Mặt Tiêu Lãng lộ nụ cười ôn hòa, hơi rụt người lại, lạnh nhạt nói:
- Nửa này nửa kia. Phu nhân sắc trời không còn sớm, tại hạ cần quay trở về, xin cáo từ.
Tiêu Lãng nói xong không đợi Lãng quả phụ Nhã phu nhân lên tiếng lập tức đứng dậy, gật đầu ra vẻ xin lỗi, xoay người rời đi. Bước chân Tiêu Lãng dứt khoát, không chút lưu luyến.
Đối với hành động không lễ phép của Tiêu Lãng, Lãng quả phụ Nhã phu nhân không chút tức giận, cười khan khách, ngực phập phồng rất là mê người.
- Quả nhiên là ngựa hoang, nhưng bổn phu nhân thích nhất là thuần phục ngựa hoang, ha ha ha ha ha ha!
Lãng quả phụ Nhã phu nhân trà trộn tình trường nhiều năm, biết rõ Tiêu Lãng không chơi kỹ xảo lạt mềm buộc chặt, sau khi hắn đi vào lộ vẻ cảnh giác, nhanh chóng tỉnh táo lại trong bể tình trước đây Lãng quả phụ Nhã phu nhân khiến bao nhiêu nam nhân Dược Vương thành phải gục ngã. Lãng quả phụ Nhã phu nhân chưa từng thấy ai có tâm trí kiên định như thiếu niên này.
Từ khi Tiêu Lãng đi vào thì Cầm phu nhân luôn rụt rè không nói nhưng đôi mắt thẳng thừng bảo: Lão nương rất muốn đè ngươi.
Giờ phút này, thấy Tiêu Lãng không mắc câu thì Cầm phu nhân rất sốt ruột, nàng không dám đụng vào người của Bát gia.
- Nhã phu nhân, làm thế nào đây?
Lãng quả phụ Nhã phu nhân liếc Cầm phu nhân, mắt đầy ý cười:
- Lên cơn dâm quá rồi, sốt ruột?
Lãng quả phụ Nhã phu nhân cầm ly rượu uống một hớp, chậm rãi nói:
- Yên tâm, chưa có nam nhân nào có thể chạy ra lòng bàn tay của bổn phu nhân. Sớm muộn gì bổn phu nhân sẽ khiến thiếu niên này quỳ dưới váy ta!
Thần Hồn đại lục lấy cường giả đứng đầu, không khí phóng khoáng. Nam nhân cường đại có mấy chục phòng tiểu thiếp là rất bình thường, nữ nhân cường có nhiều nam thiếp cũng bình thường. Liễu gia là một trong ba đại gia tộc Dược Vương thành thì đương nhiên rất cường đại.
Tiêu Lãng không có giác ngộ trở thành con mồi, một người đi ra khỏi Đấu Thú Tràng, đứng trong rừng cây nhỏ huýt sáo. Một con lừa nhỏ gầy chui ra từ bụi cỏ, một người một lừa nương ánh trăng chạy hướng Thanh Ngưu Trấn.
Bóng đêm sâu thẳm, trong Yên Vũ sơn trang vẫn náo nhiệt, những những phồn hoa này không liên quan đến Tiêu Lãng. Tiêu Lãng đươn độc đi trên đường núi nhỏ, như là lữ khách cô độc bị thế giới lãng quên.
Con lừa chạy rất vui vẻ, nó quen thuộc con đường này. Tiêu Lãng chợp mắt trên lưng lừa.
Tối nay liều mạng đấu và gặp mặt Lãng quả phụ Nhã phu nhân làm Tiêu Lãng chết một mớ tế bào não. Việc sống xé mãnh hổ không phải trùng hợp, Tiêu Lãng có tính toán chính xác, trực giác khủng bố sinh ra từ vô số lần liều mạng chiến đấu từ nhỏ đến lớn, bản năng chiến đấu tổng hợp lại kết quả.
Tiêu Lãng bịt mắt không phải làm oai gì, hắn đã sớm tính ra kết quả này. Tiêu Lãng bịt mắt là không muốn máu của Liệt Địa Hổ bắn vào trong hốc mắt. Thần kinh trong mắt rất nhiều, máu nóng dù không tạo thành tổn thương cho Tiêu Lãng nhưng sẽ giảm sức phán đoán nhạy bén.
Đường về nhà luôn nhanh hơn lúc đi, nửa canh giờ sau Tiêu Lãng đã quay về trong viện.
