Bưng ly trà lên nhấp một ngụm, đôi mày thanh tú của Đồng Niệm nhíu chặt lại, lạnh lùng nói: “Duy Hàm, em có quyền biết đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!”
Đưa tay ngăn lại không cho Đồng Niệm nói tiếp, ánh mắt dịu dàng từ xưa đến nay của Mục Duy Hàm bỗng trở nên lạnh lùng, “Niệm Niệm, em không cần phải nghĩ đến những thứ kia, những gì Cận Dương làm chỉ muốn tốt cho em thôi.” `
Đồng Niệm cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm, cô mím môi không nói gì. Vì cô sao? Nếu như quả thật có chuyện muốn giấu giếm cô, đó có thể được coi là vì cô sao?
Hồi lâu, Đồng Niệm ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Mục Duy Hàm ngồi đối diện, giọng nói nặng nề, “Anh đã không chịu nói cho em biết, vậy em cũng sẽ không ép anh. Nhưng anh phải hứa với em là không được đem chuyện này nói cho Lăng Cận Dương biết.”
Ánh mắt Đồng Niệm sáng quắc nhìn chằm chằm Mục Duy Hàm, giọng nói lạnh lùng: “Anh đáp ứng yêu cầu của em chứ?”
Mục Duy Hàm liền biến sắc mặt, mày kiếm xinh đẹp nhíu lại thật sâu, anh nặng nề thở dài, thấp giọng nói: “Được.”
Nghe anh nói, Đồng Niệm mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi dùng qua bữa cơm trưa, cô liền vội vã chạy về tòa soạn.
Buổi chiều làm việc, căn bản là không có hiệu quả, trong đầu cô vẫn suy nghĩ đến bệnh tình của mình, nếu kết quả phẫu thuật không thể tra ra được, dđl/q'd còn có nơi nào lưu lại bệnh án của cô không chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, cô nhanh nhạy phát giác ra, còn có một nơi khác lưu lại bệnh án của cô.
Sau khi tan việc, Đồng Niệm nóng lòng đi về nhà, chỉ sợ Sở Kiều gây ra chuyện gì nữa. Cô đi tới phía bên ngoài cửa cầu thang, liền nhìn thấy phía trước đậu một chiếc Hummer màu đen.
Trong chung cư này tuyệt đối không có bất cứ người nào đi xe hơi loại này, đáy lòng cô cả kinh, lập tức nhanh chóng chạy lên lầu. Quả nhiên vừa mới chạy lên lầu, liền nghe được tiếng động lớn.
Đồng Niệm ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Cô nhìn một cái đã thấy có một người đàn ông đứng phía bên ngoài cửa nhà mình, anh đang dùng chân hung dữ đá vào cửa nhà cô, cũng không nghĩ đến cửa chống trộm bền chắc thế nào, “Sở Kiều, con mẹ nó em mở cửa ra cho anh. Nếu không mở cửa anh sẽ phá hủy căn nhà này.”
"Này!"
Đồng Niệm sắc mặt tái xanh chạy tới, đôi tay chống nạnh trừng mắt nhìn người đàn ông, “Anh làm loạn cái gì chứ?”
Quay đầu nhìn thấy cô, Quyền Yến Thác híp mắt lại một cái, sắc mặt anh âm trầm, đôi mắt lạnh lẽo kinh người, “Mở cửa!”
Bị anh quát lớn, Đồng Niệm cảm thấy trong lòng còn tức hơn, cô không chịu được vẻ ngang ngược phách lối của người đàn ông này, “Nơi này là nhà của tôi, tôi không hoan nghênh anh đến!”
Lửa giận trong lòng vốn không có chỗ phát tiết, đôi mắt Quyền Yến Thác nghiêm nghị lại, từ trước đến giờ anh cũng không phải là người có tính khí tốt, nếu như không phải nể mặt mũi Lăng Cận Dương, anh đã sớm phá hủy căn nhà này, còn có thể đứng ở đây nói chuyện với cô sao?
