Yêu Giả Cưới Thật

Chương 73-1: Rơi vào trong bóng tối (Phần 1)




Editor: Nguyen Hien

Không khí trong linh đường rất lạnh lẽo, hai màu đen trắng vô cùng đối lập, gợi lên một vẻ thê lương ảm đạm không thể xóa tan được.

Đồng Niệm lê từng bước chân nặng nề đi tới, cô từ từ ngẩng ngẩng đầu lên, đập vào mắt là tấm hình của một người đàn ông, nụ cười vẫn như cũ, đôi mắt dịu dàng nhìn về phía cô, hô hấp cô thoáng chốc như dừng lại.

Trước bàn thờ, Đồng Niệm giơ tay lên vuốt ve tấm hình, trên gương mặt cô chảy đầy nước mắt.

“Kỳ Hạo... “

Nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, Đồng Niệm cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ trên môi anh, một sự lạnh lẽo ập tới làm cho trái tim cô co rút lại. Cộng thêm nhiệt độ bên ngoài những ngày qua làm cô lạnh lẽo đến thấu xương.

Trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của anh nữa, nức nở khóc: “Anh hứa sẽ không rời bỏ em mà đi! Nhưng tại sao bây giờ lại vứt bỏ em chứ?”

Giọng nói của cô không lưu loát, cô thì thầm chữ được chữ không, nhưng mỗi chữ đều rơi vào trong tai Lăng Cận Dương. Anh cúi mặt xuống, trong đôi mắt gợn lên từng tầng sóng, sôi trào mãnh liệt, nhấp nhô lên xuống.

Con trai lớn nhà họ Vi ở trong linh đường xử lý công việc, trên mặt anh cực kỳ u ám, trong đôi mắt cũng nhuộm đầy bi thương.

Từ Lỵ sau khi nghỉ ngơi xong được con dâu lớn dìu ra ngoài, bà nhìn thấy Đồng Niệm đứng ở linh đường, cả người nhất thời như phát điên xông tới.

“Cô còn dám tới đây sao?”

Từ Lỵ trừng to mắt, giận giữ chạy tới, bà giơ tay lên đánh lên người Đồng Niệm, “Cô là đồ sao chổi, tôi sẽ đánh chết cô!”

Đồng Niệm vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, gò má bị bà tát một cái, cả người bị đẩy lùi về phía sau, đứng không vững suýt ngã trên mặt đất.

Lăng Cận Dương đứng phía sau tiếp được, đưa tay bảo vệ Đồng Niệm ở trong ngực, lanh tay lẹ mắt đẩy Từ Lỵ ra.

Nhìn thấy hành động của Từ Lỵ, sắc mặt Lăng Trọng trầm xuống, ông trầm mặt đứng lên, đi về phía đó. An Hân thấy vậy cũng đuổi theo, trên mặt cũng hết sức khó coi.

Nhìn thấy bên này ồn ào, Vi Minh Viễn cũng chạy đến, kéo vợ mình đến bên cạnh, không cho bà gây chuyện.

“Đừng kéo tôi...tôi muốn đánh chết cô ta ——”

Không khí ở linh đường lập tức ầm ĩ lên, Vi Minh Viễn cảm thấy nhức đầu vô cùng, vội vàng bảo con trai lớn coi chừng bà, không cho bà náo loạn.

Từ ngoài cổng chính, có mấy người cảnh sát đi vào, họ cầm di vật của người chết tới. Đồng thời cũng thông báo nguyên nhân của vụ tai nạn xe, là do tài xế xe vận tải uống rượu say, lái xe mất khống chế, thắng xe lại không kịp, khi hai xe chạm vào nhau đã gây nên cái chết của Vi Kỳ Hạo.

Ở nơi đây, ai cũng nghe được rất rõ ràng, trên mặt mỗi người một vẻ. Đồng Niệm cúi đầu, trong lúc nghe được mấy chữ thắng không kịp kia, đáy mắt sâu kín trầm xuống, ghi lại những lời nói kia ở trong đầu.

