Trong hang đá nhỏ hẹp, Tiêu Lãng ngồi xếp bằng trên mặt đất nội, cơ bắp co rút lại rồi phình ra, giống quả cầu năng lượng màu đen cuối cùng phun ra từ miệng Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn. Cơ bắp trên người Tiêu Lãng run bần bật, trán toát mồ hôi lạnh, mặt lộ vẻ đau đớn.
Nhưng Tiêu Lãng không mở mắt ra, cơ bắp tiếp tục co lại rồi phình ra. Lưng Tiêu Lãng toát mồ hôi ướt đẫm, cơ bắp run càng dữ dội, biểu tình vặn vẹo như đang ốc nén đau đớn.
Mới tu luyện nửa canh giờ Tiêu Lãng đã thống khổ kêu to một tiếng:
- A...
Tiêu Lãng lăn lộn trên mặt đất, đầu đập bùm bùm vào vách tường xung quanh, may mà không đổ máu, nhưng khắp người trầy xước.
Lăn qua lộn lại một lúc, Tiêu Lãng xụi lơ trên mặt đất, thở hổn hển, ngực phập phồng. Quần áo Tiêu Lãng ướt sũng mồ hôi, cơ bắp vẫn không ngừng run rẩy.
Một lát sau, Tiêu Lãng gượng dậy, trong mắt đầy nghi hoặc, nói nhỏ:
- Cha nó! Thiên Ma luyện thể là công pháp quái quỷ gì vậy? Cứ tiếp tục luyện thế này có thể nào luyện chết không?
Tiêu Lãng mới tu luyện nửa canh giờ đã tương đương hao tuổi thọ mấy ngày, cách tu luyện cực kỳ đau đớn, toàn thân như bị một vạn con kiến cắn xé, làm người ta không thể cưỡng ép tu luyện tiếp. Tiêu Lãng có thể tu luyện nửa canh giờ toàn nhờ vào dây thần kinh thô.
Nửa canh giờ đổi lấy tuổi thọ mấy ngày, hơn nữa không biết có tác dụng không.
Tiêu Lãng có cảm giác leo lên thuyền giặc, chắc không phải Lục Minh lừa hắn hoặc muốn hại chết hắn đi?
Tiêu Lãng nghĩ một lúc lâu, xác định Lục Minh không có lý do hại hắn, nếu không đã chẳng cứu hắn khi Huyền thủ thất giai, Hồng Hoang Bạo Vượn lao tới, để nó giết hắn có phải đỡ hơn không? Thêm nữa giết Tiêu Lãng không hợp lợi ích của Ẩn tông. nguồn doctruyen.me
Cơ bắp không run rẩy nữa, Tiêu Lãng cảm ứng, không phát hiện thân thể có xu hướng tăng cường. Mắt chớp lóe, Tiêu Lãng suy tư giây lát, nhìn sương mù dày đặc bên ngoài, hắn cắn răng tiếp tục tu luyện.
Tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể rất đơn giản, khiến một hần Huyền khí vận chuyển theo chiều hướng ngược, thành Huyền khí xông ngược chạy chồm trong thân thể, kích động mỗi một cơ bắp, tế bào, phóng thích tiềm lực thân thể người trước tiên, buộc nguyên lực sinh mệnh tự cứu cơ thể, khiến thân thể biến mạnh hơn.
Đây là loại công pháp rất tà môn, tương đương với tự tàn, rút cạn sinh mệnh khiến mình cường đại trước tiên.
Lần thứ hai tu luyện, thần kinh của Tiêu Lãng biến càng cường đại hơn, năng lực cố nén thống khổ tăng mạnh nhiều. Nhưng cuối cùng Tiêu Lãng tu luyện chưa đếnm ột canh giờ đã kiềm không được lăn lộn trên mặt đất.
Tiêu Lãng nằm dưới đát nửa ngày, nhếch môi cười khổ nói:
- Quả nhiên hữu dụng!
Tiêu Lãng cảm giác rõ ràng thân thể biến mạnh hơn nhiều, mạnh hơn lúc rèn luyện thân thể mười ngày, nửa tháng. Tiêu Lãng không dám tu luyện tiếp, sợ thân thể chịu không nổi xé rách thì tiêu tùng.
Tiêu Lãng ra ngoài bắt một con Huyền thú cấp thấp, quay về hang động nướng thịt ăn. Ăn uống no đủ rồi, Tiêu Lãng không có nghỉ ngơi giây lát, lại lần nữa bắt đầu tu luyện Thuật Tiềm Phục gần hang động. Bóng dáng Tiêu Lãng lấp lóe gần đó, chợt biến mất chợt xuất hiện như quỷ như ma. Thuật Tiềm Phục là Quân Thần Độc Cô Hành cho Tiêu Lãng, hắn không sợ bị Lục Minh thấy. Tiêu Lãng tu luyện Thuật Tiềm Phục lâu như vậy vẫn không đại thành.
Tiêu Lãng tu luyện xong Thuật Tiềm Phục thì trời sắp tối, hắn bắt đầu tu luyện Huyền khí. Tiêu Lãng tu luyện gần hai canh giờ trời hoàn toàn tối sầm, hắn ăn mấy miếng thịt nướng hồi trưa. Cuối cùng Tiêu Lãng cầm chiến kỹ Huyễn Võ Trảm đưa, soi dưới đống lửa, nghiên cứu.
