Ánh mặt trời chiếu xuống vào buổi sáng, cả khu vườn nhà họ Vi tràn ngập hoa thơm và tiếng chim hót, trong phòng khách các vật dụng cổ xưa quý giámang đậm phong cách cổ điển vào thời kỳ Minh Thanh tản mát ra hơi thởnồng đậm, bộ ghế sofa được làm bằng gỗ Tử Đàn quý hiếm được điêu khắcrất tinh xảo, Từ Lỵ nghiêm mặt, nhìn Vi Kỳ Hạo cả đêm không về nhà,trong lòng cực kỳ tức giận.
Đứa con trai này từ nhỏ đến lớn điềunghe lời bà, thế nhưng tối hôm qua lại không thèm nhận điện thoại củabà, nhất định là vì người phụ nữ đó!
“Con còn biết quay về nhàsao?” Từ Lỵ trầm mặt, chớp mắt lướt nhìn vết thương trên mặt anh, lặptức đi tới, “Mặt của con bị sao vậy?”
Thấy bà đưa tay, theo bảnnăng Vi Kỳ Hạo lui về phía sau, anh xoay người ngồi dựa trên ghế, nóicho có lệ: “Không có chuyện gì, con không cẩn thận nên đụng trúng mộtcái thôi.”
Nâng mặt anh lên Từ Lỵ nhìn một chút, thấy sống mũianh sưng đỏ, vừa tức vừa thương. Từ nhỏ đến lớn bà luôn xem anh như bảobối, chưa từng để cho anh bị thua thiệt với ai, hôm nay thì tốt rồi, vìmột người phụ nữ, mà đánh nhau?
Đúng là Tai họa!
“Con đánh nhau cùng ai vậy?” Kéo tay anh ngồi xuống bên cạnh, Từ Lỵ lạnh giọng hỏi.
Vi Kỳ Hạo cười đùa giả bộ ngớ ngẩn, không trả lời, lấy bánh bao anh muara, nịnh bợ: “Mẹ nhân lúc còn nóng mẹ mau ăn đi, sáng sớm con phải đixếp hàng mới mua được đó.”
Từ Lỵ nhìn bánh bao còn nóng hổi, tứcgiận trong lòng cũng nguôi bớt đi, cầm một cái lên ăn, “Tối hôm qua conkhông thèm nhận điện thoại, cũng không trở về nhà, đây là muốn ra oaivới mẹ sao?”
Đầu chân mày Vi Kỳ Hạo nhăn lại, cân nhắc nói, “Mẹ, ngày hôm qua người đã trách oan Niệm Niệm, con muốn đi gặp cô ấy một chút!”
“Trách oan?” Từ Lỵ nhíu mày, trong nháy mắt sắc mặt vô cùng khó coi:“Mẹ trách oan cô ấy? Con trai, con không biết người ta nói còn khó nghehơn đấy chứ?”
Ánh mắt Vi Kỳ Hạo lay chuyển, gương mặt tuấn túnhuộm đầy tức giận, nhìn về phía mẹ, trầm giọng nói: “Mẹ, người sángsuốt như vậy, làm sao có thể không hiểu được chứ? Đồng Niệm ở nhà họLăng, con đã sớm nói cho mẹ biết, có bao nhiêu người không thích, saulưng nói này nói nọ, đó cũng không phải là không có!”
Từ Lỵ ngẩnngười, đáy mắt chợt hiện lên cái gì đó, trong lòng âm thầm tính toán.Ngày hôm qua nghe được những lời không hay đó, bà thật sự tức điên lên,cũng không có suy nghĩ đến nguyên do. Thừa kế tài sản nhà họlăng kia, tuy nói Đồng Niệm không họ Lăng, nhưng nếu được sủng ái, sợrằng tương lai cũng có thể được chia tài sản, dĩ nhiên là làm cho nhiềungười tức giận.