Đồng thời theo cảnh sát đi tới, còn có vợ của người gây tai nạn kia. Bởi vì chồng gây ra tai họa như thế, đối phương cực kỳ hối hận, đặc biệt tới để chia buồn.

Người vợ của người gây tai nạn nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, hổ thẹn trách móc chồng. Chỉ tiếc cô còn chưa đi tới linh cữu, đã bị Từ Lỵ hung hăng đẩy ra, chỉ vào mặt cô mắng, “Cút—— ”

“Tôi thành thật xin lỗi! thành thật xin lỗi!”

Vợ của người gây ra tai nạn, cố gắng giả vờ thương xót, trên mặt tràn đầy nước mắt, bày tỏ áy náy, van xin tha thứ. Chỉ tiếc, một mạng người chỉ với một câu xin lỗi là có thể bỏ qua hay sao?

Đồng Niệm nhíu mày nhìn qua, nhìn thấy gương mặt còn mang nước mắt của chị ta, trong mắt tràn đầy vẻ hối hận, có thể coi như chị ta đến xin lỗi đi nhưng cũng không thể đổi về một mạng người!

Bị kích động lần nữa, cả người Từ Lỵ gần như sụp đổ, bà run rẩy giơ tay lên, chỉ vào những người ở trước mặt, nguyền rủa: “Là do các người hại chết con của tôi, tôi nguyền rủa các người chết cũng không được tử tế!”

“Cút! Tất cả đều cút hết cho tôi ——”

Bà gần như điên cuồng chửi rủa, mỗi câu giống như chiếc búa tạ hung hăng đập vào lòng Đồng Niệm. Cô cắn môi, hốt hoảng chạy nhanh ra khỏi linh đường.

“Bây giờ em đi đâu?”

Bị người kéo lại, Đồng Niệm quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đó, trái tim co rút lại, khóe miệng dâng lên nụ cười lạnh lẽo, “Lăng Cận Dương, anh hài lòng chưa?”

Lăng Cận Dương nhíu mày lại, nắm chặt tay cô, “Đồng Niệm, cậu ta bị tai nạn là ngoài ý muốn!”

“Ngoài ý muốn sao?” Đồng Niệm cười đến chói mắt, “Chẳng phải do anh ép từng bước từng bước sao?”

Ánh mắt đột nhiên chìm xuống, Lăng Cận Dương mím chặt môi, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt lộ ra hàn ý lạnh thấu xương.

“Buông tôi ra ——”

Gần như là rống lên, Đồng Niệm dùng hết sức lực hung hăng hất tay anh ra.

Lăng Trọng đuổi theo phía sau, bắt gặp hai đứa con mình đang giương cung bạt kiếm, vẻ mặt bình tĩnh: “Niệm Niệm, Vi Kỳ Hạo vay nợ ngân hàng, chứng cớ xác thật, con không thể trách anh con được, chẳng ai nghĩ tới chuyện lại xảy ra như thế! Con về nhà đi, chúng ta từ từ rồi nói… ”

“Về nhà?”

Đồng Niệm cảm thấy buồn cười, trong mắt tràn ngập bi thương, “Tôi không có nhà!”

“Niệm Niệm!” Đưa tay Lăng Trọng định kéo tay cô lại nhưng bị cô né tránh.

Khóe mắt ê ẩm, cả trái tim Đồng Niệm lạnh lẽo, giá buốt. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người đối diện, hai tay xuôi bên người nắm chặt lại, “Các người nghe cho kỹ đây, tôi họ Đồng, không phải họ Lăng, ba của tôi gọi là Đồng Chấn Khải!”

“Đồng Niệm ——”

Lăng Cận Dương không kiềm chế được cơn giận, anh tiến lên một bước, hai mắt hung hăng nhìn cô, trầm giọng quát: “Em thu lời nói này lại cho anh!”

Cô trầm mặc không nói, trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì.

