Edit: Cat
Nửa vòng tròn sân khấu, giữa một ánh đèn chiếu xuống thắp sáng ngay chính diện. Trước đàn dương cầm màu đen, người đàn ông tao nhã ngồi trên ghế, sườn mặt hơi hạ xuống, phác họa những vòng ánh sáng lãnh liệt xung quanh
Phía trước đàn dương cầm, Đồng Niệm đứng trước cây microphone, cái loại sắc thái cũ này vẫn tỏa ra thương cảm nồng đậm.
Người đàn ông cúi đầu, sờ nhẹ lên những phím đàn đen trắng, các đốt ngón tay thon dài mở ra, đầu ngón tay lướt qua một chuỗi âm thanh.
Mở cuốn nhạc phổ ra, vừa đúng là một ca khúc ưu thương, Ánh trăng sáng.
Hai tròng mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm giai điệu ca khúc, ngón tay nhẹ nhàng di động, làn điệu dễ dàng chậm rãi phiêu tán thoát ra.
Nghe được tiếng nhạc vang lên, đôi mắt Đồng Niệm trong suốt trầm lại, cô hít một hơi sâu tiếng hát thanh thuần theo giai điệu ca khúc vang lên.
Ánh trăng sáng, trong lòng có một nơi nào đó
Sáng lên rồi lạnh lẽo như vậy
Mỗi người, đều có những khúc bi thương
Muốn che giấu nhưng không thể được
......
Anh là người em không thể tổn thương
Muốn quên đi nhưng lại không kiềm được nhớ mong
Giống như dòng nước trôi lang thang
Trói chặt vào em, không thể rời đi
......
......
Dưới sân khấu mọi người như nín thở, cả thể xác và tinh thần đều bị tiếng đàn du dương và tiếng hát linh hoạt kỳ ảo hấp dẫn, thật lâu không thể kiềm chế.
Trong đám người, An Hân ngẩng đầu lên hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người trên sân khấu, năm ngón tay nắm chặt. Rõ ràng trong lúc đó, hai người họ không hề trao đổi nhau ánh mắt nao nhưng từ linh hồn đến thể xác đều tương thông, táo bạo không kiêng nể. Cái loại huyết nhục lắng đọng giao hòa này còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Kết thúc, toàn hội trường vỗ tay nồng nhiệt.
Lăng Cận Dương thu hồi đầu ngón tay, hai tròng mắt lên xuống nhìn bóng dáng quen thuộc kia.
Người trước mặt gần trong gang tấc. Trên người cô mặc bộ dạ hội màu xanh ngọc, mái tóc đen mềm mại, anh chỉ cần nhẹ nhàng vươn tay có thể chạm được cô.
Sợi tóc của người con gái vươn trong lòng ban tay anh tạo thành một đường cong, nhưng anh không kịp nắm chặt vụt trôi qua.
Bóng người trước mặt kiên định cất bước tránh ra, cuối cùng cũng không quay đầu lại.
Ngọn đèn hôn ám trên sân khấu nên động tác nhỏ kia không ai nhận ra, nhưng vẫn rơi vào đôi mắt sâu thẳm dưới sân khấu. Vi Kỳ Hạo nắm chặt ly, chất lỏng sóng sánh trong ly, anh cong môi vẻ mặt khó đoán.
Sắc mặt Đồng Niệm bình tĩnh tiêu sái đi xuống dưới, hai tròng mắt cô rơi xuống đôi giày cao gót đang phát ra âm thanh kia, lực bước chân kiên định như lòng của cô. Sau vỡ nát, sớm cứng rắn đến chết lặng.
Trước bàn dai, Vi Kỳ Hạo nhìn thấy cô mỉm cười đi tới, khuôn mặt tuấn tú ôn nhu: “Em hát không tồi.”
“Đương nhiên!” Đồng Niệm đắc ý nhíu mi, đáy mắt liên tục xuất hiện ý cười, cô cảm giác khát nước đi tới bàn bưng một ly rượu hồng ngửa đầu uống.