Vi Kỳ Hạo quan sát vẻ mặt của mẹ mình, thấy chânmày bà đang nhíu chặt buông lỏng xuống, anh lại nói: “ Con nói mà mẹ còn không tin?”
Từ Lỵ thở dài, quay đầu lại nhìn chằm chằm con trai, nặng nề hỏi: “Hạo Hạo, con không có lừa gạt mẹ chứ?”
Vi Kỳ Hạo cười khẽ một tiếng, ôm lấy mẹ mình, giọng nói ôn nhu, “Có khi nào con lừa gạt mẹ chưa?”
Lời này là đúng, đứa con này từ nhỏ mặc dù bướng bỉnh, nhưng rất hiếu thảo với bà, cho tới bây giờ vẫn luôn cùng bà thân thiết.
Từ Lỵ đưa tay kéo lấy tay của con trai mình, trong đầu nhớ lại chuyện ngày hôm qua, bà nhớ lúc đó sắc mặt Đồng Niệm trắng bệch, trong lòng vẫnnghi ngờ, “Nếu nó không có chuyện gì thì ngày hôm qua chạy làm cái gìchứ?”
Vi Kỳ Hạo thấy mẹ lại bắt đầu suy nghĩ, vội vàng cắt đứtlời, “Niệm Niệm da mặt mỏng, mẹ nói những lời khó nghe như vậy, cô ấy có thể không bỏ chạy sao?”
Lúc này, người giúp việc đi nhanh tới, cung kính nói: “Cậu chủ, ông chủ gọi người đến thư phòng.”
Nghe nói như thế, Tự Lỵ không còn để ý đến chuyện khác nữa, vẻ mặt liền biến đổi, đang muốn đứng dậy, lại bị Vi Kỳ Hạo đè ngồi xuống: “Mẹ, người hãy đi nghỉ ngơi đi, con sẽ đi giải thích với cha.”
Từ Lỵ sợ cha con bọn họ gây gổ, không yên tâm dặn dò: “Vậy con nói cho tốt, không được tranh luận với cha con đâu đó.”
“Tuân lệnh mẹ.”
Trong lúc đùa giỡn Vi Kỳ Hạo đưa mẹ về phòng, sau đó xoay người đến thư phòng.
Đẩy cửa thư phòng ra, cả phòng tràn ngập hương thơm mùi mực viết. Vi MinhViễn ngồi dựa vào chiếc ghế làm bằng gỗ lim xưa cũ gần cửa sổ, ánh mắtthâm trầm, ông nhíu mày nhìn chằm chằm vào mắt con trai, trầm giọng hỏi: “Những gì mẹ con nói là thật sao?”
Đứng trước bàn đọc sách, ViKỳ Hạo mắt sáng như đuốc, vẻ mặt bình tĩnh, “ Tính khí của mẹ ba cònkhông biết sao, nghe tiếng gió đoán trời sắp mưa.”
Chân mày giật giật, Vi Minh Viễn nhìn con trai chăm chú, ánh mắt chìm xuống.
Trong lòng Vi Kỳ Hạo biết cùng cha nói chuyện phải hết sức cẩn thận, không có một chút sai lầm, “Cha, con đã giải thích với mẹ rồi, những lời đồn đại bên ngoài tại sao có thể tin được chứ?”
Nhíu mày nhìn con trai,Vi Minh Viễn trầm mặt lại, thầm nghĩ bình thường cùng con trai nóichuyện, chưa nói được mấy câu nó đã không kiên nhẫn, hai người khẳngđịnh sẽ xảy ra tranh chấp. Thế nhưng lần này, nó lại kiên nhẫn giảithích, thật là hiếm có.
Thấy cha không hỏi nhiều, trong lòng ViKỳ Hạo buông lỏng, anh mím môi, chợt mở miệng yêu cầu: “Cha, con muốntiến hành làm hạng mục.”
