Yêu Giả Vi Vương

Chương 46: Thảo đằng




Tiêu Lãng vẫn chưa chết nhưng lúc này hắn còn khó chịu hơn chết.

Lúc rớt xuống hố, Tiêu Lãng cảm giác thân thể như rơi trên đệm bông mềm mại, không bị thương chút nào.

Tiêu Lãng không biết đã cách mặt đất bao xa, nhưng nhìn ánh sáng trên miệng lỗ đã không còn, kỳ lạ nhất là dưới hố có ánh sáng xanh nhạt.

Thân thể Tiêu Lãng cực kỳ suy yếu, không có sức bò dậy, chỉ có thể khó nhọc quay đầu nhìn xung quanh đều là thảo đằng, thảo đằng nhỏ nhiều vô số kể. Tiêu Lãng không chết là nhờ có thảo đằng giảm bớt lực rơi.

Trong lúc Tiêu Lãng mừng rỡ thì chợt cảm giác có điều không đúng.

Tại sao thảo đằng phát ra ánh sáng xanh nhạt?

Sự việc khiến Tiêu Lãng cực kỳ hãi hùng xảy ra. Vô số thảo đằng điên cuồng lan hướng Tiêu Lãng, bao bọc người hắn lại. Trên thảo đằng mọc gai làm hắn cảm giác như có mấy vạn cây kim cùng đâm vào người.

Huyễn ma thú Tiểu Bạch ở giữa không trung liên tục gầm gừ:

- Ô ô!

Huyễn ma thú Tiểu Bạch không dám tới gần, trong mắt tràn đầy bi thương bay lòng vòng giữa không trung, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào.

Ngay sau đó xảy ra chuyện càng khủng khiếp hơn. Thân thể Tiêu Lãng bị thảo đằng bao lấy kéo xuống dưới, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã biến mất trong miệng hố. Dưới đáy cái hố to tràn ngập thảo đằng tựa như vô số loài bò sát co rụt, thu vào trong vách tường bốn phía, không thấy bóng dáng.

Nếu lúc này có võ giả nào ở đây sẽ bị hù chết, thảo đằng mà biết nhúc nhích, còn chủ động bắt người.

- Không ngờ phút cuối Tiêu Lãng ta chết trong tay thảo đằng. Không lẽ thảo đằng này thành tinh, muốn nuốt máu thịt của ta?

Đừng nói lúc này Tiêu Lãng suy yếu, hắn cảm thấy dù là lúc mình hoàn toàn mạnh mẽ, bị thảo đằng trói lấy thì chỉ có một con đường chết. Tiêu Lãng biết rõ mình phải chết thì không sợ hãi nữa, không có sức hú hét, chỉ thắc mắc về thảo đằng bí ẩn.

Ngay sau đó!

Lòng bình tĩnh nổi sóng, vì thảo đằng phát hiện vết thương bị cơ nỗ đâm thủng ở vai rái cực kỳ nhanh khép lại. Ánh sáng xanh nhạt trên thảo đằng là một loại chất nhầy, dịch chạm vào vết thương của Tiêu Lãng nhanh chóng chữa trị. Thân thể Tiêu Lãng bị gai thảo đằng đâm vào, nhiều chất dịch rót vào thân thể. Người Tiêu Lãng trừ từ biến ấm áp, cảm giác đau nhức bị gai đâm cũng biến mất.

Tiêu Lãng thầm nghĩ:

- Đây là cái quỷ gì?

Tiêu Lãng xuyên qua khe hở thảo đằng nhìn bên ngoài, phát hiện bị thảo đằng kéo vào trong một hang động, không biết cuối cùng hắn sẽ bị mang tới đâu.

Một lát sau, Tiêu Lãng phát hiện mình bị mang vào một hang động to lớn, to cỡ quảng trường trung tâm Dược Vương thành. Tiêu Lãng xuyên qua thảo đằng phát hiện hình ảnh khiến hắn suốt đời khó quên.

Trong hang đầy rẫy thảo đằng, chúng nó nhô ra từ lòng đất, xếp thành hang như binh sĩ yên lặng đứng, ít nhất cũng cỡ vài vạn cái. Đằng trước nhất có một thảo đằng mỏng nhỏ màu tím kiêu ngạo đứng như quân vương đang duyệt con dân.

Hang động to lớn bị ánh sáng xanh toát ra từ thảo đằng chiếu sáng tựa như ban ngày. Tiêu Lãng thấy nhiều bộ xương trong gốc cây, có nhân loại, có dã thú Huyền thú, ít nhất cũng mấy ngàn cái, chất đống ngay ngắn.