“Tôi đến tìm Sở Kiều, cô nhanh chóng mở cửa ra đi.” Quyền Yến Thác nhẫn nhịn xuống, giọng nói nhẹ nhàng hơn.
Đồng Niệm khẽ biến sắc mặt, nhưng vẫn kiên quyết cự tuyệt anh: “Nói đùa à, Sở Kiều sao lại ở nhà tôi chứ?”
“Không có ở đây sao?” Quyền Yến Thác thấp giọng cười một tiếng, ánh mắt hiện ra vẻ tinh quang, “Nếu không phải nể mặt mũi của Lăng Cận Dương, lúc trời tối tôi đã bắt cô ấy lại rồi, còn có thể tha cho cô ấy tới ngày hôm nay sao?”
Đồng Niệm sửng sốt lại một chút, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, thế nào lại liên quan đến anh ta chứ?
“Tôi nói lại lần cuối cùng, cô mở cửa ra mau, nếu không thì cho dù là Lăng Cận Dương tôi cũng không nể mặt!” Quyền Yến Thác đã sớm mất kiên nhẫn, không muốn cùng cô lãng phí miệng lưỡi.
Phía bên ngoài cửa động tĩnh không nhỏ, rất nhiều hàng xóm ghé đầu xem một chút, nhưng thấy người đàn ông không thể chọc vào ai nấy cũng đều tránh né, không muốn quản chuyện của người khác. Nhưng người trong cửa nhất định có thể nghe thấy được, thế nhưng tại sao một chút động tĩnh cũng không có?
Nhớ tới tình hình nguy hiểm tối hôm qua, Đồng Niệm hoảng hốt lên, cổ đẩy người đàn ông đứng ở trước cửa ra, lấy cái chìa khóa từ trong túi ra, ngay lập tức mở cửa. Trong phòng tối đen như mực, sau khi cô mở đèn lớn lên, nhìn thấy Sở Kiều ngồi trên tấm nệm trên mặt đất, bên chân là chai rượu đã được uống hết.
“Sở Kiều.” Đồng Niệm chạy đến, ngồi chồm hổm xuống vỗ vỗ mặt của cô, “Cô không sao chứ?”
“Thật là ồn ào…” cô mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Đồng Niệm, nhếch môi cười, “Cô đã trở về rồi sao?”
Nhìn thấy cô không có việc gì, Đồng Niệm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn bộ dáng này của cô thật là khiến cho người khác muốn dở khóc dở cười. Mới vừa rồi ở ngoài cửa người kia kêu rung trời rung đất thì ra căn bản cô cũng không nghe được.
Quyền Yến Thác nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Sở Kiều, khuôn mặt tuấn tú của anh so với đáy nồi còn đen hơn, anh khom lưng nhặt vỏ chai rượu lên, giơ tay lên đập xuống đất, lớn tiếng quát: “Con mẹ nó, em muốn chết hả?”
Sở Kiều cau mày xoa xoa lỗ tai, ngẩng đầu lên thấy người đàn ông trước mặt, cô đứng lên, lảo đảo hét: "Anh tới đây làm gì? Ai cho anh vào chứ? Cút!"
“Em lặp lại lần nữa xem?” Quyền Yến Thác híp mắt lại, trong đôi mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Đồng Niệm tinh mắt nhận thấy tình hình không ổn, định tiến lên ngăn lại, nhưng cô còn chưa nói đã nghe thấy Sở Kiều quát lớn.
“Quyền Yến Thác, con mẹ nó anh cút đi cho tôi, cút đi xa chừng nào tốt chừng nấy!”
Sở Kiều mặc dù uống rượu, dưới chân bước lảo đảo, nhưng những lời cô nói ra đều rất có lực, rất có khí phách.
Xong đời!
Đồng Niệm trong lòng thầm kêu lên một tiếng không ổn, cô có thể nhìn thấy trên người Quyền Yến Thác tản mát ra vẻ lạnh lẽo, làm cho cô sợ đến run người.
