Editor: Nguyen Hien
An Hân đứng không vững, lảo đảo một cái ngã trên mặt đất, nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo màu đen, đoạt lấy túi xách của cô chạy đi. Cô cố gắng đứng lên, hô to: “Bắt trộm, bắt kẻ trộm!”
Chỉ là người đi đường bên cạnh, xem náo nhiệt là phần nhiều, căn bản không ai để ý tới cô.
An Hân tức giận không kiềm chế được, nhớ tới trong túi xách có kim cài áo Lăng Cận Dương tặng nên cô cắn răng chạy đuổi theo tên ăn trộm phía trước.
Người phía trước chạy rất nhanh, An Hân dồn hết sức lực đuổi theo, chuyển qua một con đường khác, bóng dáng của người nọ đã không còn thấy trong ngõ hẻm. Cô không kịp nghĩ nhiều, sải bước chạy về phía trước.
Sau khi chạy về phía trước, An Hân phát hiện phía trước trống không, căn bản không có người. Cô có chút sợ hãi, xoay người muốn đi ra ngoài, vừa vặn phía sau truyền tới một loạt tiếng bước chân, cô sợ hãi nghiêng đầu, chỉ thấy một bóng đen, ngay sau đó mũi miệng của cô bị bịt lại, một mùi vị chua xót đánh tới, cô rất nhanh đã hôn mê, cả người bất tỉnh.
Sau một hồi, An Hân thấy đầu mình thật nặng, cô hé mở mắt, trước mắt là một cái đầu tóc tai bù xù, nhìn rất là kinh khủng.
“A ——”
Cô sợ hãi ngồi dậy, cả người lập tức tỉnh táo.
Trong phòng một mảnh trắng tinh, hiển nhiên là phòng bệnh. Người phụ nữ đứng bên giường để mặt mộc ngơ ngác đứng nhìn cô, trên tay cầm một trái quýt đưa tới trước mặt của cô, “Cô có muốn ăn hay không, trái quýt này ăn vào có thể trường sinh bất tử đó.”
“Bà là ai? Cút ngay?”
An Hân bị sợ đến run rẩy, vén chân lên định xuống giường, lại bị người đó kéo cánh tay: “Này! Tôi có một trái quýt trường sinh bất tử, cô không muốn ăn sao?”
An Hân liếc mắt, nghĩ thầm người này chắc bị bệnh thần kinh, nhìn bàn tay bẩn thỉu của bà ta, trong lòng cảm thấy ghê tỏm, lấy tay hung hăng đẩy ra, “Cút ngay!”
Trái quýt trong tay người nọ rơi xuống, đúng lúc bị An Hân đạp trúng, lập tức bể nát ra.
“A a a a ——”
Người phụ nữ lộ ra vẻ tức giận, trừng mắt chạy tới, níu lấy tóc của An Hân, dùng sức kéo: “Cô chính là cái đồ phá hoại, trả quả quýt lại cho tôi, tôi muốn trường sinh bất tử.”
An Hân không kịp chuẩn bị đã bị bà ta kéo, căn bản không có sức đánh trả, tóc bị bà ta nắm lấy làm da đầu cô đau như muốn bong ra.
Trong phòng bệnh vang lên tiếng ồn ào kịch liệt làm kinh động bác sĩ và y tá bên ngoài.
“Giường 28, bà lại gây rối nữa hả.”
Y tá chạy vào, kéo người đang đè trên người An Hân ra, lớn tiếng quát.
Người phụ nữ kia thấy y tá đi vào, hình như có chút sợ, chỉ vào trái quýt trên mặt đất, khóc ròng nói: “Cô ta đạp nát trái quýt của tôi, tôi không thể trường sinh bất tử rồi, huhu,…”
An Hân bị đè xuống đất, da đầu tê dại một hồi, cổ cô bị người nọ ghìm chặt, thiếu chút nữa thì hít thở không thông mà chết. Lúc này cô đứng lên, nhìn thấy trường hợp này, thì tức giận lăn lộn, chỉ vào người nọ mắng: “Đồ điên, đồ bệnh thần kinh!”
“Giường 36, cô cũng yên tĩnh lại đi, không được gây rối!”
Vẻ mặt y tá nghiêm khắc, hung hăng cảnh cáo An Hân.