Thấy cô bưng ly rượu uống một hơi sạch, Vi Kỳ Hạo không ngăn cản nhưng nhìn ánh mắt của cô, khắc sâu vài phần.
Uống nhanh, rượu mạnh khiến Đồng Niệm phải che miệng ho: “Tôi đi toilet.” Cô đột nhiên xoay người, cũng không nhìn lại mà bước đi.
Cô hoảng hốt biến mất làm cho mày kiếm Vi Kỳ Hạo nhíu nhíu, anh dùng lực nắm chặt ly rượu, trên mặt khó coi.
Đẩy cửa toilet ra, Đồng Niệm đi vào rửa nước lạnh, làm mát mặt một phen. Thấm nước lạnh xong thoáng chốc tỉnh táo hơn nhiều, lòng cô cũng yên ổn hơn.
Hai tay chống mặt đá cẩm thạch, cô hít một hơi thật sâu điều chỉnh tốt cảm xúc của mình rồi ngẩng đầu, bỗng nhiên giữa kính hiện ra một khuôn mặt âm trầm.
Đồng Niệm run sợ nhìn chằm chằm người con gái đứng sau mình, âm thanh lạnh lùng: “Sao cô lại ở đây?”
Trên người là bộ lễ phục dạ hội màu đen xa hoa, An Hân nén giận, lửa giận cuồn cuộn trong lòng: “Đồng Niệm bên cạnh cô không phải đã có một Vi Kỳ Hạo đang theo đuổi sao? Vì sao còn không buông tha cho Lăng Cận Dương?!”
Lời của cô ta làm cho Đồng Niệm cảm thấy buồn cười, thậm chí không thèm phản ứng, xoay người muốn đi.
“Đứng lại!” Mặt An Hân cười phát lạnh, thấy bộ dạng của cô khinh thường, càng ghen tức hơn: “Tôi nói cho cô biết, Lăng Cận Dương là của tôi! Chỉ có An Hân mới trở thành Lăng phu nhân!”
Đáy lòng cô vốn bình tĩnh nhưng vì lời nói của cô ta làm cho dựng ngược lên. Đồng Niệm quay người lại, đôi mắt nhìn khuôn mặt chán ghét kia, ngực bùng nổ tức giận.
An Hân trở tay không kịp, mắt thấy Đồng Niệm hung tợn tới gần, hai tay của cô áp lên cổ mình, đẩy cô ta tới góc tường.
“Của cô?” Hai tay Đồng Niệm nắm lấy cổ áo của cô ta, đáy mắt lộ ra hàn ý bốn phía: “Tôi mười tuổi đã gặp anh ấy, mười hai năm, mười hai năm này đối với tôi có nhiều thứ quan trọng, cô biết không? Anh ấy là của cô ư? Thối lắm!”
Đầu của An Hân bị lắc đến mê muội, cô thở gấp muốn đẩy ra nhưng khó thở tay chân không có lực: “Cô là đồ đàn bàn chanh chua, buông ra!”
Đồng Niệm giữ chặt động tác của mình, ánh mắt lạnh như băng: “Đối với cô không cần nhã nhặn, cô xứng sao?” Dừng lại, cô tới gần mặt An Hân, âm trầm mở miệng: “Cô hãy nghe cho kỹ, Lăng Cận Dương là tôi không cần nữa, con mẹ nó về sau ít ghê tởm cho tôi!”
An Hân dùng sức đẩy cô ra, sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn cô không chịu thua: “Cho dù cô có nói như thế nào thì cũng đừng mơ tưởng cùng anh ấy ở cùng một chỗ!” KHi nói chuyện cô ta giơ cổ tay muốn tát nhưng Đồng Niệm tay mắt lanh lẹ ngăn lại.
Hừ!
