“Con tiện nhân kia. Mau ra đây cho lão tử!”
Ân A Lạp nhìn hắn khinh bỉ. Một tên tư chất kém như này, ở trong động xà tinh vẫn không thức thời mà gào thét? Nếu không đưa hắn về bây giờ, hắn sớm muộn cũng về, thôi thì xem như tích đức cho hắn.
Tiếng khè khè của mãng xà ngày càng gần, không khí bắt đầu tràn ngập mùi tanh tưởi của nọc độc. Tên đô con bấy giờ liền nhận ra hoàn cảnh của bản thân, rút rìu ra đứng thủ. Hàng chục, không, hàng trăm tiểu xà tinh như thác đổ tràn ra, bao vây quanh hắn, từng đợt từng đợt bắn tới, hắn đều dùng rìu chém sạch. Những con tiểu xà tinh này tu vi không cao, nhưng giết chúng sẽ dễ dụ kẻ đứng đầu của chúng ra hơn.
“Con tiện nhân kia tốt nhất trốn cho kĩ, đừng để ta tìm được. Nếu không lão tử băm ngươi thành trăm mảnh, đem làm cẩu lương.”
Một luồng khí tức cường đại vang dội từ bên trong, suýt chút đẩy nàng rơi xuống khỏi vách đá đang đứng, tên kia cũng bị luồng khí đó đẩy ngã xuống. Một con Hoàng Kim Mãng Xà từ phía trong trườn nhanh ra, đến trước mặt hắn ngước đầu dậy. Con xà tinh này cao cũng phải 5 thước nha, bất quá tu vi vẫn chỉ là thập tinh. Nhưng nọc độc và máu Hoàng Kim Mãng Xà làm dược rất tốt, nàng muốn đem một ít về luyện cho A Dực và Phong Vân.
“Chết tiệt. Mày là cái thá gì, xem lão tử đây.”
Ân A Lạp không tự chủ mà đứng dậy, hắn ta điên rồi, dám xông thẳng đến con mãng xà cao hơn mình mấy lần. Được tâng bốc một chút liền xem bản thân thành thần sao. Không ngoài dự đoán của nàng, con xà tinh gầm một phát, cả người tên kia liền bị đánh ra xa, vòng tay cũng văng ra ngoài. Không ổn rồi.
Nàng nhảy từ trên cao xuống, dẫm lên đám tiểu xà tinh tiến thêm vài bậc, dẫm mạnh vào vòng tay của tên to xác đang bị Hoàng Kim Mãng Xà nuốt chửng, cơ thể hắn lóe sáng rồi biến mất ngay tức khắc. Đáng lẽ là dùng hắn làm mồi nhử, hắn lại quá mức đần độn ngu si, hại nàng bây giờ phải đối chọi trực tiếp với con quái thú này. Nếu là ở cơ thể cũ, nàng liền không sợ, nhưng nàng vẫn chưa quen với cơ thể mới.
Ân A Lạp lộn vài vòng, đáp xuống trên một mõm đá cao hơn, triệu hồi Dương Huyền Cung, dùng linh khí làm mũi tên, từng đợt tam tiễn phóng xuống, không trượt một cái, cắm vào đầu đám tiểu mãng xà. Một khắc trôi qua, hàng trăm mũi tên cắm dưới đất, mùi hôi thối từ rắn chết bốc lên khắp nơi. Trăm tiễn, trăm tia linh lực, hơi hao phí nha. Nàng liếc mắt nhìn con Hoàng Kim Mãng Xà còn dang dè chừng, nàng để lộ khí tức của Hồ yêu sao?
Mắt của nó trợn đỏ ngầu, như phát điên, lao thẳng đến vách đá nàng đứng, một quật đánh vỡ tan. Ân A Lạp nhảy lên phiến đá nào, phiến đá đó liền bị đánh vỡ. Không gian xung quanh thoáng chốc liền trở nên trống trải. Nàng đổi cung tên thành nguyệt đao. Nguyệt đao vừa to vừa nặng, khiến nàng có chút không quen.
Hiện tại vẫn chưa thức tỉnh linh căn, đối chọi với thú thất tinh là bất khả thi, tại sao học viện Du Giai lại muốn học viên của mình đối chọi? Nàng phải nhanh chóng tìm A Dực, hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm. Dòng suy nghĩ lướt qua khiến nàng phân tâm một chút, liền bị một quật của mãng xà đánh va vào thành đá. Máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, con Hoàng Kim Mãng Xà này thật đúng là không thương hoa tiếc ngọc nha.
Ân A Lạp nắm chặt cán nguyệt đao, lao đến phía trước. Từng hành động nhanh như chớp chém lên người xà tinh, từng đòn từng đòn đánh vào lớp vảy xà tinh, ngược lại còn bị nó đánh ra ngoài. Sức mạnh của Hoàng Kim Mãng xà vượt ngoài tưởng tượng của nàng, hay đúng hơn là vượt ngoài khả năng của cơ thể con người này. Nó nhanh chóng trườn lại, đuôi nó quấn chặt người nàng đưa lên. Lưỡi dài đen ngòm thò ra ngoài, nó há cái miệng rộng, càng siết chặt nàng hơn. Nó là muốn ăn sống. Mùi độc dược từ miệng nó xộc vào mũi nàng, khiến ý thức dần trở nên mơ hồ. Cái thân thể con người chết tiệt này.
“Năng lực của ngươi không phải năng lực của yêu hồ. Nếu lúc nào cũng giữ cái ý nghĩ về thân thể con người, ngươi nhất định thất bại. Ngươi là ngươi, dù là ở đâu hay là ai, năng lực của ngươi vẫn là của ngươi.”
Y Hà Liễm đã dạy nàng như thế. Nàng ghét hắn, không để lời này vào tai. Không ngờ nó lại đánh thức nàng vào lúc này. Muốn ăn nàng? Không dễ như vậy. Đồng tử xám tro bên trái của nàng dần nứt vỡ, từng mảng rơi xuống, để lộ mâu tử xanh ngọc phát sáng. Máu từ tay nàng chảy xuống, rơi xuống nguyệt đao. Nàng khi trước có thể sử dụng linh khí trong Dương Huyền Cung, nhưng mãi vẫn không sử dụng được trong nguyệt đao vô danh này. Nguyệt đao nhận chủ, lớp vỏ rỉ sét bên ngoài vỡ toang, quang mang soi rọi, tách làm hai nửa, bay lên không, một phát chém đứt đuôi mãng xà. Chớp mắt lại gắn lại, to lên vai phần đón thân thể nàng đang rơi xuống.
“Hảo vũ khí. Ta biết ngươi không tầm thường mà.”