“Hủy bỏ lễ đính hôn ——”
Nghe vậy, toàn hội trường một mảnh xôn xao.
Do động tĩnh bên này quá lớn, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao. Tiếng ồn ào quấy nhiễu đến tai Lăng Trọng, ông đi nhiều thấy rộng, vội vàng bố trí khách mời đến phòng đãi tiệc ổn thỏa, tránh cho tình hình xấu hơn.
Vi Kỳ Hoa đi ra ngoài, mơ hồ nghe được tiếng ồn ào, anh bước nhanh về phía đó, liếc mắt liền thấy người phụ nữ đứng bên cạnh Đồng Niệm. Mặc dù đã qua hai mươi mấy năm, nhưng đối với người phụ nữ này, trong trí nhớ anh vẫn còn in đậm. Anh còn nhớ rõ, lúc đó mẹ dẫn theo anh đi gặp bà, bảo bà không được phá hoại gia đình họ.
Vi Kỳ Hoa mím môi, bước nhanh về phía cha mẹ, sợ có xảy ra náo loạn.
“Mẹ!” Vi Kỳ Hạo biến sắc mặt, đưa tay kéo cánh tay của bà, tức giận nói: “Không thể hủy bỏ được!”
“Sao lại không thể chứ?”
Sắc mặt Từ Lỵ cực kỳ u ám, nhìn chằm chằm vào con trai, giận dữ, “Tôi là mẹ anh, hôn sự này do tôi làm chủ!”
“Hồ đồ!” Vi Minh Viễn một hồi lâu không nói chuyện, lúc này nghiêm mặt, quát lớn, “Bà muốn để người ta chê cười sao?”
Nhớ tới ánh mắt của ông lúc nhìn thấy Nguyễn Nghiên lúc nãy, bộ dạng mừng rỡ như điên, tức giận trong lòng Từ Lỵ càng tăng thêm. Hơn hai mươi năm ngăn cản, bà hao tổn biết bao nhiêu tâm sức, lại thất bại trong gang tấc sao?
Không được, bà không cho phép chuyện đó xảy ra.
Được trong nhà nuông chiều từ nhỏ, tính khí ngang ngược của Vi Kỳ Hạo lại bùng phát, anh nắm tay Đồng Niệm, hùng hổ nói: “Đính hôn là chuyện của hai chúng con, ai nói không cho phép đều vô dụng!”
Từ Lỵ tức giận đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, đưa tay ôm ngực, cả người phát run.
Vi Kỳ Hạo liều lĩnh, kéo Đồng Niệm đi về phía lễ đường, lại bị cô níu lại, “Kỳ Hạo, đợi chút.”
“Bác gái.” Đồng Niệm xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bà hỏi, “Bác nói muốn hủy bỏ lễ đính hôn, đến tột cùng là tại sao?”
“Tại sao?”
Từ Lỵ cười lạnh, giơ ngón tay chỉ Nguyễn Nghiên, trong đôi mắt như lửa đốt: “Cô đi mà hỏi bà ta.”
Chuyện xảy ra bất thình lình, khiến trong lòng Đồng Niệm hung hăng nhéo một cái, nhìn sắc mặt tái nhợt của dì, trong lòng cô mơ hồ đoán ra được cái gì đó.
“Nguyễn Nghiên, bà nên nói cho bọn trẻ biết, đến tột cùng là sao nha?” Từ Lỵ hùng hổ, giọng nói chua ngoa.
Thấy bà cúi đầu im lặng, Từ Lỵ cười giễu cợt, nhục nhã: “Sao nào, chuyện bà làm ra, không thể nói ra miệng sao?”
“Câm mồm ——”
Vi Minh Viễn giận tím mặt, trên mặt lo lắng hơn, trong ánh mắt bình tĩnh không ngừng gợn sóng.
Lúc này lời nói đều hiện rõ lên trên mặt của mọi người, cho dù Đồng Niệm có ngốc, cũng có thể suy đoán hiểu được.