Người đàn ông giận dữ đến nỗi cười thành tiếng, dđl/q'd khuôn mặt tuấn tú tái xanh, anh một tay kéo Sở Kiều vào trong ngực, giữ chặt hông của cô kéo cô đi ra ngoài.
Sở Kiều kinh sợ, tay chân bắt đầu giãy giụa, dưới chân cô đạp loạn xạ, thiếu chút nữa đạp lên mảnh vụn thủy tinh, thật may là người đàn ông nhanh tay lẹ mắt ôm cô né tránh đi.
"Buông tôi ra!"
Sở Kiều quơ tay loạn xạ, lúc này cảm giác say hình như cũng đã tỉnh, cô đỏ bừng mặt, dùng sức giãy giụa: “Quyền Yến Thác, tôi không hề thích anh, tôi sẽ không kết hôn với anh!”
Quyền Yến Thác dừng bước chân lại, anh trở tay đẩy cô đến trên tường, nghiêng người qua, “Sở Kiều, chuyện này không phải do em quyết định là được.”
“Hừ!” Sở Kiều lạnh lùng cười lên, trong giọng nói lộ ra cố chấp, “Tôi không hề thích anh, người thích anh là ba của tôi, hôn sự cũng là do ông ta quyết định, nhưng các người đừng hòng bắt tôi đồng ý! Anh muốn kết hôn đúng không, vậy thì đi tìm ba của tôi mà kết…”
"Ưmh!"
Câu nói tiếp theo còn chưa kịp nói xong, Quyền Yến Thác bất ngờ cúi đầu xuống, hung hăng hôn môi của cô, chôn tất cả âm thanh của cô vào trong miệng.
Con mẹ nó thật là phiền não!
Quyền Yến Thác nhíu chặt đôi mày kiếm xinh đẹp, nha đầu lanh lợi này, anh không tin là không trị được tật xấu của cô. Nếu không trị được anh liền theo họ của cô.
Nhìn người đàn ông thân hình cao lớn đứng đối diện, chống đỡ người trong ngực ở trên tường, cúi đầu hôn liên tục, đồng thời đôi bàn tay còn dần dần trượt xuống, tham lam tiến vào trong áo của cô.
Sở Kiều bị anh ấn vào trong ngực, chỉ có thể chửi rủa anh, tay chân giãy giụa cũng dần dần mất đi sức lực.
Đồng Niệm giật mình, đại não trong chốc lát trở nên trống rỗng, sau khi lấy lại tinh thần, cô lập tức giơ tay lên che mắt lại. Mặc dù che mắt nhưng âm thanh lọt vào tay cô càng rõ ràng hơn, cô không nhịn được bỏ tay ra, nhìn chằm chằm sang bên cạnh.
Đột nhiên trong cầu thang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa chính còn chưa kịp khóa nên Lăng Cận Dương mới có thể đẩy ra chạy vào, lấy tay kéo người đang đứng sững sờ trước mặt, gấp giọng hỏi: “Em không sao chứ?”
Nhìn thấy anh, Đồng Niệm sững sờ, lập tức mắc cỡ đỏ mặt, vội vàng cúi đầu, giọng nói như mũi kêu, “Không có chuyện gì hết.”
Thấy cô khỏe mạnh, Lăng Cận Dương mới thở phào nhẹ nhõm, anh nhíu mày nhìn sang, nhìn thấy hai người kia ở phía bên kia tường, lập tức nhăn mày lại, quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn Đồng Niệm, “Em nhìn bao lâu rồi?”
“Khụ khụ…” Đồng Niệm bị nghẹn đến ho khan, đầu cũng có thể chôn đến trước ngực.
Đi qua vài bước, Lăng Cận Dương đưa tay kéo Quyền Yến Thác, sắc mặt hết sức khó coi: “Không sai biệt lắm, về nhà giày vò đi, đừng làm phiền chúng tôi ở đây.”
