A Dực giải phóng huyễn khí, hất văng những kẻ bám víu trên người hắn ra, đồng thời lách khỏi đòn tấn công của hắc y nhân. Thịch! Một cơn đau buốt từ ngực trái lan tỏa ra khắp cơ thể, A Dực ôm ngực khụy xuống đất, tứ chi cứng đờ không cử động được.
“Hahaha! Cũng chỉ là một tên phế vật!” – Hắc y nhân cười lớn chế giễu, đắc thắng chủ quan.
“Ngươi! Khụ...” – A Dực vùng người đứng dậy, rốt cuộc lại thổ huyết, ý thức dần trở nên mơ hồ. Chết tiệt, hắn là bị sao vậy chứ?
A Dực lảo đảo chống tay dưới đất, đồng tử vẫn dán chặt trên người hắc y nhân đầy phòng thủ. Hắn không thể để người này hại ân nhân của hắn được.
Cộp! Ân A Lạp xếp quạt lại, phủi y phục rồi đứng dậy.
“Chậc chậc... Quả nhiên là trúng độc.”
Ân A Lạp tặc lưỡi lại gần A Dực, thổi vào tai hắn một cái, y liền mất ý thức ngã ra đất.
“Hắn chết rồi, xem ngươi làm được gì nào.” – Tên hắc y nhân vẫn giữ nguyên nụ cười đắc thắng, khinh thường nhìn Ân A Lạp.
“Hửm... Tự tin vậy sao?” – Ân A Lạp quay mặt nhìn hắn, đôi mắt hai màu y sáng lên, sương lạnh phủ đầy không gian, tạo nên cái không khí quỷ dị mê muội.
Ân A Lạp hất tóc một cái, dáng vẻ mê người của y khiến người khác không nhịn được mà rợn tóc gáy.
“Ngươi nghĩ cái danh hiệu Quỷ Y công chúa là từ đâu ra?” – Ân A Lạp nghiêng đầu, nụ cười trên môi y càng lúc càng rộng và kinh hãi.
“Ta... Ặc!”
Tên hắc y nhân không phát ra được tiếng, chiếc mặt nạ cũng từ từ rơi xuống. Một tia sáng lóe lên, yết hầu của hắn bị cắt đứt. Trong khắc mơ hồ cuối cùng, hắn nhìn thấy một huyết y nữ tử tai hồ ly, đôi mắt huyết dương sáng rực, đuôi... rất nhiều đuôi...
Màn sương dần tan biến, Ân A Lạp thu huyễn thể của mình lại, chán ghét nhìn đống thi thể dưới đất, dẫm lên cơ thể họ mà đi. Y không có thói quen mang giày, dưới đất lại đầy máu tanh hòa bùn bẩn, chỉ có thể miễn cưỡng bẩn chân dẫm lên xác chết.
“Bạch Hổ!” – Ân A Lạp phẩy tay một cái, một vòng ma pháp xuất hiện, một con hổ vằn trắng kinh diễm bước ra, cúi người để y ngồi lên, gặm ngang lưng A Dực tiến vào rừng.
***
“Khụ..” – A Dực lờ mờ tỉnh dậy, hắn đang ở đâu? Khoan đã!
“Chủ nhân!”
A Dực ngồi bật dậy nhìn xung quanh. Một con sông? Bọn hắc y nhân đâu? Chủ nhân đâu?
“Ngươi tỉnh rồi.”
Ân A Lạp ngồi trên mỏm đá, chân vọc dưới nước, vén tóc mai ra sau tai nhìn hắn. Khung cảnh này phải nói quá diễm lệ rồi đi, hắn nhất thời không phát ra được tiếng.
Ân A Lạp đưa tay ra, hắn luống cuống đứng dậy lại gần.
“Chủ nhân...?”
“Ta không xuống được.” – Ân A Lạp nói tỉnh bơ.
Vậy làm sao nàng lên được trên đó?! A Dực thở dài, nhảy lên bế y xuống, rồi đặt y xuống đất. Hình như hắn quên gì đó... Đệt! Hắn liền quỳ xuống ôm chân Ân A Lạp.
“Chủ nhân, ngàn vạn không được bán ta vào quán thịt cầy a. Ta ốm yếu, thịt rất ít còn rất dai, sẽ không được nhiều ngân lượng đâu. Chủ nhân...”
“Phụt.... Ha ha ha, ngươi vậy mà nhớ chuyện này?” – Ân A Lạp phì cười, xoa đầu hắn. – “Ngươi đã làm rất tốt, không phải bán đi.”
“Thật sao?” – A Dực phấn khích vẫy vẫy tai. –“Thật tốt quá!”
Tiểu khuyển này vậy mà lại tin lời cô là thật. Thật dễ trêu nha.
“Còn bọn mặc đồ đen thì sao?” – A Dực quay lại nhìn Ân A Lạp.
“Ngươi nghĩ chủ nhân ngươi là một kẻ vô dụng hay sao?” – Ân A Lạp ngồi trên người Bạch Hổ, nhìn xuống.
A Dực cũng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ hắn xem thường tiểu chủ này rồi.
“Mau đi thôi”
A Dực ngoan ngoãn đi theo sau.
“Ngươi không sợ ta dẫn ngươi đi bán?” – Ân A Lạp trêu chọc, mắt ánh lên ý cười.
“Chủ nhân sẽ không.” – A Dực cũng cười, nhìn y đầy tin tưởng.
Bị bán đi, giờ lại tin tưởng một người khác như thế. Nên nói hắn dễ dãi hay ngu ngốc đây. Ân A Lạp nhìn hắn, rồi lại nhìn lên trời. Có lẽ nên chữa bệnh cho hắn trước.
***
[Thành Bạch Bảo – thương xá]
“Chủ nhân, chúng ta đi đâu?” – A Dực nhìn theo dáng người nhỏ nhắn kiên cường phía trước, lên tiếng hỏi.
“Giải độc cho ngươi.”
“Chủ nhân, ta trúng độc gì?”
“Bất Huyền Tán”
“Chủ nhân, sao người không mang giày?”
“Chủ nhân, sao người không mặc nam trang nữa?”
A Dực nhìn những kẻ qua đường dán mắt lên người Ân A Lạp, khó chịu lên tiếng hỏi.
“Ngươi rảnh quá? Còn nói nữa ta cắt lưỡi ngươi đi bán trước!”
Thật là phiền chết ta. Trước giờ cùng Bạch Hổ rất yên tĩnh, giờ thêm thằng nhóc lải nhải cả chặng đường, thật đau đầu mà.
“Đứng lại. Không có lệnh bài không được phép vào.”
Trước Y Các, bọn lính đan chéo thương, chặn đường y.
“Các ngươi thật sự muốn lệnh bài?”