Yêu Hận Tình Thù

Chương 3: Tôi sẽ sớm trả lại tiền cho anh




Lý Di Băng lắp bắp:

- Tám… tám mươi triệu sao ?

Gia đình của Lý Di Băng thực ra cũng thuộc hàng trung lưu, ba cô là kiến trúc sư , mẹ cô là giáo viên dạy tiểu học ,họ chỉ sinh được một mình Lý Di Băng ,cuộc sống cũng đủ ăn đủ tiêu. Nhưng ba của cô mắc bệnh ung thư dạ dày mới qua đời cách đây năm năm , gia đình đã mất một số tiền lớn chạy chữa cho ông. Gánh nặng cuộc sống giờ đây đè lên vai hai mẹ con Lý Di Băng.

Ba năm trước mẹ cô lái xe không may gây ra tai nạn cho một cô gái khiến cô ấy trở thành người thực vật, cô ấy là tiểu thư của một gia đình giàu có ,cô gái đó tên là Du Ngữ Yên .

Ba năm qua cô và mẹ cũng thỉnh thoảng lại đến thăm Du Ngữ Yên ,nhưng đều bị gia đình cô gái đó cự tuyệt đuổi đi, họ không muốn trông thấy người của gia đình đã gây ra tai nạn cho con gái họ.

Còn mẹ cô cũng luôn dằn vặt, áy náy suốt mấy năm trời.

Cũng vì chuyện này mà số tiền tích góp bao nhiêu năm của gia đình cũng bay mất theo những khoản đền bù cho gia đình cô gái đó. Thậm chí còn phải vay mượn thêm rất nhiều .Vì vậy ,Lý Di Băng đã vô cùng cố gắng, cô liều mạng làm việc như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.

Giờ mẹ cô lại xảy ra chuyện như vậy, cô biết lấy đâu ra số tiền đó đây.

Thấy sắc mặt Lý Di Băng tái nhợt, Hàn Phong cũng đã đoán được phần nào. Anh không lên tiếng chờ cô gái nhỏ mở lời:

- Tổng giám đốc, tôi... tôi ... Tôi hiện giờ không có đủ tiền trả cho anh, anh...

- Nếu em không có tiền, tôi sẽ tạm thời cho em vay số tiền này, cứ chạy chữa cho mẹ em đi, đừng lo lắng. Em là nhân viên của tôi, em cũng không thể chạy .

Anh lên tiếng mở đường cho cô gái. Lý Di Băng vừa áy náy, vừa cảm kích:

- Tổng giám đốc ,thực sự rất cảm ơn anh, mới ngày đầu tôi đã gây ra phiền toái cho anh rồi, còn hại anh phải ở lại với tôi đến tối. Tôi hứa sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ, tôi sẽ sớm trả lại cho anh số tiền này. Mỗi tháng anh hãy trừ một nửa tiền lương của tôi, số tiền còn lại ,tôi xin được giữ lại để lo chi phí sinh hoạt .

Ha, cô gái này là đang giả vờ ngây thơ hay cố tình lừa tiền của anh vậy. Với mức lương thư ký của cô cũng tương đối cao, nhưng mỗi tháng cô còn phải lo phí sinh hoạt ,tiền thuốc men của mẹ cô. Không biết đến ngày tháng năm nào cô mới trả được hết tiền cho anh.

Không sao ,anh sẽ từ từ đòi lại cả vốn lẫn lời, không đòi được cái này thì anh sẽ đòi cái khác. Nói tóm lại là cô không có cửa để quỵt nợ của anh.



- Lý Di Băng ,việc trước mắt là chờ đợi mẹ em tỉnh lại, em cứ ở lại đây với mẹ em, tôi sẽ cho em tạm nghỉ việc...

- Không, tôi chỉ xin nghỉ ba hôm là đủ ,sau ba ngày tôi sẽ đi làm, chiều đến sau khi tan ca tôi sẽ vào viện với mẹ.

- Thế cũng quá vất vả cho em rồi.

- Không sao, tôi có thể làm được.

Lý Di Băng muốn dùng công việc làm tê liệt bản thân, cô sợ sự chờ đợi trong vô vọng.

Sau ba ngày ,cuối cùng Lý Di Băng cũng thu xếp xong mọi chuyện và tiếp tục đi làm ,cô cũng muốn mau chóng trả xong nợ nần nên cô ép mình phải chăm chỉ làm việc hơn.

Công việc thư ký cô cũng có thể làm được, kì lạ là Hàn Phong cũng không giao cho cô quá nhiều việc, anh không còn bắt bẻ cô như ngày đầu nữa.

Sau một tuần cuối cùng bác sĩ cũng thông báo cho Lý Di Băng rằng mẹ cô có khả năng sẽ không tỉnh lại, hoặc cũng có thể chờ đợi kì tích một ,hai năm hoặc cũng có thể là năm mười năm sau nữa.

Lý Di Băng ngồi bên cạnh giường bệnh của mẹ mình, nước mắt đã lăn dài trên gương mặt . Mặc dù cô cũng đã lường trước được kết quả này nhưng khi chính tai nghe bác sĩ thông báo bệnh tình của mẹ, cô vẫn không khỏi bàng hoàng.

Ông trời ơi sao lỡ đối xử với gia đình cô như vậy. Cô đã mất đi ba mình giờ mẹ cô lại bị thế này, cô biết phải làm sao đây. Không còn có ai cùng cô ăn cơm tối , trò chuyện với cô, tâm sự hay trách mắng cô nữa rồi.

Căn nhà cũng lạnh lẽo đi , mỗi giờ cô tan làm không còn mẹ đợi cô về ,nấu cho cô những bữa cơm ngon nữa. Bà ấy nằm đấy nhắm mắt chỉ như đang say ngủ nhưng cô không biết giấc ngủ say này sẽ kéo dài đến bao giờ.

Hôm nay Lý Di Băng không đi làm, cô đến bệnh viện chờ đợi kết quả của mẹ nhưng cô không đợi được kết quả như cô mong muốn. Cô gái gục đầu trên giường bệnh của mẹ khóc nghẹn ngào, bờ vai cô run rẩy . Cô cũng không biết cảnh này đã lọt toàn bộ vào mắt vị tổng giám đốc ấy.

Đây là kết quả anh luôn chờ đợi ,anh đã trả được thù, nhưng anh cũng không thấy vui cho lắm. Anh muốn Lý Di Băng cũng phải đền tội cho mẹ của cô ấy.

Đền cho anh một Yên Nhi khỏe mạnh bình thường ,nếu cô không làm được thì cứ lấy bản thân cô ra mà đền đi. Chỉ thế này vẫn chưa nguôi nỗi hận thù trong lòng anh đâu. Nếu Yên Nhi của anh còn chưa có tỉnh lại thì mẹ cô cũng cứ nằm như vậy cả đời này đi.