Tiêu Lãng thầm nghĩ:

- Đây là thứ gì? Không lẽ thật sự là yêu qía thảo đằng thành tinh?

Tiêu Lãng liếc đống xương rùng rợn, lòng thầm nghĩ có lẽ không lâu sau xương của mình sẽ chất trên đó.

Quả nhiên, không qua bao lâu sau, người Tiêu Lãng bị thảo đằng bao lấy kéo tới trước. Quái dị là thảo đằng đứng sừng sững trong hang động to lớn tự động tách ra để lại một con đường. Thân thể Tiêu Lãng không bị kéo tới trước mặt thảo đằng màu tím. Thảo đằng quấn người Tiêu Lãng thả lỏng, chui xuống đất không thấy.

- Ta nên cảm thấy vinh hạnh sao?

Xem ra mình sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho vương giả thảo đằng này.

Tiêu Lãng không biết nên thấy vinh hạnh hay bi ai.

Quả nhiên!

Thảo đằng màu tím bao bọc người Tiêu Lãng, gai nhọn rạch ngực hắn. Nguyên thảo đằng xuyên thủng miệng vết thương, chớp mắt không thấy. Vết thương trước ngực Tiêu Lãng tự động khép lại, hắn không hề cảm giác đau đớn, cực kỳ quái dị.

- Ui ui...

Tiêu Lãng liên tục hút ngụm khí lạnh, người sợ run. Trong thân thể mình có một cây thảo đằng quái dị chui vào, đổi lại là ai cũng sẽ bị hù chết.

- Không thể rối loạn, Tiêu Lãng, ngươi phải bình tĩnh, bình tĩnh!

Từ nhỏ Tiêu Lãng đã bị Cô Cô vứt ở núi hoang rừng vắng giành giật mạng sống với Huyền thú, cho nên hắn dùng tinh thần cường đại buộc mình tỉnh táo lại. Tiêu Lãng nhắm mắt lạI, tập trung cảm nhận thân thể biến đổi.

Tuy nhiên... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m

Cây thảo đằng kia như đã biến mất, không còn bóng dáng, thân thể Tiêu Lãng không có chút khác lạ.

Đang lúc Tiêu Lãng đăm chiêu thì chợt cảm thấy không đúng, đầu óc chấn động.

Tiêu Lãng mông lung cảm giác trong óc mình có ảo ảnh thảo đằng tím, nó đang nuốt linh hồn hắn, hoặc nên nói là giành quyền khống chế thân thể.

- Nó muốn ăn linh hồn của ta, muốn biến ta thành xác sống, muốn cướp đi thân thể của ta!

Tiêu Lãng biết ngay ý định của thảo đằng quái dị, hắn không biết làm thế nào, rối loạn.

Sâu trong linh hồn có tiếng gào thét:

- Không, thà chết cũng không muốn trở thành con rối!

Tiêu Lãng chợt mở to mắt, gầm lên:

- Không! Dù Tiêu Lãng ta có chết cũng không trở thành cái xác sống!

Toàn thân Tiêu Lãng nổi cơ bắp, người phát ra khí thế hung ác, bạo ngược như thần thú viễn cổ. Thảo đằng xanh bên cạnh sợ hãi run lẩy bẩy.

Tiêu Lãng tức giận gầm lên xong khép mắt lại, người xụi lơ, mặt tái nhợt như đã chết.

Nhiều thảo đằng xung quanh bị Tiêu Lãng hù dọa vốn lùi ra xa giờ lại vây quanh lắc lư bên cạnh hắn, như đám đông vây xem đang chỉ trỏ.

Thật lâu sau, trong người Tiêu Lãng bỗng bắn ra một luồng sáng tím, thảo đằng xung quanh vặn vẹo, có vẻ rất vui.

Giây tiếp theo, ánh sáng tím trên người Tiêu Lãng biến mất, thay vào đó là ánh sáng đen chớp lóe. Thảo đằng gần đó kinh khủng, vội vàng lùi ra bốn phía.

Lại một lát sau, người Tiêu Lãng lần nữa bị ánh sáng tím bao phủ. Ánh sáng tím và đen luân phiên, dường như thảo đằng tím đang đại chiến với linh hồn Tiêu Lãng trong thân thể của hắn, rất là kỳ dị.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ánh sáng tím và đen không chớp lóe nữa. Tiêu Lãng không nhúc nhích, nằm nghiêng trong hang động, dường như đã chết.