Lúc này An Hân mới loáng thoáng phát giác ra cái gì, cô mờ mịt cúi đầu, nhìn quần áo bệnh nhân mặc trên người, cả người cảm thấy khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch hỏi, “Đây là nơi nào?”
Y tá dẫn người phụ nữ ồn áo lúc nãy đi, nghe thấy cô hỏi nghĩ là cô lại phát bệnh, lập tức cho người đi lấy thuốc.
Nhìn thấy y tá cầm cái khay trong tay, An Hân không dám tin lắc đầu một cái, cô khoát tay giải thích: “Các người hiểu lầm rồi, tôi không có bệnh, tôi không muốn sống ở chỗ này.”
Cô ôm đầu hét lên một tiếng, nhấc chân chạy ra phía bên ngoài, chưa kịp chạy đến hai bước liền bị người khác đè lại, không thể động đậy.
“Chuyện gì xảy ra vậy, mới sáng sớm liền có hai bệnh nhân, phiền chết được!”
Y tá đè An Hân đang giãy giụa lại, hai người họp lực lại tóm lấy cô, một người trong đó gương mặt tàn khốc, “Lấy dây lại đây, người như vầy phải trói lại, không để cho cô ta động đậy.”
“Không…không cần!” Gương mặt trắng nõn của An Hân bị đè xuống đất dính đầy bụi bậm, vô cùng dơ bẩn, cô căng thẳng đến độ rơi nước mắt, “Tôi tên là An Hân, tôi không phải bệnh nhân, tôi rất khỏe mạnh! Các người buông tôi ra!”
Y tá cởi dây thừng ra, nhanh chóng trói lại tay chân của cô, nhẹ giọng cười nhạo nói: “Người tới đây, có ai nói mình có bệnh đâu. Nếu cô không có bệnh thì có thể tới đây sao?”
Hợp lực ném cô đến trên giường bệnh, hai y tá thở hồng hộc vì mệt, sắc mặt càng thêm khó coi.
An Hân sốt ruột đến độ khóc mãi, cơ hồ tuyệt vọng cầu khẩn: “Tôi van xin các người thả tôi ra, để cho tôi gọi điện thoại cho người nhà đến, để cho ba mẹ tôi đến đón tôi, tôi thật sự là người không có bệnh, thật sự không có điên.”
Một ý tá trong đó vén tóc, ý cười trên khóe môi lạnh lùng: “Cô có phải là tiểu thư con nhà giàu có hay không?”
Nghe hỏi như thế, An Hân gật đầu, trên mặt đầy nước mắt: “Đúng, tôi có thể cho các người rất nhiều tiền, các người để cho tôi gọi điện thoại là được.”
“Hừ! Hai y tá liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ý cười, “Giường 5 và giường 13 cũng là tiểu thư con nhà giàu, cô còn dám náo loạn, tôi liền giam cô cùng với hai người kia, để cho bọn họ lột hết quần áo của cô, bóp chết cô!”
“Để cho cô ta bớt nói nhảm, tiêm cho cô ta một mũi đi, để cho cô ta không gây nữa.”
Y tá cầm lên một ống kim, vén quần áo cô lên, hung hăng đâm xuống.
“Ưmh!”
An Hân khổ sở nhăn mặt lại, tuyệt vọng trong mắt bao phủ lấy cô, sau khi cô khóc rống mấy tiếng, rất nhanh chóng im lặng lại.
Nhìn thấy thuốc đã có tác dụng, hai y tá hả hê vỗ tay, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, hung hăng đóng cửa lại.
......
Lăng Cận Dương lần theo địa chỉ đi tìm, là một quán ăn nhỏ bé cũ kỹ, bởi vì lâu năm không sửa sang, xung quanh tường sơn tróc ra không ít.
Trong sân nhỏ trồng hai cây hòe. Ngồi bên cạnh là bé trai khoảng 5 đến 6 tuổi, cúi đầu chơi máy bay bằng gỗ, chỉ là đứa bé kia sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn cũng biết là bị bệnh.
Máy bay gỗ trong tay đứa bé lăn tới anh, Lăng Cận Dương khom người nhặt lên, mỉm cười đưa cho nó.
“Cám ơn chú.” Bé trai nhận lấy đồ chơi, rất lễ phép nói cám ơn.