Nguyễn Nghiên không nói gì, d’đ/l/q'd các loại cảm xúc dời núi lấp biển kéo đến, bà xoay người bước nhanh đi ra ngoài.
“Dì!” Đồng Niệm kinh hãi, không để ý tới chuyện gì khác nữa, đuổi theo bà.
Nhìn bóng dáng họ đi xa, Vi Kỳ Hạo muốn đuổi theo, lại bị mẹ anh kéo lại, “Không được đi.”
Giơ tay lên hất tay của bà ra, giọng nói kiên quyết: “Ai cũng không thể ngăn cản con được!”
“Con ——”
Từ Lỵ tức giận đến nỗi không thở được, cả người té xuống đất.
“Mẹ ——”
Nhìn thấy bà té xỉu trên mặt đất, Vi Kỳ Hạo nhanh tay lẹ mắt ôm lấy bà, mọi người nhất thời luống cuống tay chân. Vi Kỳ Hoa phản ứng nhanh, khẩn trương lái xe đến, chở bà đến bệnh viện.
Xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy, hiển nhiên lễ đính hôn không thể tiến hành.
Lăng Trọng nghe được những lời nói đó, trong lòng đã hiểu đại khái. Trên mặt cũng hết sức khó coi, bảo Lăng Cận Dương đi xem một chút, ngàn vạn lần không được xảy ra náo loạn.
An Hân nãy giờ đứng bên cạnh Lăng Trọng, lúc này nhìn thấy Đồng Niệm đã biến mất, nụ cười trên mặt có chút phức tạp.
Đuổi theo đến hoa viên khách sạn, Nguyễn Nghiên chỉ nói với Đồng Niệm một câu “dì thật sự xin lỗi con”, rồi sau đó không để ý việc cô khuyên can, bà liền rời đi.
Đồng Niệm không ngăn được, trơ mắt nhìn dì ngồi trên xe rời đi, trong lòng vô cùng mệt mỏi.
Dì nói câu xin lỗi kia, đánh vỡ mong mỏi trong đáy lòng cô, xem ra cô đã đoán đúng. Vi Minh Viễn và dì có quen biết nhau, chỉ sợ ông chính là người mà dì đã chờ đợi những năm qua.
Dì không quay trở về, Đồng Niệm chợt nhớ đến chỗ khách sạn, cô quay người đi trở về, chỉ thấy hội trường trống rỗng, khách cơ hồ đã đi hết.
Nhìn thấy cô trở lại, Doãn Mạch vội vàng chạy tới, nóng lòng hỏi: “Niệm Niệm, đã xảy ra chuyện gì vậy, lễ đính hôn sao lại bị hủy bỏ?”
Đồng Niệm cười khổ một tiếng, không biết phải giải thích như thế nào, “Kỳ Hạo đâu?”
“Bệnh tim của mẹ anh ta tái phát, mới vừa đi bệnh viện rồi.” Doãn Mạch chán nản thở dài, thương xót nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe được tin tức này, Đồng Niệm lập tức lo lắng, cô nói qua loa với bạn mấy câu, lập tức rời khỏi, chạy đến bệnh viện.
Chạy tới bệnh viện thành phố, d’đ/l/q'd cô gọi mấy cuộc điện thoại cho Vi Kỳ Hạo nhưng anh không bắt máy. Cô đành bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đến phòng y tá hỏi, thật may có một y tá tốt bụng, nhiệt tình giúp cô tra tên người, nói cho cô biết số phòng.
Đi lên khoa tim mạch ở lầu hai, Đồng Niệm nâng váy đi trên hành lang tìm số phòng. Cô đứng ngoài cửa, định đẩy cửa vào, lại nghe bên trong vang lên tiếng cãi nhau.
“Con cùng cô ta tách ra ngay lập tức, không cho có bất cứ mối quan hệ gì!”
Bực bội Vi Kỳ Hạo đập tay xuống giường, trên mặt lo lắng: “Chuyện của mọi người, có quan hệ gì đến chúng con chứ? Hơn nữa, cho dù Nguyễn Nghiên là dì của Niệm Niệm, nhưng cô ấy cái gì cũng không biết!”
