“Chủ nhân. Ta không phản bội đâu.”
A Dực đi sát lại gần nàng. Trong đầu không bỏ ra được những lời tên lão thái gia đó nói với nàng. Lão già đó dường như cố tình để hắn nghe thấy, như một lời cảnh cáo. Ân A Lạp từ Phách Mại Tràng về liền giữ khoảng cách với hắn, thi thoảng dò xét khiến hắn cực kì khó chịu. Hắn không thích bị nghi ngờ như thế, tự tôn về lòng trung thành của khuyển yêu rất cao, hắn liền cảm thấy bị xúc phạm.
“Ta biết mà.”
“Người kí khế ước sinh mệnh với ta đi.”
A Dực kéo tay nàng, đề nghị khế ước. Chỉ cần kí khế ước sinh mệnh, nàng sẽ không còn nghi ngờ hắn nữa. Ngược lại, Ân A Lạp biểu tình ngạc nhiên, khế ước sinh mệnh như một giao dịch nô lệ không thể phá vỡ, sinh mệnh hai bên gắn liền với nhau, chủ nhân mạnh tất sủng vật mạnh, liên kết huyễn lực với nhau, một người chết thì người kia cũng không sống được, đặc biệt khi “chủ nhân” muốn sủng vật đoạn tử, hắn liền mất mạng. Loại khế ước này không được sử dụng cho người với yêu hay yêu với yêu từ rất lâu vì vấn đề nhân tính, chỉ sử dụng đối với huyễn thú. Nàng thật sự không có muốn trói buộc ai cả, dằng tay ra khỏi A Dực.
“Ta không nghi ngờ ngươi nữa. Cũng không cần kí khế ước. Ngươi chỉ cần làm việc cho ta một thời gian, đến lúc muốn đi, ta sẽ thả ngươi đi.”
Thân thế của hắn không đơn giản, nàng không thích bị trói buộc, lúc hắn cần đi, yên yên tĩnh tĩnh rời đi đừng đụng gì đến nàng là được. Cả đoạn đường không nói gì, nàng đi thẳng một mạch về Y Các. Chuyện giải ấn cũng không trách Phong Vân, nàng biết hắn nghĩ cho nàng. Hiện tại phải xem thái độ của bọn người Phong Man.
[Y Các – Tiền thính]
“Đa tạ các vị đã đến tham dự.”
Ân A Lạp phẩy tay cho người dâng trà, Phong Man ngồi bên cạnh, thần sắc lạnh tanh, chỉ có khuôn mặt hốc hác thấy rõ. Hắn sắp không ổn rồi. Nàng ngồi xuống, nhìn xung quanh một lượt, đám người Phong gia này ai cũng có vầng đỏ trên cổ, nơi mà độc trùng đi vào cơ thể, chỉ là rất mờ nhạt, nếu không phải biết về đường đi của độc trùng, nàng cũng chỉ nghĩ đó là chuyện do ân ái mà ra. Nâng ly trà lên, nàng nhâm nhi ly trà đã bị người khác hạ dược, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên. Tẩy tủy chi hỏa trong người nàng thanh tẩy hầu hết các loại độc dược, mấy thứ này sẽ xâm hại đến được sao.
“Không biết hôm nay cô nương mời bọn ta đến là có việc gì?”
“Mang Phong Vân lên đi.”
Ân A Lạp ra lệnh, một tên nô gia bên ngoài liền giải Phong Vân vào, như được chuẩn bị sẵn. Tên Hạ Hà Khương này là còn non tay, hay là khinh địch đây.
“Đệ có gì muốn nói thì cứ nói đi.”
Ngay lúc Phong Vân vừa quay người lại, mũi kiếm từ đằng sau đâm xuyên cơ thể y, Phong Vân giả đoạn thở tức khắc, không kịp hô một tiếng cầu cứu. Máu văng tung tóe, khiến bọn Phong gia hoảng sợ. Đồng tử Ân A Lạp quang mang sáng rực xuyên qua màng huyết nhục, thời gian như ngưng đọng lại, dùng thần thức để trao đổi với chủ nhân Linh Điệu Hồn một câu.
“Ngươi nói xem. Linh Điệu Hồn mạnh, hay Mê Hồn thuật mạnh?”
Sương mờ bao phủ cả căn phòng, quấn chặt lấy thân thể những người Phong gia, từ miệng, mũi, tai tràn vào bên trong. Ân A Lạp đứng giữa căn phòng, tai và đuôi lộ ra, tựa hữu tựa vô, dần thu các màng khói đang siết chặt cổ trùng từ cơ thể người Phong gia ra. Những kẻ chưa bị khống chế lâu ắt sẽ sống được.
“Nhìn cho kĩ.”
Ân A Lạp hô một tiếng, những kẻ đã thoát khỏi kiểm soát không kiềm được mà toát mồ hôi lạnh, nhìn nàng tiến lại gần Phong Man.
“Ân đại nhân, xin đừng làm hại con trai ta. Ân đại nhân.”
Phong lão gia gia quỳ rạp xuống cầu xin nàng, hắn vẫn còn nghĩ rằng nàng đang hại người. Ân A Lạp chỉ liếc mắt một cái, phẩy tay đưa thân thể Phong Man lên không trung, từ miệng hắn thu về một luồng khí đang bó chặt một con đại cổ trùng. Quăng xuống đất. Sương mờ trong tức khắc tan biến, cả cơ thể Phong Man ngã rạp dưới chân nàng, lồm cồm bò dậy.
“Bị không chế lâu như vậy mà vẫn sống được.”
Nàng bước lại ghế chủ vị, vừa cầm ly trà nhâm nhi vừa nhìn bọn chúng ôm nhau, kiểm tra cơ thể. Phong lão thái gia nhìn đám độc trùng phía dưới, nghi hoặc hỏi nàng.
“Đây là...”
“Linh Điệu Hồn độc trùng, ý thức các ngươi vẫn còn chứ?”
“Bọn ta bị giam trong một cái lồng kín tối đen, chỉ có thể nghe tiếng, không thể làm gì khác.”
Một vị Phong gia lên tiếng. Hắn có tu vi khá cao, nhận thức vẫn còn rất nguyên vẹn khi bị khống chế, chỉ là không thoát được khỏi khống chế đó. Ân A Lạp ném một lọ đan dược tới cho Phong lão thái gia, mắt nhìn sang Phong Man. Hắn liền hiểu ý cho Phong Man đang suy sụp dưới đất uống.
“Giờ thì nói rõ mọi việc được rồi chứ?”