Đồng Niệm giận không thể kiềm chế được, đè cổ tay An Hân lại thuận thế kéo cô ta về phía trước đồng thời nâng gối phải lên, hung hăng lên gối vào chỗ ngực của cô ta, lần này độ mạnh tuyệt đối không nhẹ.
“A ——”
Sắc mặt An Hân trắng bệch, thắt lưng đau đớn cả người nửa quỳ trên mặt đất, mồ hồi lạnh dọc theo hai má cô chảy xuống.
Đánh người không nể mặt, đây là điều mà người đàn ông kia đã dạy cô! (chị k phải dạng vừa đâu, vừa vừa đâu… ú u ú u)
Cửa phòng vệ sinh mở rộng ra hai người đàn ông đồng thời vọt vào.
“Em không sao chứ?” Vi Kỳ Hạo nhanh tiến lên, ánh mắt rất nhanh đánh giá cô một lần.
Đồng Niệm nhìn thấy bọn họ liền sửng sốt, tầm mắt dời về phía người phụ nữ trên mặt đất, khóe miệng cười: “Tôi không sao!” Dứt lời, cô kéo Vi Kỳ Hạo nhanh rời đi.
“Cận Dương….” An Hân hoãn khẩu khí chậm rãi đứng lên, đáy mắt ngấn nước: “Anh đã thấy hết rồi đó!”
Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt thống khổ của An Hân, cúi đầu cười sâu trong đáy mắt lãnh liệt kia làm cho người ta run sợ: “Lăng phu nhân nào có dễ dàng được như vậy? Huống chi, em còn không phải?!”
Bỏ lại những lời này, anh bĩnh tĩnh xoay người không nhìn lại rời đi.
Tròng mắt An Hân co rút, đáy mắt của anh vô tình cách xa, làm cho trái tim cô buột chặt, đau đớn vô cùng.
Mặc cho giày cao gót dưới chân, Đồng Niệm chạy như bay một khắc không dừng lại vội chạy ra ngoài.
Đi ra chỗ sảnh, bên ngoài là một hoa viên rộng rãi. Vi Kỳ Hạo túm người đi trước lại, cường thế kéo cô ngồi xuống: “Em chạy nhanh như vậy để làm gì?”
Khi anh vừa nói Đồng Niệm mới ý thức được không thích hợp, cô ngồi xuống chỉ cảm thấy mắt cá chân rất đau.
“Chân đau?” Vi Kỳ Hạo thấy cô vỗ gót chân, vội vàng ngồi xổm dậy lấy giày cao gót ra, ngón tay nhẹ nhàng giữ gót chân.
Động tác của anh rất thành thục, mắt cá chân của cô nhanh chóng thoải mái.
Lát sau anh nâng chân cô lên mang giày cao gót vào, động tác lơ đãng như vậy làm cho đáy lòng cô xúc động.
Vi Kỳ Hạo mang giày cho cô xong, lúc ngẩng đầu thấy cô đang nhìn mình, đôi mắt lấp lánh anh cong môi cười yếu ớt: “Mười lần hẹn hò đêm nay là lần cuối rồi.”
“Á!”Cô cúi đầu nói nhanh.
Vi Kỳ Hạo nâng mặt cô lên, con ngươi đen tiến vào sâu trong ánh mắt cô, gằn từng chữ: “Đồng Niệm, anh nghĩ phải quang minh chính đại hẹn hò với em! Làm bạn gái anh đi?”
Đồng Niệm không tiếng động cười khẽ, đáy lòng gợn sóng, đôi mắt trong suốt: “Được.”
Dưới ánh trăng yên tĩnh, ánh mắt bọn họ tình tứ nhìn nhau. Lăng Cận Dương đuổi theo đến nơi, nhìn thấy cặp mắt nóng bỏng ôn nhu của hai người, đôi mắt chim ưng của anh tái đi không còn chút tia sáng. Đó chính là nhất quyết phá hủy đoạn tuyệt quan hệ.