“Câm miệng!” Sắc mặt Từ Lỵ vừa mới trở lại bình thường, lần này lại bị anh làm tức giận hơn, “Anh là con của tôi, lúc này còn dám nói giúp cho người ngoài? Tôi nuôi anh lớn như vậy, để cho anh chọc giận tôi hay sao?”
Thấy đáy mắt mẹ đã chứa nước, Vi Kỳ Hạo chán nản thở dài, giọng nói cũng mềm xuống, “Mẹ, mẹ không thể không hiểu đạo lý.”
“Không có đạo lý gì ở đây hết.” Từ Lỵ lau nước mắt, giọng điệu kiên quyết: “Vi Kỳ Hạo, anh nghe kỹ lời tôi nói, trừ khi tôi chết, còn không anh đừng hy vọng ở cùng một chỗ với Đồng Niệm.”
Đưa tay đẩy cửa, Đồng Niệm cắn môi, bỗng nhiên có cảm giác cả người không còn sức lực, tay buông xuống.
Cửa chính phòng bệnh mở ra, sắc mặt Vi Kỳ Hạo hung ác, anh đang muốn tông cửa xông ra, nhìn thấy người đứng ngoài cửa, kinh ngạc sửng sốt.
Đồng Niệm ngầng đầu lên, nhìn vào mắt anh, hai người nhìn nhau không nói gì.
Lúc này, Vi Kỳ Hoa từ phòng bác sĩ đi về, sau khi nhìn thấy Đồng Niệm, vẻ mặt lập tức sa sầm. Anh đi lướt qua cô vào trong phòng, đưa tay kéo em trai mình, lạnh lùng nói: “Kỳ Hạo, lúc này, em cần phải hiểu chuyện một chút!”
Trong lúc nói chuyện, anh liền bị anh cả kéo vào phòng bệnh, đinh một tiếng, cửa phòng bệnh đóng chặt lại.
Vốn dĩ ánh mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, nhưng không biết từ khi nào đã u ám xuống.
Trên người Đồng Niệm là bộ lễ phục mỏng manh, cô không để ý tới ánh mắt quái dị của người đi đường, đôi tay ôm chặt bả vai, giày cao gót dưới chân giẫm ở trên đường, phát ra tiếng kêu cộc cộc.
Từ bệnh viện đi ra, cô đi dọc bên đường, chẳng có mục đích gì. Vừa rồi nghe những lời nói đó, giống như có vô số kim châm nhỏ, chằng chịt đâm vào ngực cô, đau đớn vô cùng.
Tin tin tin ——
Bên cạnh tiếng còi xe vang lên liên tục, Đồng Niệm sợ hết hồn, quay đầu nhìn sang, đập vào mắt chính là chiếc xe màu bạc quen thuộc kia.
Người đàn ông trong xe, hạ tốc độ đến mức thấp nhất, không nhanh không chậm đi theo cô, đã được một lát khá lâu.
Đồng Niệm mím môi, không muốn để ý tới anh, tiếp tục bước nhanh đi về phía trước. Đi liên tục trên đường, gót chân cô ê ẩm, bước chân có vẻ hỗn độn.
Khoác một tay lên cửa sổ xe, Lăng Cận Dương hứng thú đi theo cô, nhưng sau khi nhìn thấy dưới chân cô là giày cao gót, khóe miệng lập tức chìm xuống, lái xe đến bên cạnh cô.
Tin tin tin ——
Tiếng kèn vang lên lần nữa, ánh mắt Đồng Niệm nghiêm lại, cô bực tức xoay người, nhìn ánh mắt đau xót của anh, nụ cười một mảnh lạnh lẽo.
Hồi lâu, cô trầm mặt đi tới, mở cửa xe ngồi vào bên trong.
Lăng Cận Dương hài lòng cười, bình tĩnh khởi động xe, đạp chân ga xuống, nhanh chóng lái xe rời đi.