Lăng Cận Dương tức giận đến nổi gân xanh trên trán cũng nổi lên, anh đột nhiên giơ tay lên, làm ra vẻ như muốn đánh vào mặt cô, nhưng khi nhìn thấy trên má cô còn có vết đỏ lưu lại, nên cố gắng kiềm chế lại.

Tay chân lộ ra một mảnh lạnh lẽo, Đồng Niệm lạnh lùng giương mắt nhìn anh, sự tuyệt vọng đã sớm bao phủ trong lòng cô, cô không nhúc nhích đứng tại chỗ, mặt xám như tro tàn.

“Cận Dương…” Đáy mắt Lăng Trọng thoáng qua đau lòng, sắc mặt cũng không tốt.

Lăng Cận Dương lấy lại bình tĩnh, ’đl/q'd đỡ lấy ba mình, nhìn thấy sắc mặt của ông, trên mặt anh thoáng chốc lo lắng, “Ba, ba không sao chứ?”

Khoát tay, Lăng Trọng mỉm cười nhìn anh, nhưng sau đó ông giơ tay lên bụm lấy ngực.

Tối hôm qua Lăng Trọng cũng không có ngủ ngon, Lăng Cận Dương lo lắng cho bệnh tim của ba mình, lập tức dẫn ông rời đi, bước nhanh đi về phía bên ngoài.

An Hân đuổi theo nhìn thấy một màn này, không để ý tới những lời khác, chạy theo bọn họ.

Cho đến khi bọn họ đi xa, Đồng Niệm buông lỏng người, ngã người ngồi xuống đất, toàn thân phát run.

“Niệm Niệm, cậu bị làm sao vậy?”

Doãn Mạch thấy cô ngã quỵ người ngồi xuống đất, nhanh chân chạy đến. Cô ngồi chồm hổm xuống, chỉ thấy sắc mặt Đồng Niệm trắng bệch, trên mặt đều đổ mồ hôi lạnh.

Nhìn thấy Đồng Niệm cả người co rút lại, run cầm cập, Doãn Mạch bị dọa sợ, đỡ Đồng Niệm đứng lên, sau khi hai người đi ra khỏi linh đường, liền gọi một chiếc xe taxi, bảo tài xế chở đến bệnh viện.

Lúc đó, An Hân thấy Lăng Trọng cũng không có gì đáng ngại, cô xoay người quay lại, bắt gặp vẻ mặt của Đồng Niệm có cái gì không đúng, trong lòng hồ nghi, liền lái xe đi theo.

Bên ngoài phòng cấp cứu, trong lòng Doãn Mạch như lửa đốt, cô ngồi ở trên ghế dài, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương. Trên đường tới bệnh viện, Đồng Niệm kêu đau, rồi lại nói không có nơi nào bị thương?

Doãn Mạch khoanh tay trước ngực, mắt liếc nhìn phòng cấp cứu, không ngừng đi tới đi lui.

Trên hành lang vang lên tiếng bước chân, cô nhíu mày nhìn sang, nhìn thấy An Hân đi tới, “An tiểu thư, cô cũng đến sao?”

An Hân nhìn cửa phòng cấp cứu, cười gật đầu một cái, “Không yên tâm, nên tới xem một chút.”

Doãn Mạch nhìn thấy cô, trong lòng có chút cảm động. Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng cấp cứu mở ra, Đồng Niệm được y tá đẩy ra ngoài.

“Niệm Niệm?” Nhìn thấy cô ngủ mê man, Doãn Mạch vội hỏi y tá, “Cô ấy bị sao vậy?”

Y tá không biết rõ tình hình, chỉ nói: “Bác sĩ bảo người thân của bệnh nhân đi vào.”

Doãn mạch nhìn thấy Đồng Niệm bị đẩy vào phòng bệnh, trong lòng cảm thấy không yên, trong lúc chần chừ, An Hân vui vẻ nói: “Cô đi cùng với Niệm Niệm đi, tôi đi gặp bác sĩ cho.”

