Yêu Hận Tình Thù

Chương 18: Trả nợ




Lý Di Băng dành ba ngày ở nhà ổn định tâm trạng, không biết cô đã khóc bao nhiêu lần , chỉ mình cô gặm nhấm vết thương lòng. Ngày mai cô sẽ đi tìm việc làm, căn nhà cô cũng đã rao bán, cô cũng tìm được một căn hộ nhỏ để thuê lại ,sau khi cô bán nhà xong sẽ dọn vào đó ở.

Ngày thứ tư Lý Di Băng bắt đầu đi tìm việc ,kỳ lạ là không có một công ty nào chịu nhận cô cả. Cuối cùng Lý Di Băng cũng phát hiện sự kì lạ trong đó. Cô chắc chắn đây là kiệt tác của Hàn Phong, với bằng cấp của cô thì không khó để xin được một công việc văn phòng phù hợp nhưng cô đã đi rất nhiều công ty khi họ nghe đến tên cô thì đều từ chối.

Lý Di Băng là chủ động xin thôi việc ở Hàn thị, không phải cô bị đuổi việc nên lý lịch xin việc của cô hoàn toàn không có vấn đề gì . Thế mà bây giờ không một công ty nào chịu nhận cô chắc chắn là do Hàn Phong đã tạo sức ép cho họ. Hàn Phong , anh có cần phải tuyệt tình như vậy không ?

Cũng vì vậy mà Lý Di Băng quyết định bán nhà càng sớm càng tốt, cô muốn sớm ngày trả nợ cho Hàn Phong, cô không muốn dây dưa với anh vì bất kì điều gì nữa.

Hàn Phong cũng đã cho công ty chuyển khoản quyết toán tiền lương và tiền thưởng hậu hĩnh cho Lý Di Băng. Cô biết , cô cũng đã cống hiến rất nhiều trong công ty, đây có lẽ cũng xem như là cách anh bố thí cho cô phải không.

Bệnh viện gọi điện thúc giục cô trả tiền thuốc men cho mẹ cô. Lý Di Băng cũng đã trả rồi, cô cũng đã đóng tiền thuê nhà một năm với chủ nhà. Căn nhà cô rao bán cũng đã có người mua ngày mai sẽ giải quyết xong mọi thủ tục giấy tờ.

Nhìn căn nhà lần cuối trong lòng Lý Di Băng càng xót xa. Cô còn phải chuyển đồ đạc trong nhà đến căn nhà nhỏ cô thuê nữa. Nếu Hàn Phong đã không muốn cho cô tìm được công việc văn phòng ,cô sẽ đi tìm những công việc khác. Chắc có lẽ anh sợ cô sẽ đi đến tìm công ty đối thủ để trả thù anh.

Nếu anh nghĩ như vậy thì Hàn Phong anh thực sự đã hiểu sai về tôi rồi. Đúng là không yêu thì sẽ không hiểu được nhau mà. Tôi không có tính trả thù như anh đâu. Nếu anh đã nghĩ như vậy thì tùy anh vậy, tôi không phải không xin đi làm văn phòng tôi sẽ không sống được.

Cuối tuần, Hàn Phong nhận được tin nhắn điện thoại thông báo tài khoản của anh đã nhận được tám mươi triệu với nội dung Lý Di Băng trả nợ cho anh tiền cô vay anh khi mẹ cô nhập viện.

Bàn tay cầm điện thoại của anh khẽ run lên. Cô trả cho anh tám mươi triệu , cô lấy đâu ra số tiền lớn như vậy. Cô thực sự muốn cắt đứt mọi liên quan đến anh sao ?



Hàn Phong lao vội ra khỏi công ty, anh muốn đến tìm cô, anh không biết bản thân mình lúc này có cảm giác thế nào nữa . Đau khổ, chua sót, áy náy. Số tiền này nên là anh nợ cô mới đúng vì chính anh đã sai người gây ra vụ tai nạn cho mẹ cô để trả thù cho Du Ngữ Yên, chính anh mới là kẻ tội đồ. Mẹ cô gây ra tai nạn là vô tình còn anh là cố ý.

Hàn Phong đến nhà của Lý Di Băng thì hay tin cô đã bán lại căn nhà này rồi. Cô bán nhà là để trả nợ cho anh ư? Vậy cô đang ở đâu ? Cô đã đi đâu ? Anh biết cô đã sống ở đây hơn hai mươi năm, cô có tình cảm rất đặc biệt với ngôi nhà của mình. Vậy mà vì trả nợ cho anh ,vì muốn cắt đứt mọi sự liên quan đến anh mà cô đã bán ngôi nhà đó.

Anh nhấc điện thoại lên gọi cho Hứa Văn sai cậu ta đi điều tra tung tích của Lý Di Băng, đồng thời anh sẽ dùng mọi giá để mua lại căn nhà này, anh muốn trả nó cho cô. Nếu cô không nhận anh sẽ giữ nó lại cho cô, đương nhiên anh sẽ để ngôi nhà này đứng tên của cô.

Băng Băng là anh có lỗi với em ,em đang ở đâu. Anh muốn bù đắp cho em thật nhiều, anh biết em sẽ không nhận, anh biết phải làm sao với em đây, Băng Băng.

Lý Di Băng đã chuyển đến căn nhà nhỏ cô mới thuê, sau đó cô đi tìm việc làm, cô biết mình khó có thể xin được công việc như trước đây cô đã làm. Bây giờ cô đang rất cần tiền, dù có phải đi quét rác hay dọn vệ sinh thì cô cũng sẽ làm.

Cuối cùng hai ngày sau Lý Di Băng cũng xin được vào làm bồi bàn cho một nhà hàng khá sang trọng. Công việc của cô là ghi thực đơn khách gọi và bưng bê cho họ. Công việc này không thể có mức lương cao như công việc thư ký trước đây của cô nhưng cô sẽ kiếm thêm việc khác để làm nữa .

Ca làm của cô là ca tối, cô muốn tìm thêm công việc nào đó làm thêm ban ngày nhưng tạm thời cô vẫn chưa tìm được.

Du Ngữ Yên đến Hàn thị tìm Hàn Phong. Bước vào sảnh công ty cô đã nhận mình là vị hôn thê của Tổng Giám đốc Hàn Phong của họ. Nhân viên lễ tân nhìn cô ta từ trên xuống dưới rồi nói :

- Cô là ai ? Cô có biết một ngày có bao nhiêu người đến đây tìm Tổng Giám đốc của chúng tôi níu kéo quan hệ không ?

- Cô không biết tôi sao ? Cô cứ gọi điện cho Tổng Giám đốc của các cô là có vị hôn thê của anh ấy tên là Du Ngữ Yên đến gặp hoặc cô cũng có thể gọi cho Hứa Văn trợ lý của anh ấy.