Gió lạnh thổi qua trên đường, d’đ/l/q'd cả người Đồng Niệm lạnh như băng, khẽ run rẩy. Cô nhíu mày nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, ánh mắt lướt qua vẻ tàn khốc: “Lăng Cận Dương, anh đã sớm biết?”
Đóng cửa sổ xe lại, Lăng Cận Dương mở điều hòa, nhíu mày nhìn cô một cái, môi lạnh nhạt nhếch lên: “Em nghĩ sao?”
Đồng Niệm nghẹn giọng, trong lòng cô tức giận cuồn cuộn. Cô đã nói anh sẽ không tốt bụng như vậy, cố ý dẫn dì đến, thì ra là mục đích này.
Nhìn thấy cô chứa đầy tức giận, Lăng Cận Dương cúi đầu cười, trầm giọng nói: “Chỉ có em là không biết mà thôi.”
Lời của anh, khiến đáy lòng Đồng Niệm trầm xuống, thoáng qua suy đoán nào đó.
Sau một khắc, Lăng Cận Dương mím môi cười khẽ, nói thẳng suy đoán của cô, “Trường học ở thị trấn nhỏ như vậy có điều kiện để cho dì ra nước ngoài đào tạo chuyên môn sao?”
Đồng Niệm cúi đầu, kinh ngạc không nói ra lời, lúc trước cô đã hoài nghi, nhưng không có nghĩ sâu. Hôm nay xảy ra chuyện tình, suy nghĩ thông suốt, cô có thể đoán ra được.
Thì ra là Vi Kỳ Hạo cũng biết, nhưng anh biết từ lúc nào, chẳng lẽ là đợt đến nhà dì lần trước?
“Vi Kỳ Hạo muốn một tay che trời, đáng tiếc còn chưa đủ sức!” Mặt mũi Lăng Cận Dương lạnh lùng, giọng nói quả quyết không cho phép nghi ngờ gì nữa.
Tạm ngừng, anh liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đồng Niệm, không chút lưu tình: “Em chết cái ý niệm này đi, em và cậu ta không thể đùa giỡn được!”
Hai tay bên người hung hăng nắm chặt, dùng sức đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch. Đồng Niệm không kiềm chế được cơn giận dữ, tất cả cảm xúc trong lòng nổ tung ra, “Anh chính là cố ý cười nhạo tôi đúng không? Lần này đến lần khác, xem tôi như một đứa ngốc?”
“Không làm như vậy, em có thể nhớ lâu sao?” Lăng Cận Dương nhướng mày kiếm, môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, “Đồng Niệm, đây là giới hạn cuối cùng của anh rồi!”
Từ đầu đến cuối, tất cả mọi chuyện đều chồng chất lên nhau, trái tim Đồng niệm cũng lạnh toát mồ hôi, cô cười một cách thê lương, giơ tay nắm chặt lấy tay lái anh, gần như liều mạng bất chấp mọi chuyện xảy ra.
“Buông tay!”
Không ngờ cô có hành động quá khích như vậy, đưa tay Lăng Cận Dương đẩy cô ra, nhưng không nghĩ sức lực cô lớn đến vậy, đẩy cũng không ra.
Thân xe không ngừng lay động, bánh xe nhanh chóng ma xát với mặt đật, phát ra tiếng két két.
“Lăng Cận Dương, chúng ta cùng nhau chết đi!”
Đôi tay nắm chặt lấy tay lái, cảm xúc Đồng Niệm hoàn toàn mất khống chế, cô đỏ mắt gầm nhẹ cho xe hướng bờ sông mở ra.
Sắc mặt Lăng Cận Dương không thay đổi, đột nhiên buông hai tay ra, cười lạnh lui người ra, dĩ nhiên không thèm ngăn cản, mặc cho cô nổi điên, đôi mắt vô cùng bình tĩnh không chút gợn sóng, “Tốt, chết cùng với em cũng không tồi.”
Dứt lời, anh đạp mạnh chân ga, khiến xe lao hết tốc độ về phía trước, hướng bờ sông chạy đi.