“Thật là tốt.” Doãn Mạch gật đầu một cái. Lập tức bước theo y tá đi vào phòng bệnh.

An Hân đi vào phòng làm việc của bác sĩ, kéo ghế ngồi xuống.

“Cô là người thân của Đồng Niệm?”

“Vâng”

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô, lấy kết quả ra, đẩy tới trước mặt cô, “Vừa rồi kiểm tra tổng quát toàn bộ, cũng không có phát hiện bệnh gì.”

An Hân nhận lấy kết quả kiểm tra lật xem, đến mục phụ khoa, tầm mắt chợt dừng lại. Thời điểm hai chữ “sanh non” đập vào mắt, cô thoáng chốc mở to mắt.

Sanh non?

Hai tay xuôi bên người hung hăng nắm chặt lại, An Hân nhớ tới ngày đính hôn kia của bọn họ. Đồng Niệm từ hiện trường đính hôn chạy đi, Lăng Cận Dương sau đó liền mất tích một ngày một đêm, cho dù là ai cũng không tìm được anh.

Hoá ra là như vậy, là bởi vì do cô ấy sanh non!

“Bệnh nhân trước kia đã từng mắc bệnh gì sao?” Bác sĩ giơ tay lên đẩy mắt kính một cái, theo thông lệ hỏi thăm.

Nghe bác sĩ hỏi, An Hân dần dần phục hồi tin thần lại, trong lòng cô có một chút rối loạn, nói tùy tiện cho có lệ: “Cô ấy từng bị mắc chứng tự bế.”

“Chứng tự bế sao?”

Bác sĩ cau mày, nhắc nhở với người thân bệnh nhân, “Mới vừa rồi kiểm tra cho cô ấy, cảm xúc bệnh nhân rất không ổn định. Nếu như cô ấy trước kia đã có mắc bệnh, như vậy người nhà cần phải đặc biệt chú ý, không thể phớt lờ!”

Khóe mắt An Hân thoáng qua một tia sắc bén, cô siết chặt kết quả trong lòng bàn tay, móng tay hãm xuống thật sâu, “Bác sĩ, cảm xúc cô ấy không ổn định, chứng tự bế có thể tái phát nữa hay không?”

Sắc mặt thầy thuốc trầm xuống, cũng không khẳng định chắc chắn, “Cái này khó nói lắm! Người nhà phải cẩn thận quan sát, nếu như phát hiện có cái gì không đúng, phải nhanh chóng mang bệnh nhân đi điều trị. ”

“Cám ơn bác sĩ.” An Hân cười một tiếng, cầm đồ rời đi.

Đi tới thùng rác bên cạnh, ’đl/q'd cô cầm kết quả kiếm tra xé nát, sau khi ném vào thùng rác mới đi tới phòng bệnh.

Đồng Niệm an tĩnh nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, không hề thả lỏng.

“Cô ấy còn chưa tỉnh sao?” An Hân đi tới bên giường, nhìn chăm chú vào khuôn mặt tiều tụy của Đồng Niệm, cảm xúc cuồn cuộn dâng lên trong lòng.

Doãn Mạch đắp lại chăn cho Đồng Niệm, thở dài nói, “Vẫn chưa tỉnh.”

“An tiểu thư, thầy thuốc nói thế nào?”

Trên gương mặt An Hân thoáng qua một ý cười, giọng điệu thong thả: “Bác sĩ nói không có gì lớn, để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt.”

Doãn Mạch nghe nói thế không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lo lắng trong lòng cũng được thả lỏng xuống.

Ngồi một lát, An Hân lấy cớ có công chuyện rồi nhanh chóng rời đi.

......

Trên giường bệnh màu trắng, hai mắt Đồng Niệm khép chặt lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ căng thẳng, cánh môi trắng bệch gắt gao mím chặt lại, dấu răng hiện lên rất rõ ràng.