Nghe vậy, sắc mặt Vi Minh Viễn thoángchốc thay đổi, ánh mắt bình tĩnh hơi gợn sóng, bất động sản Húc Nhật làdo một tay ông tạo dựng nên, những năm qua chỉ có con cả giúp đỡ ông xửlý mọi việc, chuyện của công ty chưa bao giờ thấy anh để ý tới. Khôngngờ hôm nay lại chủ động hỏi, điều này ông thật sự không hề nghĩ tới!
Xem ra, cô gái kia đối với đứa con trai kiêu ngạo của ông quả thật có ảnh hưởng rất lớn!
“Con muốn làm việc, hiển nhiên là tốt rồi.”Vi Minh Viễn từ sau bàntrà đứng lên, đứng trước mặt con trai nói: “Nếu thật sự làm cho người ta uất ức, tốt nhất nên trấn an cô ấy sau đó dẫn cô ấy về nhà ăn bữa cơmđi.”
Mày kiếm Vi Kỳ Hạo nhíu lại, vội vàng gật đầu đồng ý, charất ít khi mở miệng, có thể thấy được ông đối với Đồng Niệm có ấn tượngkhông tệ.
“Mảnh đất ở Thành tây, hai năm trước đây không thểkhai phá. Tháng trước bắt đầu đấu thầu, sáng mai con theo anh con xuốngđó, kêu anh con nói cặn kẽ hơn một chút.” Vi Minh Viễn xoay người, trởlại bàn đọc sách, giơ tay lên mở giấy Tuyên Thành ra, cầm bút lông trong tay.
Vi Kỳ Hạo gật đầu một cái, lễ phép đồng ý: “Con sáng sớm sẽ tới công ty.”
“Ừ.” Cầm bút chấm vào mực, Vi Minh Viễn đôi tay mạnh mẽ, vận ngòi bútnhư gió, màu trắng trên giấy Tuyên Thành hiện lên nét chữ phóng túng,“Đi ra ngoài đi!”
Vi Kỳ Hạo nhẹ nhàng mở cửa phòng đi ra. Mặc dùmiễn cưỡng cho qua, nhưng anh rất rõ ràng, trong lòng cha mẹ đã có nhiều khúc mắc. Nếu như muốn họ cam tâm tình nguyện tiếp nhận Đồng Niệm, erằng còn phải trải qua một phen trắc trở.
Gươngmặt tuấn tú của Vi Kỳ Hạo trầm xuống, ánh mắt lơ đãng xẹt qua một tiagiá lạnh. Qua chuyện lần này, anh mới hiểu được, người đàn ông phải cóthực lực tuyệt đối mới có thể bảo vệ được người mình yêu.
Sángsớm ngày hôm sau, thời điểm Đồng Niệm từ trên lầu đi xuống, đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đứng chờ ở vị trí như cũ. Trong lòng cảm thấy ấmáp, cô bước nhanh tới, mở cửa xe ngồi vào.
Nhìn thấy sắc mặt cô bình thường như mọi hôm, cúi đầu Vi Kỳ Hạo hôn một cái lên má cô, sau đó cho xe chạy đi.
Xe cộ vào buổi sáng rất nhiều, tốc độ xe rất chậm, Vi Kỳ Hạo một tay cầmlái, một tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt trong lòng bàn tay mình, “ Sao lại lạnh như thế?”
Đồng Niệm thở dài, vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Cha mẹ anh, bọn họ…” Cô muốn hỏi lại thôi, vì không biết phải hỏi thế nào.
Sớm nhìn ra ý định của cô, Vi Kỳ Hạo nở một nụ cười, anh dùng sức nắm chặttay cô, trầm giọng nói: “Anh đã giải thích với họ rồi, không có vấn đềgì lớn.”
“Giải thích?” Đồng Niệm kinh ngạc quay đầu, ánh mắtchăm chú nhìn anh, không dám tin hỏi: “Loại chuyện như vậy, anh phảigiải thích như thế nào?”