Thời gian gấp gáp, Tiêu Lãng phải tranh thủ mỗi một phút mỗi một giây tu luyện, để mình càng mạnh hơn.
Nguyên lý Huyễn Võ Trảm rất đơn giản, lợi dụng vũ khí dao động nhanh chế tạo sóng âm ảnh hưởng linh hồn khiến kẻ địch xuất hiện ảo giác. Nhưng muốn luyện thành Huyễn Võ Trảm tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Tiêu Lãng bắt chước Lục Minh cầm mộc côn, vận chuyển Huyền khí, chầm chậm đánh xuống. Trong quá trình đập xuống, Tiêu Lãng dựa theo chiến kỹ miêu tả rung động theo quy luật trong phạm vi nhỏ. Kết quả vỗ mộc côn xuống, Tiêu Lãng phát hiện không tệ.
Tiêu Lãng thu mộc côn lại đánh xuống, lần này hắn làm rất chậm. Tiêu Lãng làm theo chiến kỹ nói có tiết tấu dao động phạm vi nhỏ lên trên xuống dưới, hai bên trái phải. Động tác nhìn như đơn giản nhưng Tiêu Lãng làm muốn hộc máu.
Cho dù đả kéo tốc độ chậm nhất nhưng Tiêu Lãng không thể làm mấy động tác nối liền.
- Quái dị, sao chiến kỹ này tà môn quá vậy?
Tốc độ chậm như vậy mà Tiêu Lãng không thể nối liền, chờ khi công kích kẻ địch, tốc độ nhanh như chớp thì sao có thể trong thời gian ngắn khiến binh khí rung động gấp mấy lần trở lên?
Mỗi lần rung lắc theo tiết tấu đều bao gồm hơn mười động tác, chiến kỹ miêu tả số lần rung càng nhiều thì ảnh hưởng kẻ địch càng lớn, cao nhất có thể trong một giây rung chín lần, phát ra sóng âm vô hình cường đại, dù là cường giả Chiến Hoàng cảnh đều sẽ bị ảnh hưởng, tinh thần chấn động.
- Lục Minh có thể tự sáng tạo, không lẽ Tiêu Lãng ta không học được bí tịch sao? Ta không tin tà!
Tiêu Lãng lên máu, một mình ở trong hang động như đồ ngốc múa cây mộc côn, không ngừng đập xuống, rung rinh. Tiêu Lãng như phát điên thức trắng tu luyện.
Mắt Tiêu Lãng đỏ ngầu nhưng không ngừng lại.
Tay phải bởi vì liên tục mấy ngàn lần vung lên vung xuống mà run rẩy, Tiêu Lãng vẫn đang cứng đầu tu luyện. Trong lòng Tiêu Lãng ám thị chính mình, không hoàn thành động tác này thì không nghỉ ngơi.
Trời sắp sáng, trong mắt Tiêu Lãng đầy tơ máu nhưng vẫn sáng ngời nhìn chằm chằm mộc côn trong tay, mặc kệ cánh tay nhức mỏi không giơ lên nổi.
- Grao!
Mãi khi trời sáng tỏ, Tiêu Lãng rốt cuộc thành công liên tục rung mộc côn theo tiết tấu một lần, dù tốc độ đánh xuống vẫn rất chậm nhưng quen tay hay việc, có lần đầu tiên thành công, lần thứ hai đơn giản hơn. Sau này Tiêu Lãng liên tục tu luyện thì tốc độ sẽ càng nhanh. Tu luyện chiến kỹ khó nhất là nhập môn, sau khi nhập môn rồi, chỉ cần có nghị lực thì sẽ có ngày thành công.
- Phù, rốt cuộc thành công, không được, trước tiên ngủ hai canh giờ đã.
Khóe môi Tiêu Lãng cong lên nụ cười khổ, một đêm liên tục tu luyện, tuy thân thể chịu được nhưng tinh thần sắp tan vỡ. Tiêu Lãng ngã xuống đất, ngủ say như heo.
Tiêu Lãng mới ngủ thì Lục Minh như u minh từ bên ngoài chạy vào, nhìn hắn ngủ say, mắt lộ tia khen ngợi.
Lục Minh cười nói:
- Quả nhiên là tư chất cấp nghịch thiên. Sư phụ sáng tạo Huyễn Võ Trảm, đại sư huynh nhập môn mất ba ngày mới xong, Hắc Minh cần năm ngày, lúc trước ta tốn mười ngày. Tên đần Lục Minh đến nay còn chưa học xong, không ngờ tiểu tử này một đêm đã nhập môn. Hèn chi đại sư huynh Thanh Minh luôn đặc biệt chiếu cố hắn, đúng là tài năng đáng đào tạo. Đáng tiếc, sư phụ không cho hắn gia nhập Ẩn tông, buộc ta nói Huyễn Võ Trảm do ta tạo ra, không muốn hắn có chút quan hệ với Ẩn tông, nếu không thì mấy chục năm sau chắc chắn Ẩn tông có năng lực đè Huyết tông.