Ân A Lạp ngồi đung đưa chân trên giường. Ở đây thứ gì cũng cao cả, nàng lại rất nhỏ bé. Sau khi xem xét vết thương cho nàng, môn chủ Dược Tông – Thanh Di mắng nàng một trận ra hồn rồi bỏ đi tìm dược liệu. Nàng ngồi nhìn ngắm phòng trị thương của học viện. Nó phải lớn gần bằng Y Các của nàng, xung quanh có rất nhiều dụng cụ lẫn dược liệu dành riêng cho trị thương. Ân A Lạp thật sự muốn đến xem thử, nhưng sau khi bị Thanh Di gỡ ấn kí khóa vết thương thì giờ nàng liệt rồi, không đi nổi nữa.
“Ồ, xem ai kìa?”
“Một tiểu tiện nhân dùng sắc quyến rũ các vị môn chủ.”
Lại là nữ nhân đó. Nàng ta mở miệng ra một câu tiện nhân, hai câu tiện tỳ, thật sự khiến nàng khó chịu nha. Ân A Lạp quay mặt nhìn ra cửa sổ, hoàn toàn bỏ lơ hai kẻ đang phách lối kia. Nữ nhân lục y bước lại gần bóp cằm nàng, khiến nàng quay mặt lại nhìn y. Nàng hất tay nàng ra, biểu tình cực kì khó coi nhìn y.
“Ngươi muốn gì.”
“Muốn gì sao?”
Nữ nhân lục y rút ra một cái bình nhỏ, một phát đổ sạch vào vết thương của nàng. Thanh Di vì sợ nàng bước xuống chạy nhảy làm chân bị thương nặng thêm nên đã hạ chú khiến nàng không thể rời khỏi chỗ ngồi, chết tiệt, giờ lại khiến nàng không né được.
“A.”
Ân A Lạp giữ xung quanh vết thương, vết thương của nàng rất sâu, lại thêm phấn hương làm nhiễm trùng đã đau đến không chịu được, phải dùng thuốc giảm đau của Thanh Di. Hiện tại thứ nàng ta đổ vào chân nàng vừa nóng, vừa rát, như đang ăn mòn từ thớ thịt trên đùi nàng. Ân A Lạp mồ hôi nhễ nhại, mắt vẫn không quên lườm hai nữ nhân kia.
“Nhìn gì chứ. Khuôn mặt này thật là khó coi mà.”
Nữ tử đằng sau giữ tay người đằng trước đang cầm chủy thủ tiến lại gần nàng, lắc đầu, nhưng nàng ta vênh mặt lên, dứt tay ra.
“Dù sao chân con ả đã phế. Phế thêm khuôn mặt này, sẽ chẳng có tông chủ nào muốn nhận ả nữa đâu.”
Y bước nhanh lại chỗ Ân A Lạp, bóp chặt cằm nàng, ghé sát mặt lại.
“Khuôn mặt mịn màng như thế này. Thật đáng tiếc, ngươi nên hối hận khi có một khuôn mặt khiến người khác ưa nhìn.”
Hai đường. Chỉ hai đường, hoàn toàn hủy đi dung nhan của nàng. Máu tươi chảy từ vết thương trên má nhỏ xuống Y Phục. Động tác y từ đầu đến cuối vô cùng dứt khoát. Kể cả nữ nhân đứng đằng sau, uy lực tỏa ra cũng không nhỏ. Ân A Lạp cắn răng nhìn hai người kia rời đi. Bọn chúng có thực lực, nhưng lại chơi trò tiểu nhân bỉ ổi thế này. Sau khi xác nhận bọn chúng đã rời đi, nàng thở hắt ra, tay giữ chặt vết thương ở đùi đang lở loét càng lúc càng sâu, máu từ trên mặt nhỏ xuống bên dưới, đau đến chết đi sống lại, cả bộ y phục trắng toát của nàng đã bị huyết nhuộm đến mức chẳng nhận ra màu sắc ban đầu, Ân A Lạp không nhịn được, nước mắ bắt đầu chảy ra.
“Thật đau quá...”
Nàng kiềm chế bản thân lại, không phát ra bất kì tiếng nấc nào, nhưng nước mắt cứ không tự chủ mà trào ra. Nàng cũng chỉ 14 tuổi, hai nữ nhân kia ít gì cũng 18 rồi, tại sao lại ra tay ác độc như thế.
“Tiểu Lộ!”
Thanh Di trở về liền nghe mùi máu tanh nồng trong không khí. Máu của Ân A Lạp rất đặc biệt, mùi cũng khác, đó là lí do hắn phải đi tìm dược liệu chứ không thể dùng dược liệu có sẵn. Vết thương trên chân nàng được bao bọc bởi một lớp màng mỏng, đó là lý do máu không tiếp tục chảy ra, hắn sợ nàng di chuyển, lớp màng vỡ ra sẽ không thể cầm máu, nên mới hạ chú lên nàng, nào ngờ...
Ân A Lạp nghe tiếng Thanh Di, liền quẹt vội nước mắt, bàn tay đầy máu của nàng lau lên mặt chỉ càng làm mọi thứ thêm tèm lem. Nàng nhìn Thanh Di đang chạy vào, cười gượng gạo trong khi nước mắt vẫn còn đọng.
“Ta không nghe lời, lỡ làm chân bị thương mất rồi.”
Thanh Di đứng sững lại, nhìn cả cơ thể đầy máu của nàng, lại thêm khuôn mặt bị cắt đến khó coi. Trong lòng hắn dấy lên cảm giác tội lỗi. Hắn bước nhanh lại, giải bỏ cấm chú, nàng liền ngã vào người hắn. Thanh Di bế nàng lên, bước nhanh về điện của mình, mặc kệ ánh mắt của học viên lẫn giáo sư. Hắn liếc nhìn Ân A Lạp đang giữ chặt vết thương trên mặt, cố gắng không để máu dính lên y phục hắn, trong lòng cực kì khó chịu, tay càng giữ chặt người nàng hơn.
“Ta còn rất nhiều y phục.”
Ân A Lạp gật đầu, nhưng hành động vẫn không thay đổi, có điều ý thức của nàng bắt đầu mơ hồ rồi. Điện của Thanh Di nằm ngoài cùng Lục Điện, tiện liên kết với dược lâm của hắn, mang nàng về liền phải đi qua năm điện còn lại, khung cảnh Ân A Lạp bị thương lập tức bị phát hiện và đồn đại khắp học viện. Phong Vân lại chính mắt nhìn thấy Thanh Di mang nàng đi, bỏ dỡ luyện tập mà chạy theo.
Thanh Di mang Ân A Lạp vào bên trong phòng, hắn một chưởng đánh bay Phong Vân ra khỏi phòng. Cửa phòng lập tức đóng sầm lại, tầng cấm chú dày đặc bao phủ, không ai có thể đến gần.