Nhìn đáy mắt trong suốt của cô, Vi KỳHạo môi mỏng nhếch lên, kiên nhẫn giải thích với cô: “Mẹ anh chẳng quanghe một chút lời đồn đại, không có chứng cớ, bà suy đoán làchính. Ngày đó hỏi em, cũng chỉ để dò xét, mọi chuyện anh lấp liếp choqua rồi!”
“Kỳ Hạo!” Trong lòng Đồng Niệm nặng trĩu, cảm thấy không thoải mái, “Chuyện như vậy, có thể lừa gạt được bao lâu chứ?”
Vi Kỳ Hạo cười một tiếng, quay đầu nhìn cô: “Em thật ngốc, đó không phảilà lừa gạt mà ý kiến bất đồng nhau. Nếu như muốn giải thích cho họ hiểu, cả đời cũng nói không hết! Nói cho cùng, đây là chuyện của hai chúngta! Chẳng lẽ con người sau khi ly hôn, muốn cả đời cô đơn tới già haysao?”
Nói như thế thì không sai, nhưng Đồng Niệm có cảm giác bịđè nén, một loại cảm giác không nói được nặng nề chất chứa ở trong lòng.
Nhìn vẻ mặt ảm đạm của cô, Vi Kỳ Hạo xoa xoa đầu cô, cười nhạo nói: “Niệm Niệm, em làm theo những gì anh nói là được rồi.”
Đồng Niệm im lặng, xoay đầu hướng ra ngoài cửa sổ. Giấy làm sao có thể góiđược lửa chứ? Chuyện này có phải sớm hay muộn cũng có một ngày bị vạchtrần ra ngoài.
Phía trước dòng xe chậm rãi di chuyển, Vi Kỳ Hạođạp chân ga xuống, liếc nhìn sắc mặt tối sầm của cô, mày kiếm nhíu lại.Anh hiểu được lo lắng trong lòng cô nhưng trước mắt chỉ có thể giảithích như thế.
Lái xe đến bên ngoài cao ốc Lăng thị, Đồng Niệm mở cửa xe đi xuống, lúc xoay người nghe được người phía sau mở miệng,“Niệm Niệm.”
Vi Kỳ Hạo vòng qua cửa xe, đi tới đứng trước mặt cô, giơ tay lên nắm hai vai cô: “ Ba anh nói, dẫn em đến nhà ăn cơm.”
Lo lắng trong lòng biến mất, Đồng Niệm ngửa đầu nhìn anh, thấy đáy mắtnóng bỏng của anh, không kìm lòng được cuối đầu, lảng tránh đi ánh mắtcủa anh. Nếu như cô không có quá khứ đó, trong hoàn cảnh này cũng sẽkhông có lúng túng như vậy.
Nhận ra ánh mắt buồn bã của cô, Vi Kỳ Hạo nhíu mày, đưa tay ôm cô vào trong ngực, anh cúi đầu, bên tai cô dịu dàng nói: “Không cho phép em suy nghĩ lung tung!”
Hít hít mũi, khóe mắt Đồng Niệm ê ẩm khó chịu, cô giơ tay ôm chặt eo anh, “Ừ, mọi chuyện do anh an bài.”
Nghe cô nói, Vi Kỳ Hạo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mím môi cười, “Tốt.”
Ngay đúng giờ cao điểm, bên ngoài cao ốc Lăng thị, một đôi nam nữ xinh đẹpđứng như thế làm cho nhiều người không khỏi liếc nhìn. Một chiếc xe hơidừng lại bên ven đường, tài xế xuống xe mở cửa, một người đàn ông ngồi ở phía sau bước ra.
Khuôn mặt Lăng Trọng lạnh lùng, trên người mặc bộ tây trang màu xám đậm được cắt may khéo léo, mặc dù hai bên mai tócông đã có tóc bạc, nhưng so với những người cùng lứa tuổi vẫn còn phongđộ lẫm liệt.
