“Hắn ta trúng dược rồi.”
“Lại là Hạ Hà Khương?”
Ân A Lạp nhíu mày, mang chậu nước lại cho Y Hiên rửa tay. Nàng nhìn chằm chằm vào Phong Vân, trong lòng lại càng hỗn độn. Nếu là Phong Y Vận, đây có lẽ là người thân cuối cùng của nàng. Ân A Lạp rút một phần huyễn lực ra, nàng vẫn còn quá yếu, căn bản không thể làm gì hết. Huyễn thuật sư chỉ khi đạt đến tầng thứ chín mới không bị trói buộc trong nhân yêu phân li.
“Ngươi không làm gì được đâu.”
Y Hiên nhìn đốm sáng huyễn lực nhấp nháy chờ vụt tắt, nhân giới và yêu giới khác biệt, kể cả huyễn lực cũng bài trừ tiêu diệt lẫn nhau.
“Phong Vân dù gì cũng là đệ đệ ta. Hơn nữa đệ ấy có thể là chìa khóa giải đáp rất nhiều thứ.”
“A.”
Phong Vận lơ mơ tỉnh dậy, nhìn thấy Y Hiên, liền hô một tiếng.
“Cô cô! Cứu ta!”
Phong Vân dường như rất sợ hãi, bám chặt tay áo Y Hiên, nép sát vào người y. Hắn đã nhận ra đây là Y Các rồi.
“Cô cô, ta không ở đây được nữa. Người mang ta đi có được không?”
Y Hiên đau lòng nhìn hắn, mười bốn tuổi đã là cô nhi, cả tỷ tỷ ruột cũng mất, một mình bơ vơ lại còn dính vào vòng luẩn quẩn của tham vọng chức quyền. Y xoa đầu hắn, dịu dàng dỗ dành.
“Không sao đâu. Có ta ở đây, không ai làm hại ngươi được.”
Phong Vân gật đầu, dựa vào lòng y tự trấn tĩnh bản thân, bấy giờ hắn mới để ý đến nàng.
Ân A Lạp ngồi xuống cạnh giường, Y Hiên cũng nhường chỗ cho nàng, cùng Hứa Niên ra khỏi phòng. Phong Vân nhìn bọn họ cứ vậy mà đi, hắn cũng nhận thức được họ yên tâm giao hắn cho tiểu cô nương này, tức là y không nguy hiểm.
“Phong Vân.”
“Tiểu cô nương quen biết ta sao?”
Ân A Lạp cười khổ. Tiểu cô nương sao, bất quá ta chỉ là nhỏ con một chút. Ân A Lạp đặt tay lên tay Phong Vận.
“Ngươi từng nghe về hồ yêu chưa?”
“Đã từng nghe qua. Bọn chúng đều có dung mạo rất xinh đẹp. Ngươi cũng là hồ yêu?”
Phong Vân rút tay lại, ngồi dựa lưng ra đằng sau, nhìn nàng dò xét.
“Ta kể cho ngươi một câu chuyện nhé?”
Phong Vân nhíu mày, song cũng không ngắt lời.
“Ngày xưa, có một vị công chúa ở Hồ giới, đến năm 7 tuổi, nàng ta phải lịch kiếp tại nhân gian. Ở đây nàng đã được gặp một gia đình mỹ mãn nhất. Chỉ tiếc nàng ta kết thúc lịch kiếp quá sớm. Tuy vậy, khi trở về thân phận công chúa, nàng ta trở lại, giúp phụ mẫu xây dựng cơ ngơi, sau liền rời đi, đến khi nàng quay lại, phụ mẫu đều không minh bạch mà qua đời, cả đệ đệ của nàng cũng bị giả mạo...”
“Ngươi là có ý gì?”
Phong Vân không nhìn được ngắt lời, phần đầu câu chuyện thì hắn không biết, nhưng phần sau cư nhiên hệt chuyện Y Các. Hắn nghi hoặc nhìn nàng. Ân A Lạp vén tóc lên, nhìn ra bên ngoài.
“Tỷ tỷ?”
Tâm tư khẽ động, ánh mắt nàng lóe lên ý cười, quay lại nhìn hắn. Hoàng hôn bên ngoài soi rọi vào bên trong, gió len lỏi qua từng lọn tóc, Ân A Lạp ôm chầm lấy Phong Vận. Dù là kí ức bị xóa bỏ hơn một nửa, nhưng thứ tình cảm ruột thịt này khiến nàng không chống cự được, nàng cũng không muốn chống cự.
“Tỷ tỷ! Ta... ta... Tỷ tỷ. Ta xin lỗi!”
Phong Vân nhận ra nàng rồi, hắn ôm nàng, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống. Ân A Lạp xoa đầu hắn, lau đi khuôn mặt nhem nhuốc, xong lại véo má hắn.
“Gặp lại ta không vui sao? Sao ngươi lại khóc.”
Phong Vân im lặng, song cười với nàng.
“Vui lắm!”
Tiếng hai đứa trẻ ríu rít cùng nhau vang vọng cả một góc Nguyệt Các. Y Hiên cũng yên tâm đặt xuống một bức thư rồi rời đi, nàng phải đưa Hứa Niên về đại gia, không thể tiếp tục nán lại đây, nàng tin Phong Y Vận có thể xử lí được mà không có nàng.
“Đệ đói chưa? Ta có chút bánh hoa đào này.”
Phong Vân gật đầu, quăng chăn qua một bên lại dựa vào người nàng.
“Tỷ tỷ, tỷ nhỏ xíu.”
“Tính theo tuổi ở Hồ giới, có lẽ ta bằng tuổi đệ đấy.”
“Vậy ta nên gọi tỷ là tiểu cô nương?”
“Đệ dám?”
Ân A Lạp lườm y một phát, Phong Vân cũng ngả người ra sau mà cười. Tính tình hắn, Phong Vận hay Phong Minh đều y một tính, hào sảng và thoải mái như thế. Phong Vân dựa cằm lên vai nàng, hắn đã quá lâu không cảm nhận tình thân rồi.
“Ai?”
Dòng họ lang đều rất nhạy cảm, bên ngoài có người, nàng liền nhận ra, bất quá không mang theo sát khí. Y Nhược cười gượng gạo bước vào, A Dực thì đứng nép bên ngoài cửa.
“Nhược tỷ.”
Phong Vân gọi y, hai đứa trẻ này có thể xem là thanh mai trúc mã nha, rất thân thiết với nhau.
“Phong Vân, lâu rồi không gặp.”
Y Nhược ngồi xuống, thi thoảng lại liếc ra bên ngoài. A Dực cứ một mực bắt nàng dẫn đi gặp Ân A Lạp, bằng không hắn sẽ tự đi, hắn lớn như vậy, nàng không cản được hắn nha. Ân A Lạp làm sao không nhìn thấu, nàng đẩy nhẹ Phong Vân rồi đứng lên ra ngoài, để hai đứa trẻ nói chuyện cùng nhau.
“A Dực. Sao ngươi lại đến đây?”