Cả người lúc nóng, lúc lạnh, Đồng Niệm co rút người lại, muốn tìm một chỗ an toàn, đôi mắt khép lại mí mắt không ngừng run rẩy, có thể nhìn thấy được cô vô cùng bất an.

Trong giấc mơ, cô như quay lại thời gian thật lâu trước đây. Trên xích đu trong đình viện, một cô gái mười mấy tuổi, tóc tết thành hai bím, ngồi trên xích đu cười lớn, đung đưa tới lui, “Anh, anh đẩy mạnh hơn chút nữa đi, đẩy mạnh hơn đi anh.”

Người con trai đứng dưới ánh mặt trời, mặt mũi xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời dịu dàng nhìn cô gái, ý cười trên khóe môi mang theo vẻ cưng chiều. Anh đi tới phía sau xích đu, đôi tay khẽ dùng lực, nhìn người bên trong xích đu được nâng cao lên, cười rất vui vẻ.

Xuân đi thu tới, từ một cô bé con tóc tết đuôi sam cô trở thành một thiếu nữ. Một buổi tối nọ mưa to gió lớn, cô một mình trốn vào trong nhà, khóc nghĩ tới mẹ. Một người thân duy nhất cũng không có, từ nay về sau, trên đời này chỉ còn một mình cô bơ vơ không chỗ nương tựa.

Cho đến khi anh tìm được cô, ôm lấy thân thể run rẩy của cô vào lòng, nói cho cô biết, “Bảo bối em không cần phải sợ, em còn có anh trai mà, anh trai sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.”

Cô vui buồn lẫn lộn, dâng tặng bản thân mình cho anh, “Em yêu anh, cả đời này luôn yêu anh.”

Ôm tình cảm tốt đẹp này trong lòng, cô chờ đợi, hy vọng có thể ở bên cạnh anh suốt cuộc đời. Nhưng nó chỉ là giấc mộng, nó tan vỡ quá nhanh đến nỗi cô hoàn toàn không kịp phòng bị.

Đêm hôm trước, bọn họ hết sức triền miên, anh hứa sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô.

Nhưng trong nháy mắt, tận mắt cô chứng kiến buổi lễ đính hôn long trọng kia. Cô trơ mắt nhìn bọn họ trao đổi tín vật, tối hôm trước anh còn dịu dàng ân ái với cô, hôm sau lại dùng ánh mắt dịu dàng giống nhau đó nhìn chăm chú một người con gái khác, nhìn anh dùng môi mình in lên trán cô gái kia, nhìn bọn họ mười ngón tay nắm chặt cùng đi với nhau.

Một khắc đó thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ. Chỉ là tiểu sinh mệnh trong bụng, làm cho sự tuyệt vọng của cô cảm thấy một tia mừng rỡ.

Thế nhưng sự mong đợi duy nhất của cô cũng trở thành một hy vọng xa vời. Cô khóc, cầu xin anh, “Lăng Cận Dương, em có thể không cần anh, có thể quên anh đi, nhưng van xin anh hãy để cho em giữ lại đứa bé!”

Cô khổ sở van xin, nhưng trong ánh mắt anh chỉ có sự lạnh lùng quyết đoán, không hề có một chút xúc động, thậm chí một tia phập phồng cũng không có, cuối cùng cũng hoàn toàn vò nát đáy lòng cô.

Cầm chén thuốc trên tay, cô hoàn toàn bất lực, không khóc cũng không van xin hay ngăn cản, thuốc dần dần thấm vào máu thịt….

“A ——”

Đồng Niệm sợ hãi kêu lên.

“Sao vậy?” Doãn Mạch đi lấy nước uống vừa trở lại, nghe được tiếng kêu của cô, chạy mau vào phòng bệnh.

Đặt bình thủy trên bàn, Doãn Mạch sờ sờ đầu của cô, vẫn còn rất nóng, “Cậu gặp ác mộng sao?”

Hồi lâu, Đồng Niệm đờ đẫn nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy người bên cạnh, giọng nói khàn khàn, “Mình ngủ lâu rồi sao?”