Đồng Niệm đứng sau vai người đàn ông, chợt thấyngười đi tới, gương mặt đỏ lên, vội vàng từ trong ngực anh lui ra, mấttự nhiên nói: “Chủ tịch, chào buổi sáng.”
Từ xa Lăng Trọng đã nhìn thấy bọn họ ôm nhau thân thiết, ông chỉ ngầm cười, cũng không muốn đi tới quấy rầy.
“Chào buổi sáng!” Lăng Trọng mỉm cười đi tới bên cạnh họ, ánh mắt dòxét nhìn Đồng Niệm, thấy vẻ mặt cô hơi ảm đạm, ánh mắt chợt lóe.
“Bác trai.” Vi Kỳ Hạo nhìn ông, lễ phép chào hỏi.
Ông có ấn tượng rất tốt với anh, lúc này thấy bọn họ ở chung một chỗ, trong lòng cảm thấy hài lòng: “Đưa Niệm Niệm đi làm à?”
“Đúng vậy ạ, cô ấy luôn ngủ nướng.” Vi Kỳ hạo gật đầu một cái, cười chế nhạo.
Lăng Trọng lập tức cười, nghĩ rằng đứa nhỏ này không phải không thích ngủnướng sao? Thì ra lúc ở nhà lại thích ngủ nướng như vậy.
Nhínthấy ánh mắt hiện lên ý cười của Lăng Trọng, Đồng Niệm đỏ mặt cúi đầu,cô xấu hổ nói không ra lời, vội vàng xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng cô chạy đi vội vã, Lăng Trọng quay đầu hỏi: “Kỳ Hạo, ta thấy vừarồi Niệm Niệm hình như có tâm sự, có chuyện gì xảy ra sao? ”
ViKỳ Hạo híp mắt lại, thấy Đồng Niệm bước nhanh vào cao ốc, mọi thứ nhưhiện lên trong ánh mắt, “Cha mẹ con muốn Niệm Niệm tới nhà dùng cơm,nhưng cô ấy cảm thấy rất căng thẳng.”
Nghe vậy, Lăng Trọng khẽcười, ánh mắt trở nên thâm thúy. Ông là một người thông minh, dĩ nhiênhiểu được Đồng Niệm lo lắng cái gì.
“Kỳ Hạo.” Lăng Trọng suynghĩ qua một chút, quay đầu nhìn anh, “ Nếu muốn dẫn Niệm Niệm về nhà,vậy không bằng hai nhà cùng nhau gặp mặt. Ta với phụ thân con cũng đãlâu không gặp, nhân dịp ôn lại chuyện cũ một chút.”
Thở phào một hơi, Vi Kỳ Hạo kiềm chế lại cảm giác sung sướng, không ngừng gật đầu liên tục, nói: “Được, vậy con sẽ đi sắp xếp.”
Gật gật đầu vừa ý, Lăng Trọng dặn dò anh mấy câu, sau đó rời đi. Ông cólòng muốn bảo vệ Đồng Niệm, sẽ không để cho cô cảm thấy tự ti trước mặtbất kỳ ai, việc này từ lâu ông đã hứa với người đã mất.
Cả ngàytrong lòng cơ hồ không thể nào yên lòng tập trung được cho công việc.Ewen thấy Đồng Niệm luôn mất hồn, đi pha một ly cà phê để trước mặtcô.
“Cám ơn.”
Đồng Niệm cầm ly cà phê trong tay, tinh thần sa sút, nhớ tới ánh mắt chua ngoa của bà Vi, trong lòng mơ hồ cảm thấy khó chịu.
“Bị làm sao vậy?” Ewen xòe ra năm ngón tay nhẹ nhàng để trước mắt cô, cười hỏi: “Thất tình sao?”
Nhấp một hớp cà phê, Đồng Niệm bĩu môi, đôi mày thanh tú nhíu lại: “ Không phải.”
Ewen trừng mắt, nghĩ đến chiếc Lamborghini màu trắng thường thấy trong thờigian gần đây, thấp giọng hỏi: “Có phải muốn đến nhà bạn trai không?”