Lăng Cận Dương mỉm cười, giơ tay lên sờ đầu của nó, “Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Bé trai mở to đôi mắt, ánh mắt sáng lên, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, “Dạ, năm tuổi.”
Từ bên trong nhà bước ra một người phụ nữ, bước nhanh sang hướng bên này, “Tiểu Bảo, nói chuyện với ai vậy?”
Bé trai đó bị gọi là Tiểu Bảo, quay đầu lại thấy mẹ, lập tức cười chạy tới, “Mẹ!”
Người phụ nữ nhìn thấy phong thái khí phách của Lăng Cận Dương, mím môi cười hỏi anh: “Tiên sinh, cậu có chuyện gì sao?”
Lăng Cận Dương đứng lên, ánh mắt nhìn lướt qua đứa bé, trầm giọng nói: “Tôi là bạn của Vi Kỳ Hạo.”
Vừa nghe thấy tên này, Phương Phương lập tức biến đổi sắc mặt, xoay người liền muốn rời đi: “Thật xin lỗi, tôi không biết cậu.” Cô kéo tay con trai mình, muốn tránh ra.
“Đợi đã nào...!”
Lăng Cận Dương gọi cô lại, cất bước đi tới trước mặt cô nói: “Tôi có vài lời muốn nói với cô một chút.”
Ánh mắt Phương Phương do dự một chút, buông con trai ra, dịu dàng nói: “Tiểu Bảo, con sang bên kia chơi một chút đi.”
Đứa bé rất hiểu chuyện, cầm máy bay đi sang chỗ khác chơi.
“Có lời gì thì nói đi.”
Ánh mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương dao động, môi mỏng mím chặt: “Chồng cô thật sự là say rượu lái xe sao?” Anh hỏi thẳng, lập tức làm cho đối phương thay đổi sắc mặt, cảm xúc rất kích động.
“Vị tiên sinh này, cậu là cảnh sát sao? Tại sao đến đây để hỏi tôi những vấn đề này?’ Phương Phương cắn môi, bả vai không nhin được run lẩy bẩy.
Nhìn ánh mắt lo lắng của cô. Lăng Cận Dương nhếch môi cười nói: “Nếu tôi là cảnh sát, sẽ trực tiếp đi vào bắt lấy cô rồi.”
“Cậu…” Phương Phương tiến vào, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Cô cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, “Cậu nói cái gì, tôi nghe không hiểu.”
Lăng Cận Dương nhíu mày, gương mặt tuấn tú một mảnh tàn khốc: “Vợ chồng cô đã làm gì, trong lòng tự nhiên biết.” Ngừng lại giây lát, anh nhìn qua vẻ mặt hoảng sợ của cô nói: “Chồng của cô đến cuối cùng có say rượu hay không tôi rất rõ ràng, cô không cần phải lừa gạt tôi.”
Phương Phương cúi đầu, siết chặt hai nắm tay lại, trên trán khẽ toát ra một ít mồ hôi lạnh, “Cậu nói bậy! Chồng tôi đã đi tự thú, các người còn muốn như thế nào chứ?”
Lăng Cận Dương có ý định khác nên cũng không muốn cùng cô cãi nhau, “Nói cho cùng cũng là vì đứa bé.”
Anh một câu đã đâm lên chỗ đau của người khác. Đôi mắt của Phương Phương lập tức đỏ lên, không dám ngẩng đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của cô, Lăng Cận Dương còn mấy phần tự tin trong lòng, “Người qua sông rút cầu nhiều như vậy, nếu như đối phương hối hận, rất dễ dàng giết người diệt khẩu?”
Phương Phương nhìn hắn, cả khuôn mặt trắng bệch, đáy mắt thoáng qua sợ hãi thật sâu.
Lăng Cận Dương trầm mặt, ý cười trên khóe môi lạnh giá, xuyên thấu lòng người: “Có tiền thì phải xài mới được, tin đồn nhiều như vậy, cô dám tùy tiện xài sao?”
Ngăn cản cô muốn nói lại, từ trong ngực Lăng Cận Dương móc ra một tấm danh thiếp nhét vào trong tay của cô nói: “Cô yên tâm, tôi đến đây là giúp các người. Bệnh của đứa bé không thể trễ nãi được, vào lúc cô suy nghĩ muốn nói ra sự thật, hãy gọi số điện thoại này!”
