm được một nơi nghỉ ngơi ngay nhà chính, chăn mền đệm giường đầy đủ, lại còn tốt hơn trăm lần chỗ bọn họ ở trước đó.



Thắp nến, Yến Thập Nhị nhìn Phong Minh đặt A Đại lên giường không khỏi ngẩn ngơ, luôn cảm thấy toàn bộ đều không thật.



“Căn phòng này có người ở, chúng ta chỉ mượn nhờ một đêm, hắn sẽ không để bụng.” Phong Minh đứng dậy, giải thích cho Yến Thập Nhị đang đứng ở một bên có hơi không biết phải làm sao, “Trong đình có giếng nước, ta đi tắm, lát nữa chàng giúp ta chải tóc…”



Không đợi Yến Thập Nhị trả lời, nàng đã đi ra ngoài. Yến Thập Nhị đang lơ đãng ở đâu, nghe không hiểu nàng đang nói gì, đôi chân không tự chủ được theo sau lưng nàng. Cho đến khi Phong Minh quăng thùng nước xuống giếng bắt đầu múc nước, hắn mới đột nhiên tỉnh ra, vội vàng xông về phía trước.



“Để ta.” Hắn nói. Phong Minh cũng để hắn làm.



Nước được kéo lên, Yến Thập Nhị còn chưa kịp phản ứng, Phong Minh đã giơ thùng nước lên đổ từ trên đầu xuống.



Trợn mắt há hốc mồm nhìn sự việc xảy ra đột ngột này, Yến Thập Nhị đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào mới được. Y phục rộng lớn của hắn lúc này đang dán chặt lên người nữ nhân trước mặt, rõ ràng phác hoạ đường cong tuyệt đẹp của nàng, nước từ vạt áo theo bàn chân trần nhỏ xuống nền đá trong sân, xuyên vào khe hở của đá. Giờ khắc này, hắn mới phát giác, nàng lại không đi giày. Trước kia nàng không cách nào đi được, cho nên…



Phong Minh lắc đầu, mái tóc ướt bay lên, giọt nước văng khắp nơi trong màn đêm, rơi đầy đầu đầy mặt Yến Thập Nhị. Nàng lau mặt, thản nhiên nói với nam nhân đang sững sờ trước mắt: “Còn muốn.”



Yến Thập Nhị giật mình, khôi phục lại tinh thần, gương mặt đã đỏ bừng, luống cuống tay chân kéo nước lên rồi vội vàng quay lưng đi.



Phong Minh nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn, đưa tay cởi bỏ thắt lưng, không chút nào kiêng kị trút bỏ y phục ẩm ướt, lúc này mới cầm lấy bầu nước múc nước, cẩn thận tắm rửa.



Hồi lâu, lúc Yến Thập Nhị cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng lại vang lên giọng nói đạm nhạt của nàng: “Yến Thập Nhị, kéo thêm thùng nước lên đi.”



Yến Thập Nhị không dám quay đầu, thò tay ra sau lưng tìm thùng.



Phong Minh nhìn dáng vẻ câu nệ cùng với bàn tay đang mò mẫm trong không trung của hắn, đột nhiên nhớ tới Giang Cửu Cảnh trước đó, mắt hắn cũng nhìn thẳng như thế, không khỏi cảm thấy thú vị.



Nếu như nàng cũng làm như vậy với hắn, hắn sẽ phản ứng thế nào đây? Ý nghĩ vừa nhảy ra, nàng đã tiến lên trước một bước, đưa tay ra ôm eo Yến Thập Nhị từ phía sau. Lúc đó, Phong Minh cũng không phát giác, trong lòng mình lại sinh ra ý nghĩ so sánh với Giang Cửu Cảnh, chuyện này trước đây đối với nàng mà nói là tuyệt đối không thể nào.