Đồng Niệm ngạc nhiên nhìn Ewen, thầm nghĩ người này mắt cũng thật là tin tường: “Làm sao cô biết?”
Ewen kéo cái ghế tới ngồi bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “ Trợ lý Mục từng giao phó tôi, chú ý đến cô thật tốt. Mặc dù tôi rất ngạc nhiên, nguyên nhâncô được đưa đến Lăng thị, nhưng vì cô không muốn nói nên tôi cũng khôngmuốn hỏi!”
“Thật xin lỗi.” Đồng Niệm nắm chặt ly cà phê, ánh mắt rũ xuống, “Tôi thật sự không muốn nói.”
Trải qua mấy ngày nay, đối với cô Ewen là người hiểu biết, dễ chung sống,bình thường làm việc cũng rất nghiêm túc, không hề quá lời, là một người hiền lành.
“Không sao.” Ewen vỗ vai cô, giọng nói ấm áp, “Tôi hiểu.”
Mấy tháng nay ở Lăng thị, nhờ có Ewen giúp đỡ, Đồng Niệm luôn biết ơn cô,luôn xem cô là bạn bè thân thiết. Chỉ là có những chuyện cô không muốnnhắc tới với bất kỳ ai.
Điện thoại di động trên bàn báo có tinnhắn, Đồng Niệm trượt ra xem, vẻ mặt biến đổi. Nhìn đồng hồ, cô cũngkhông có ý định làm thêm giờ, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.
“Niệm Niệm.” Ewen nhìn cô nở nụ cười, giơ nắm tay lên cổ vũ, “Hãy cư xử đúng mực, không được tự ti! Cố gắng lên, cô nhất định làm được.”
Đồng Niệm nhoẻn miệng cười, gật đầu một cái, trong lòng bớt lo lắng hơn.Được người khác quan tâm luôn làm cho người ta có cảm giác rất thoảimái.
Đi ra ngoài cao ốc, Đồng Niệm đã thấy người đàn ông đứng ở trước xe, bước chân nhanh chóng đi về phía anh.
Vì Kỳ Hạo tựa người ở phía trước xe, gương mặt tuấn tú cuối xuống, đôi mắt nhìn một chỗ, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì đó. Nghe được tiếng bướcchân bên tai, anh ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Buổi tối cuối thu, nhiệt độ có chút lạnh. Dẫn cô vào trong xe, Vi Kỳ Hạo cầm tay cô, dịu dàng hỏi: “Có lạnh không?”
Lắc đầu một cái, Đồng Niệm nhíu mày nhìn anh, trong lòng thấp thỏm: “Phải tới nhà anh thật sao?”
Đưa tay xoa xoa đầu của cô, Vi Kỳ Hạo nhìn thấy vẻ khẩn trương của cô,giọng nói càng dịu dàng hơn: “Không, tối nay chúng ta ăn ở bên ngoài.”
Trong lúc đang nói chuyện, anh khởi động xe, lái xe đến một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố Duật Phong.
Nhà hàng này đã có từ rất lâu, bình thường không đặt trước nửa tháng, tuyệt đối không thể đến dùng bữa được. Người tới nơi này dùng cơm, tất cả đều là nhân vật có tiếng, không những phải có tiền mà còn phải có địa vịnhất định.
Đi tới dãy ghế phía ngoài, bước chân Đồng Niệm hơi dodự, cô dừng lại chốc lát, người đàn ông bên cạnh nắm lấy eo cô, cúi đầubên tai cô nói nhỏ: “Đừng sợ đã có anh ở đây.”
Giọng nói của anh làm cho cô cảm thấy an tâm hơn, cố gắng điều chỉnh tốt vẻ mặt đi vào.
Đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là bức bình phong to lớn được thêu bằng tơtằm Giang Nam với tay nghề hết sức cao siêu, lá sen màu xanh biết đầy vẻ kêu ngạo, màu sắc hoa sen xinh đẹp tuyệt cùng, mỗi chỗ đều vô cùng tinh xảo.