Là Tiểu Đao mở cửa, mặt cười khờ ngốc, thân hình khiến người thấy áp lực đứng lù lù trong đêm như quái thú dữ tợn.
Tiêu Lãng để con lừa tự về chuồng ngựa, cùng Tiểu Đao sóng vai đi vào sân.
Tiêu Lãng hỏi:
- Cô Cô ngủ rồi?
Tiểu Đao không đáp, chỉ gật đầu.
Trong sân có bốn phòng, một phòng khách, hai phòng ngủ, một nhà bếp kèm phòng tắm. Cô Cô ngủ một phòng, Tiêu Lãng và Tiểu Đao ngủ chung. Hai người trở về phòng ngủ của mình, bên trong trang trí đơn giản, chỉ có hai chiếc giường to. xem tại Đọc Truyện
Tiểu Đao bưng nước nóng tới, hai người ngồi ngâm chân. Tiêu Lãng không nói chuyện, Tiểu Đao thì nhìn hắn, cười khù khờ.
Tiêu Lãng nhìn khuôn mặt ngốc cười mười năm, thở dài, nét mặt buồn phiền:
- Tiểu Đao, gần đây đừng đi Ma Quỷ sơn rèn luyện, ta có gây chút việc trong võ viện. Ngươi ở nhà trông Cô Cô, ta sợ có người gây rối.
- Gây rối?
Khuôn mặt cười khờ của Tiểu Đao không còn, thay thế là vẻ mặt sắc bén, như con sư tử ngủ say mở mắt ra, biến bạo ngược, hung tàn.
Tiểu Đao nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, sát khí sắc bén, trầm giọng hỏi:
- Ca, là ai? Ta giết cả nhà hắn!
Tiêu Lãng trừng mắt quát:
- Nhỏ giọng chút, đánh thức Cô Cô thì ta đập chết ngươi!
Tiểu Đao gãi đầu, lại trở về vẻ mặt cười khờ.
Tiêu Lãng lên tiếng:
- Ngươi đừng quan tâm, ta có thể giải quyết chuyện này, ngươi nghe lời là được.
Tiểu Đao gật mạnh đầu, cười ngây ngô:
- Được rồi, ta nghe lời ca.
Hai người rửa chân xong nằm trên giường lớn, đầu đối diện nhau. Tiêu Lãng mở to mắt nhìn khúc gỗ mục trên nóc, im lặng thật lâu.
Tiêu Lãng chợt hỏi:
- Tiểu Đao, ngươi nói xem lấy được Phượng Linh đan có thể trị lành chân cho Cô Cô không?
Tiểu Đao kiên quyết đáp:
- Có thể. Cô Cô nói có thể thì chắc chắn là được.
Tiêu Lãng khẽ thở dài:
- Ài... Ta cứ cảm thấy Cô Cô giấu chúng ta rất nhiều chuyện.
Tiểu Đao nói:
- Cô Cô rất tốt với chúng ta, cho dù có giấu giếm cũng là vì tốt cho chúng ta.
Ngừng một lúc, Tiểu Đao tiếp tục bảo:
- Đương nhiên ca cũng rất tốt với Tiểu Đao, mười năm trước nếu không nhờ ca nhặt Tiểu Đao về thì Tiểu Đao đã chết trong rừng rồi.
Tiêu Lãng mỉm cười, nhỏ giọng nói:
- Không nói nữa, bây giờ chúng ta là huynh đệ. Ngủ đi.
Tiểu Đao nhếch môi cười nói:
- Ừm! Chúng ta là huynh đệ suốt đời!
Không lâu sau vang tiếng ngáy như sấm.
Tiêu Lãng nhỏ giọng nói:
- Ta quyết có được Phượng Linh đan, phải trị lành chân cho Cô Cô, ai dám ngăn cản thì ta liều mạng với kẻ đó!
Tiêu Lãng cũng thiếp ngủ.
Đêm lạnh như nước.
...
Hôm sau.
Trời còn chưa sáng Tiêu Lãng, Tiểu Đao đã tỉnh dậy.
Hai người rửa mặt, súc miệng, đi hậu viện xếp bằng, bắt đầu môn bắt buộc hàng ngày, tu luyện Huyền khí.
Trên Thần Hồn đại lục rất thịnh võ phong, ai nấy đều tu luyện Huyền khí. Ngươi đi trên đường gặp phải một lão nhân là Chiến Sư cảnh tam giai hay một nữ nhân kiều mị là Chiến Tướng cảnh tứ giai cũng xin đừng kinh ngạc.