Mã lực mạnh mẽ chạy với tốc độ cực nhanh, giống như phá vỡ phương hướng, nhanh chóng đi về phía trước. Cảnh vật phía ngoài cửa xe xẹt qua rất nhanh, Đồng Niệm cầm tay lái, cùng với thân xe chấn động mạnh đôi tay mỏi nhừ.
“Thắng xe ——”
Chán nản buông hai tay ra, cô nhắm mắt lại hét lên một tiếng.
Bởi vì đột nhiên thắng lại, bánh xe lướt qua mặt đất, lưu lại một đoạn dấu dết thật dài, “Két---” đinh tai nhức óc.
Lăng Cận Dương tiếp nhận tay lái trong tay cô, quẹo cua một cái, xe vững vàng dừng ở bờ sông. Tiếng thắng xe chói tai đi xa, xung quanh tất cả bình tĩnh trở lại.
Mặt sông rộng lớn, không sóng không gió, yên tĩnh làm cho người ta tham luyến.
“Không muốn chết?” Sau khi tắt máy xe, Lăng Cận Dương khẽ ghé mắt, nhìn chằm chằm người bên cạnh, môi mỏng nhếch nhẹ.
Đồng Niệm đầu óc không tỉnh táo, trong lúc nhất thời kích động làm ra hành động quá khích như vậy, lúc này tỉnh táo lại vẫn còn sợ. Nếu như vừa rồi anh thắng xe không kịp thời, chiếc xe lúc này đã lao trực tiếp vào nước.
Đồng Niệm cắn môi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Chết cùng với người như anh, không đáng giá!”
Gương mặt tuấn tú đầy căng thẳng của anh nở ra nụ cười, Lăng Cận Dương nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, không nhịn được vươn tay, một tay kéo cô qua, đặt cô ngồi trên chân mình, “Được rồi, gây rối đủ chưa?”
Đồng Niệm bị anh ôm vào trong ngực, giãy không ra được, bên hông bị giam bởi đôi tay lớn, sau lưng dựa tay lái, cô tránh cũng không thể tránh, trông đôi mắt tràn đầy tức giận.
“Niệm Niệm.” Giữ chặt đôi vai không an phận của cô, ánh mắt Lăng Cận Dương nhu hòa xuống, trầm giọng nói: “Chuyện của dì, không thể giấu diếm được! Nếu như sau này bị vạch trần, em còn khó chịu hơn.”
Đồng Niệm nhìn anh không nói gì, chỉ cảm thấy trái tim khổ sở khó đè nén. Rõ ràng thế giới rộng lớn như vậy, tại sao cô không có đường để đi? Mỗi lần, cô cho là đã đến thời điểm mình có thể tìm được hạnh phúc, rồi lại phát hiện tất cả đều là ảo giác!
Hốc mắt ê ẩm khó chịu, Đồng Niệm rũ mắt xuống, nước mắt chảy ra, “Tại sao muốn bức tôi?”
Lăng Cận Dương nhíu chặt mày, d’đ/l/q'd vẻ mặt ảm đạm, anh lau nước mắt trên má cô, chán nản thở dài, “Niệm Niệm, chúng ta nói muốn sống hạnh phúc cùng với nhau, cho tới bây giờ anh cũng không hề quên!”
“Không quên?” Đôi mắt tràn ngập nước, Đồng Niệm nhìn chằm chằm anh, bởi vì lời anh nói, cười khẽ một tiếng: “Vậy thì tốt, anh lấy tôi đi!”
Đưa tay nắm lấy mặt cô, ánh mắt Lăng Cận Dương tĩnh mịch, anh cúi xuống hôn lên nước mắt của cô: “Cho anh chút thời gian, sẽ không lâu đâu.”
“Ha ha…” Đồng niệm cong môi cười lớn, đôi mắt ảm đạm không có chút ánh sáng, cô siết chặt tay thành quyền, giọng nói run run: “Lăng Cận Dương, tôi không bao giờ tin tưởng anh nữa!”
Hai mắt Lăng Cận Dương trầm xuống, đột nhiên cúi đầu, hôn môi cô, không cho phép cô kháng cự.