Vi Kỳ Hạo dắt người bên cạnh đi vào bên trong, “Ba mẹ, chúng ta tới rồi.”
Xuyên qua bức bình phong, ở giữa đặt một cái bàn làm bằng gỗ lim, bên tayphải là vợ chồng nhà họ Vi. Đồng Niệm đi tới, lễ phép cúi đầu chào hỏi,“Bác trai, bác gái.”
Vẻ mặt Vi Minh Viễn vẫn lành lạnh cũng không có biến hóa gì lớn, nhìn thấy cô chỉ mỉm cười gật đầu. Ngược lại Từ Lỵngồi ở bên cạnh, sau khi nhìn thấy cô, đôi mắt sắc bén lóe lên, nhẹgiọng nói: “Ngồi đi.”
Thấy ánh mắt họ yên tĩnh, Đồng Niệm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô bưng bình trà lên, rót nước cho họ sau đó mới ngồi xuống.
Từ Lỵ cẩn thận quan sát cô, nhìn hành động trang nhã của cô, cảm giáckhông thích trước đây cũng tản đi không ít. Bà nâng ly trà lên uống mộtngụm, giọng nói hòa hoãn: “Niệm Niệm à, hôm đó bác gái nói chuyện có hơi đường đột, con không cần để ở trong lòng.”
Đồng Niệm giật mình,trong đôi mắt thoáng qua vẻ mất tự nhiên, lòng bàn tay truyền đến ấm áp, cô quay đầu nhìn ám hiệu trong mắt Vi Kỳ Hạo, vội vàng kiềm chế lại cảm giác hồi hộp trong lòng, trầm giọng nói: “Bác gái, người nói quá lờirồi.”
Vinh Minh Viễn thấy cô là người hiểu chuyện, khuôn mặtlạnh lùng thoáng cười. Ông thích người hiểu rõ đạo lý, vừa vặn có thểkìm chế tính khí nóng nảy của con trai ông.
Sau khi mở miệng,trái tim Đồng Niệm cuối cùng cũng được buông lỏng, cô nhìn trên bàntrống trơn, hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh không có gọi món ăn sao?”
Vi Kỳ Họa khoác tay lên vai cô, gương mặt tuấn tú áp sát vào cô, thấpgiọng cười nói: “Người còn chưa tới đủ, em đói bụng rồi sao?”
Khẽ lắc đầu một cái, Đồng Niệm nhíu mày nhìn những người có mặt, nghĩ thầmngười đến cũng đã đến tại sao còn chưa đủ? Trong lúc đang nói chuyện,cửa phòng một lần nữa được đẩy ra, cô quay đầu nhìn xuyên qua bức bìnhphong, một bóng người mơ hồ xuyên thấu qua, làm cho sắc mặt cô đại biến.
“Chủ tịch Lăng!”
Cửa phòng mở rộng ra, Lăng Trọng cất bước đi vào, đi sau lưng ông còn cóLăng Cận Dương cùng An Hân, quả nhiên là cả nhà đều có mặt.
ĐồngNiệm cùng mọi người đứng lên, nhìn mấy người đi tới, đôi mắt cô khẽ layđộng, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh thấy Vi Kỳ Hạo tránh đi, cô lậptức hiểu được, nhất thời biến sắc mặt.
Lăng Trọng thân thiện cùng Vi Minh Viễn chào hỏi, hai người tuổi không chênh lệch nhau là mấy, ởtrên thương trường cũng có đôi lần hợp tác cùng nhau.
Lúc ngồi xuống, Lăng Trọng cố ý ngồi xuống bên cạnh Đồng Niệm, hành động đó rõ ràng là có ý.