Quyền Yến Thác trầm mặt, liếc nhìn người trong ngực hai má đỏ bừng, trong lòng tức giận lúc nãy tản đi không ít. Hai cánh tay anh ôm lấy vai cô, dùng lực vác cô lên vai, hướng ra bên ngoài bước đi.
“Khốn kiếp!” Sở Kiều tỉnh lại, giùng giằng phản kháng, “Anh thả tôi xuống! Quyền Yến Thác, anh là tên khốn kiếp!”
Người đàn ông vác cô trên vai, căn bản không tốn chút sức lực nào, anh mím môi xoay người bước nhanh đi ra ngoài.
Sở Kiều bị anh vác trên lưng, trong lòng càng thêm hốt hoảng, tay chân giãy giụa, hắng giọng kêu: “Cứu mạng, cứu mạng với!”
Vác cô đến cửa, Quyền Yến Thác nhếch nhẹ môi, anh hoàn toàn không chú ý đến mọi người xem náo nhiệt, giơ tay lên đánh nhẹ vào ngực cô một cái, giọng nói hết sức lưu manh, “Dùng sức la lớn lên, ông đây rất thích nghe ——”.
Sở Kiều tức giận đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, dđl/q'd cô giận không kiềm chế được, há miệng hung hăng cắn trên lưng anh.
Đi nhanh xuống lầu, Quyền Yến Thác mở cửa xe ra, ném người trên vai vào, vẻ mặt anh thoáng chốc lạnh lẽo xuống, “Sở Kiều, em dám cắn anh hả? Được rồi, để em xem anh thu thập em thế nào.”
Dứt lời, anh nhanh chóng nổ máy xe, đảo mắt xe đã biến mất.
Sao khi chứng kiến cảnh tượng kịch liệt đó, Đồng Niệm trợn mắt há mồm nhìn, sau khi cô lấy lại tinh thần rầu rỉ nói: “Anh ta cứ như vậy dẫn người đi sao?”
“Nếu không thì còn có như thế nào nữa?” Lăng Cận Dương nhìn cô một cái, nhớ tới lúc nãy cô còn nhìn lén người ta âu yếm, sắc mặt u ám xuống.
Đồng Niệm vẫn không yên lòng, cau mày hỏi anh: “Có cần phải báo cảnh sát hay không?”
Đưa tay vuốt đầu của cô, Lăng Cận Dương bất đắc dĩ bĩu môi, “Được lắm, em ít quản chuyện người khác đi. Anh nói cho em biết, lần sau Sở Kiều có chuyện muốn tìm em, trước tiên em phải gọi nói cho anh biết để tránh bị tai bay vạ gió.”
Đồng Niệm chán nản thở dài, cúi đầu đáp ứng.
Sáng ngày hôm sau, Đồng Niệm mang đôi mắt thâm quầng rời khỏi giường. Tối hôm qua Lăng Cận Dương mượn cớ ở lại chơi với Rella, ở nhà cô không chịu đi, đến cuối cùng cô muốn ngủ thiếp đi, anh mới chịu rời đi.
Buổi tối nghĩ đến chuyện tình của Sở Kiều, cô ngủ không được. Cho đến sáng sớm, cô gởi cho Sở Kiều một cái tin nhắn, thấy cô nhắn tin trả lại nói không có việc gì, cuối cùng cô mới thấy an tâm.
Đi tới toàn soạn, công việc cũng như thường, không có biến hóa gì mới. Cô tìm đến tổng biên tập xin phép nghỉ hai tiếng, sau đó thuê xe đi thẳng đến một bệnh viện tư nhân.
“Bác sĩ Tống.” Đồng Niệm đẩy cửa đi vào, thân thiện chào hỏi người đối diện.
Tống Đào nhìn thấy cô tới thật cao hứng, kêu cô ngồi xuống, “Đồng tiểu thư, cô tới có chuyện gì không?”
Ngồi ở trong ghế, Đồng Niệm đảo mắt nhìn xung quanh, cũng không có phát hiện trong phòng làm việc của anh có tủ đựng tài liệu. Cô mím môi cười nói: “Không có chuyện gì, đúng lúc đi ngang qua ghé thăm anh một chút thôi.”