Thấy cô nói chuyện như bình thường, Doãn Mạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Đúng vậy, cậu đã ngủ một ngày một đêm rồi, dì vừa đi khỏi, về nhà để tắm rửa thay quần áo, thuận tiện nấu chút canh cho cậu.”

Đồng Niệm cúi đầu, giống như không nghe thấy, ’đl/q'd “Hôm nay có phải là ngày an táng Kỳ Hạo không?”

Doãn Mạch đang rót nước chợt dừng động tác lại một chút, trong mắt đã nhuốm lệ, “Ừ.”

Đẩy ly nước Doãn mạch đưa tới, ánh mắt Đồng Niệm sắc bén, nhìn chằm chằm Doãn Mạch, “Cậu có biết anh ấy được chôn ở đâu không?”

Doãn Mạch do dự một chút, nhìn thấy ánh mắt đầy khát vọng của cô, không đành lòng lừa cô, chậm rãi gật đầu.

Đồng Niệm vén chăn lên, kéo cổ tay Doãn Mạch, lôi cô ra ngoài, “Dẫn mình đi đi!”

......

Trong bệnh viện, bệnh nhân xếp hàng lấy số khám bệnh rất nhiều, y tá theo thứ tự kêu số.

Thời điểm An Hân đẩy cửa đi vào, bên trong ngoài thầy thuốc ra cũng không có ai khác. Đặt số thứ tự lên bàn, An Hân lướt mắt nhìn xung quanh, cũng không thấy có đặt camera.

“Bị bệnh gì?” Bác sĩ hỏi một cách máy móc.

An Hân mím môi cười một tiếng, cầm quyển số khám bệnh đưa cho bác sĩ, đồng thời cũng nhìn đến bảng tên mà vị bác sĩ đeo trên ngực.

Mở sổ khám bệnh ra, bên trong mới tinh, một chữ cũng không có.

“Bác sĩ Hoàng, anh làm ở đây một năm thu được bao nhiêu?” An Hân lộ ra nụ cười cợt nhã.

Bác sĩ ngẩn người ra, lập tức không vui: “Cô gái, nếu như cô không có bệnh, xin vui lòng rời đi, phía sau còn có rất nhiều bệnh nhân.”

An Hân mở ví da ra, từ bên trong móc ra một tờ chi phiếu, đẩy trước mặt của anh, “Số tiền trên tờ chi phiếu này, cả đời này anh cũng không kiếm được.”

Ánh mắt bác sĩ chợt lóe lên, cúi đầu nhìn con số ghi trên chi phiếu, ánh mắt chợt biến hóa, “Cô là ai?”

Cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, An Hân hài lòng nhếch môi, trong mắt thoáng qua vẻ khinh miệt, “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng anh là bác sĩ tâm lý tốt nhất bệnh viện này.”

Nhíu mày nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy quần áo cô mặc đều lộ ra vẻ sang trọng, giọng nói, thái độ cũng không giống như người bình thường, sắc mặt bác sĩ Hoàng nhất thời cũng xảy ra biến hóa, “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Anh rất thông minh!” An Hân tán thưởng gật đầu một cái, quả nhiên cô không nhìn lầm, người này nhìn rất tham lam, “Bác sĩ Hoàng, tôi muốn thỉnh giáo anh một vấn đề, người đã từng mắc chứng tự bế có thể tái phát lại hay không?”

Đây là chuyên môn của anh, là bác sĩ giỏi trong vấn đề này, nên tràn đầy tự tin trả lời, “ Vô cùng có khả năng! Nếu như tình trạng bệnh nhân không ổn định, bên ngoài bị một tác động nào đó làm cho trong lòng chồng chất thêm đau đớn, như vậy có thể dẫn đến tái phát bệnh.”

Đáy mắt An Hân thoáng qua một tia lạnh lẽo, bỗng nhiên thay đổi chủ đề, “Có phải hay không có một loại ám hiệu, có thể điều khiển suy nghĩ của người khác?”