Trên môi một mảnh ấm áp, Đồng Niệm cũng không kịp kêu lên, đôi môi đã bị anh chặn lại, theo bản năng muốn lùi lại nhưng sau lưng là tay lái, cô không thể nhúc nhích được, cằm bị anh nắm lấy, càng không thể chuyển động.
Ngón tay anh nắm chặt hai má cô, nhẹ nhõm đẩy hàm răng cô ra, linh hoạt thăm dò, điên cuồng mút thỏa thích.
Không có cách nào khép miệng lại, Đồng Niệm khó thở đẩy anh ra, nhưng chút sức lực nhỏ bé này, đối với người đàn ông mất khống chế mà nói, căn bản không đáng kể, một chút tác dụng cũng không có.
Đang lúc thất thần, trước mắt như bị mộng du, sau lưng Đồng Niệm nằm lên chiếc ghế ngồi mềm mại, vị trí của hai người đã bị trao đổi, cô bị anh đè nằm ở dưới ghế.
Hành động này, Đồng Niệm cực kỳ sợ, tay chân cô phản kháng, nhưng vì giãy dụa nên trước ngực lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, xinh đẹp mê hồn.
Vào buổi tối, bên bờ sông thấp thoáng có người đi lại. Mặc dù ở khoảng cách khá xa, nhưng không phải là không thể thấy tình hình trong xe.
Anh đè cô xuống, hoàn toàn che khuất ánh sáng trong mắt cô, đôi tay bị anh đè xuống đặt lên đỉnh đầu, hoàn toàn mất đi năng lực chống cự.
Bởi vì đôi tay bị giơ hướng lên trên đầu, khiến bộ ngực cô càng thêm hiện rõ, Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm xương quai xanh tinh xảo của cô, nhẹ nhàng hôn lên từng cái từng cái một.
Dục vọng hiện rõ lên trong mắt anh, khiến tay chân Đồng Niệm run rẩy, cô không thể chạy khỏi, trong lòng vô cùng buồn bã.
Cảm nhận được tay anh di chuyển xuống dưới, dây kéo trên lễ phục bị cởi ra, ngón tay anh chạm vào da thịt cô, mang theo một mảnh lạnh lẽo, trước mắt thoáng qua rất nhiều hình ảnh, cuối cùng ngừng lại ở một đôi mắt dịu dàng.
“Anh trai...”
Cô không kìm nén nổi tình cảm kêu lên một tiếng, trái tim hoang vắng bi thương, “Anh cho em một con đường sống được không?”
Lửa nóng trong nháy mắt dập tắt, Lăng Cận Dương cúi đầu, nhìn người núp trong lòng anh, trái tim hung hăng nhéo một cái. Môi anh mím chặt, kinh ngạc nói không ra lời.
Bắt đầu từ khi nào, giữa anh và cô lại đi đến bước này? Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của cô, anh thấy đau lòng.
Trong xe không khí đè nén, hai người cũng không có nhúc nhích, cũng không có ai nói, cho đến khi điện thoại Lăng Cận Dương vang lên. Anh nhìn điện thoại, để lên tai nghe, giữa hai chân mày có chút phập phồng.
Thời điểm anh để điện thoại di động xuống, người bên cạnh đã lùi về ngồi ở kế bên ghế lái, tựa đầu vào cửa sổ, không nhúc nhích.
Yên lặng vài giây, Lăng Cận Dương thả lỏng chân mày, anh mở khóa xe, lái xe rời khỏi bờ sông.
Một đường đưa cô đến nhà, hai người cũng không có nói chuyện, xe vừa mới dừng lại, Đồng Niệm liền mở cửa xe bước xuống, không hề quay đầu lại rời đi.
Nhìn bóng lưng cô đi xa, Lăng Cận Dương lấy tay móc ra một điếu thuốc ngậm trong môi, ngọn lửa xanh nhạt thoáng qua. Anh ngửa đầu hít sâu một cái, chậm rãi thổi tan khói từ trong miệng ra.