Bởi vì lúc trước chữa bệnh cho cô, nên Tống Đào khá hiểu rõ cô, cũng có thể coi là bằng hữu, không có nghĩ sâu đến lời nói của cô. Sau đó không lâu lắm có y tá đẩy cửa đi vào nói cho anh biết có một bệnh nhân phát bệnh, bảo anh đi xem một chút.
“Anh đi xem bệnh đi.” Đồng Niệm đứng lên cười nói: “Khi nào rãnh tôi sẽ đến thăm anh.”
Tống Đào gật đầu một cái, sau khi đưa cô ra khỏi phòng làm việc, liền theo y tá đi đến phòng bệnh.
Sau khi thấy bóng dáng anh biến mất, Đồng Niệm quay trở lại, cô tìm y tá đã từng chiếu cố qua mình, khéo léo nói cho y tá biết cô muốn xin hồ sơ bệnh án trước đây.
Y tá biết Đồng Niệm, cũng biết nhà cô và Tống Đào có mối quan hệ không tệ, cho là cô muốn dùng hồ sơ để hỗ trợ chữa bệnh, nên đi photo tất cả bệnh án có được cho cô.
Sau khi có được hồ sơ bệnh án, trong lòng Đồng Niệm tràn đầy vui mừng, cô nói cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, không dám ở lại lâu hơn.
Trên đường đi, Đồng Niệm lật xem qua bệnh án, dđl/q'd những thứ kia là thuật ngữ chuyên ngành, cô hoàn toàn đọc không hiểu. Trở lại bệnh viện trước kia, đúng lúc vị bác sĩ kia vẫn còn, nhìn thấy cô trở lại, đối với cô vẫn còn nhớ.
Thầy thuốc sao khi xem xong bản photo, lại xem bản siêu âm lần trước cười nói: “Thì ra là cô giải phẫu khối u nang bên trái, cho nên mới phải sanh non, chỉ là khôi phục rất tốt…”
Đồng Niệm ngồi trên ghế, lỗ tai nghe ù ù, nghe thầy thuốc nói nói như vậy, cô không có nghe lọt. Trước mắt một mảnh trắng xóa, trong một khắc kia cô không nghe được bất cứ âm thanh nào.
Trước mắt hiện lên hình ảnh, mang theo mấy phần mơ hồ, rồi lại một chút xíu rõ ràng.
"Đứa bé không giữ được sao?"
“Lăng thiếu gia, đứa bé thật không thể lưu lại, giải phẫu sẽ không ảnh hưởng đến việc sinh con sau này.”
"...... Được rồi, tôi ký chữ."
Đồng Niệm cúi đầu, bên tai vang vọng những âm thanh kia, giống như liều mạng chui vào trong lỗ tai cô. Cô dùng sức che lấy lỗ tai, nhưng âm thanh kia vẫn cố tình chui vào, rồi trực tiếp chui sâu vào đáy lòng cô, hung hăng cắm rễ xuống.
Từng bước chân nặng như ngàn cân. Cô một mạch đi thẳng đến cửa bệnh viện, trên mặt không có chút biểu hiện gì.
Gió lạnh thổi vào mặt, cô khép chặt cổ áo lại, thời điểm cô ngẩng đầu lên, chẳng biết từ lúc nào trên bầu trời từng bông tuyết lất phất bay xuống.
Những bông tuyết óng ánh trong suốt, có một bông rơi trúng ánh mắt cô, thoáng chốc truyền đến cảm giác đau nhói, chậm rãi lan tràn vào đầu quả tim.
Đồng Niệm dùng sức hít một hơi thật sâu, lại phát giác trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Cô giơ tay lên vuốt mặt, lòng bàn tay lành lạnh, không có một tia nhiệt độ, nước mắt ràn rụa chảy ra, làm thế nào cũng không kiềm chế lại được.