Người đến đông đủ, từ Lỵ lặp tức kêu người mang thức ăn lên, từng món ăn được bưng lên bàn, bà tươi cười kêu mọi người cầm đũa:“Lăng chủ tịch, thậtkhó mới có cơ hội để cho chúng tôi cùng ăn cơm với ông.”
Lăng Trọng cười, giọng nói hết sức ôn hòa: “Lời này thật khách sáo quá.”
Dừng lại, ông quay đầu nhìn hai người bên cạnh, ý tứ sâu xa nói: “Hai đứanhỏ này nếu chung sống tốt cùng nhau, về sau chúng ta chính là sui gia,đều là người một nhà cả.”
Trên mặt Từ Lỵ tràn đầy nụ cười,“Nếu thật sự như vậy thì quá tốt rồi.” Mặc dù lúc trước bà không thíchĐồng Niệm, nhưng nhìn thái độ Lăng Trọng đối với cô, chứng tỏ lời đồnđãi bên ngoài không phải là giả.
Xem ra, Đồng Niệm rất được Lăng Trọng quan tâm, về điểm này, khiến bà rất hài lòng.
Lăng Trọng ở trên thương trường lăn lộn bao nhiêu năm, nhìn người luôn vôcùng chính xác, ông liếc nhìn đáy mắt sáng chói của Từ Lỵ, cố ý bổ sungmột câu, “ Tôi chỉ có duy nhất một đứa con trai là Lăng Cận Dương, vốndĩ hết sức cô đơn. Những năm qua, nhờ có Niệm Niệm ở bên chăm sóc, đứanhỏ này ta rất là yêu thương, tuy nó không thuộc họ Lăng, nhưng nó không khác gì con gái tôi.”
Lăng Trọng nói ra những lời này, trên bàn ăn vẻ mặt mọi người đều thay đổi, tâm tư cũng khác nhau.
Bên tay trái bàn ăn, sắc mặt Lăng Cận Dương lạnh nhạt, ngón tay thon dàicầm ly thủy tinh, đong đưa cổ tay khiến chất lỏng trong ly không ngừnglắc, ánh mắt sắc bén của anh lướt nhìn Đồng Niệm đang ngồi phía đốidiện, cô cúi đầu, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
Miệng nhếch lên,Lăng Cận Dương hớp một hớp rượu đỏ, hướng ánh mắt về phía cách đó khôngxa, đáy mắt thâm thúy, làm cho người ta không thể hiểu rõ được.
Bữa cơm tối nay, Ân Hân cũng không muốn đi, cô không hiểu tâm tư Lăng CậnDương, tại sao lại đưa cô đến đây? Tới để nhìn xem Đồng Niệm thật sự cóbao nhiêu bản lĩnh để cho Lăng Trọng đi tới đây làm chỗ dựa cho cô ấysao?
Suy nghĩ đến đây, sắc mặt An Hân càng thêm khó coi, đôi môimím chặt, mặc dù trong lòng rất giận dữ, nhưng trong trường hợp nàykhông thể không cư xử đúng mực. Cô cố gắng nở nụ cười, cầm đũa gấp thứcăn cho Lăng Cận Dương, không ngừng cùng anh cúi đầu nói chuyện.
Nhìn dáng vẻ thân mật của hai người bọn họ, Từ Lỵ mím môi cười, nghi ngờtrong lòng dần biến mất. Có lẽ do bà tin những lời đồn đại kia mà nghingờ!
Các người đàn ông tinh thần sáng lạng cùng nhau bàn chuyệnnơi thương trường, Đồng Niệm buồn bã cuối đầu, ánh mắt chăm chú nhìn một chỗ, hồi lâu cũng không hề di chuyển.
“Niệm Niệm?” đang lúchoảng hốt, Đồng Niệm nghe có người gọi cô, vội vàng ngẩng đầu lên, thấyTừ Lỵ cười dịu dàng với cô: “Sao con không ăn? Không hợp khẩu vị sao?”
Đồng Niệm hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười, lắc đầu nói: “Không phải ạ, bác gái cứ để con tự nhiên.”