Nói xong những lời này, anh xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng anh đi xa, trái tim Phương Phương trăm mối cảm xúc ngổn ngang, dùng sức bóp mạnh tấm danh thiếp đặt trong lòng bàn tay mình.
Lăng Cận Dương mở khóa xe, thời điểm đang muốn lên xe, điện thoại di động trong túi vang lên. Nhìn thấy người điện tới, anh cười lạnh nghe điện thoại. Điện thoại là do nhà họ An gọi đến, nói cho anh biết là đã tìm được An Hân, để cho anh chạy tới.
Cúp điện thoại, Lăng Cận Dương nhếch miệng cười, chỉ là nụ cười vô cùng hờ hững. Không ngờ nhà họ An tốc độ thật nhanh, mới ba ngày đã tìm được người, thật là đáng tiếc không thể giam cô ta thêm mấy ngày nữa.
Khởi động xe, Lăng Cận Dương lái xe đi, một đường đi tới nhà họ An. Náo nhiệt này anh nhất định phải đi xem một chút.
Ba ngày sau, người nhà họ An tìm được An Hân mất tích trong bệnh viện tâm thần.
Mẹ An Hân nhìn thấy con gái bảo bối của mình bị giày vò thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ đau lòng đến nỗi muốn ném nóc nhà bệnh viện đi. Cha An Hân cũng giận không kiềm được quyết định muốn truy cứu đến cùng.
Viện trưởng đáng thương của bệnh viện, toàn thân run rẩy chịu tội, hết nói lời ngon ngọt, nhưng nhà họ An vô cùng tức giận, căn bản không nghe lời giải thích. Sau khi dẫn người đi, bỏ lại toàn bộ người trong bệnh viện, trợn mắt há mồm, mặt xám như tro tàn.
......
Sau khi trị liệu ở bệnh viện tư nhân, bác sĩ Trương trông coi Đồng Niệm dẫn cô đi ra, bên ngoài đã sớm có tài xế chờ, một đường đưa đón họ. Thuận tiện cũng là hộ vệ bảo vệ họ an toàn.
Xe hơi màu đen từ cửa lớn bệnh viện chạy ra, mới vừa quẹo qua cua thắng lại được, lại nghe phía trước ngã tư đường, truyền đến tiếng phanh xe thật lớn.
Tài xế thắng gấp, phản ứng nhanh chóng dừng xe ở tại chỗ.
Người ngồi phía sau xe, mở đôi mắt đen nhánh nhìn ra ngoài, sau khi chứng kiến tai nạn xe cộ cách đó không xa, cả người kinh ngạc đến ngây người.
Ngã tư đường, có hai chiếc xe đụng vào nhau, phía sau là xe hơi màu xanh dương, mũi xe bị lõm vào thật sâu. Chiếc xe màu trắng kia bị va chạm mạnh từ xe màu xanh dương làm thân xe móp mạnh, cả xe như cuộn lại.
Đồng Niệm nhìn chằm chằm hai chiếc xe đụng vào nhau, đáy mắt đột nhiên thoáng qua cái gì, làm cho đôi mắt cô vô thức, dần dần lộ ra sương mù, rồi từ từ trong suốt.
“Đồng tiểu thư?” Bác sĩ Trương thấy cô ngơ ngẩn, chỉ sợ dọa hỏng cô, “Cô không sao chứ?”
Trong đầu Đồng Niệm nhanh chóng thoáng qua rất nhiều hình ảnh, sắc mặt cô không ngừng biến đổi, đôi tay xuôi bên người hung hăng buột chặt. Sau một hồi, cô mới cố gắng điều chỉnh tốt vẻ mặt, không có chút nào khác thường, cười lắc lắc đầu.
Thấy cô cũng không có gì là không ổn. Bác sĩ Trương thở phào nhẹ nhõm, cũng không có nhận thấy được trong đáy mắt cô bị mất tinh quang.
Tài xế khởi động xe, rẽ qua khúc cua, vòng qua khỏi chỗ bị tai nạn, lái xe theo hướng về biệt thự.
Dọc đường đi Đồng Niệm cũng không có nói chuyện, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt phập phồng. Trong đôi mắt ảm đạm từ từ hiện ra sắc bén rồi che giấu xuống không để lại dấu vết gì.