Yêu Giả Cưới Thật

Chương 20: Không được yên bình




Lúc con người đổ bệnh thì cả thể xác và tinh thần đều yếu ớt, Đồng Niệm cũng không ngoại lệ.

Lúc cô mở to mắt, bên gối đã không còn ai, sờ bên cạnh thì độ ấm đã tan, làm cho những thứ cô thấy đêm qua như là ảo giác.

Cơn buồn ngủ đã tan, Đồng Niệm cúi đầu đi đến cửa sổ, chỉ thấy bệ cửa sổ màu trắng có dấu giày màu đen, cô đưa tay sờ sờ nhìn thấy đầu ngón tay dính vết bẩn, khẳng định cảnh tối qua không phải là mơ.

Tối hôm qua trời mưa rào, gột rửa bầu trời đen trở nên sáng sủa. Tia nắng ban mai lấp ló sau ánh mặt trời, làm khuôn mặt tái nhợt của Đồng Niệm nhuộm một màu ửng đỏ.

Nếu Lăng Trọng đã xin phép cho cô ở nhà nghỉ bệnh, cô cũng không muốn cả ngày đều ở trong nhà, hiện giờ nơi làm cho cô ấm áp chỉ có một.

Đơn giản thu thập vài bộ quần áo tùy thân, Đồng Niệm xách hành lí đi xuống lầu. Cô viết giấy để lại cho Lăng Trọng, dặn dò người hầu vài câu rồi đi xuống, một mình rời khỏi biệt thự.

Hồi lâu cũng xa dần những con đường xe cộ đông đúc, nhìn thấy một đám người huyên náo, tâm tình Đồng Niệm rộng mở, cô ngồi trên chuyến xe sớm đi đến trấn nhỏ.

Hai giờ ngồi xe cũng không lâu, sau khi Đồng Niệm xuống xe hít một hơi thật sâu chỉ cảm thấy không khí kia như nối thẳng đến phổi, không khí ngoại ô quả nhiên tươi mát.

Đưa mắt nhìn đồng hộ, Đồng Niệm xách hành lí, như một thói quen đi đến một căn nhà nhỏ, cửa không có khóa, cô nhẹ nhàng đẩy ra chậm rãi bước vào trong.

Căn nhà nhỏ có ba gian phòng, khoảng không được sửa sang, ở phía trên có hoa ngọc lan, còn bên dưới trồng dưa chuột, toàn là những loại rau quả để ăn.

Trong nhà có một bóng người đang dọn dẹp vài thứ do tối qua trời mưa to, bà hơi cúi đầu, tuy rằng lộ ra sườn mặt nhưng nhìn ra được khuôn mặt thanh tú.

"Không được nhúc nhích ——"

Đồng Niệm lặng lẽ đi tới, nghịch ngợm che mắt của bà, cố ý đôi giọng hỏi: “Đoán xem là ai?”

Nguyễn Nghiên nhẹ nhàng cười rộ lên, đưa tay vỗ vỗ lên tay cô: “Đứa nhỏ này, đến đây mà không nói trước một tiếng.”

Đồng Niệm ôm cổ của bà, cười khúc khích, làm nũng nói: “Dì à, người ta muốn cho dì một kinh hỉ mà!”

Nhìn thấy cháu gái, trong lòng Nguyễn Nghiên vui mừng, nhưng bà không giỏi biểu đạt cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm sắc mặt Đồng Niệm: “Con bệnh à?”

“Không sao, chỉ phát sốt thôi.” Đồng Niệm không muốn làm dì lo lắng, nhẹ nhàng nói cho qua.

Bởi vì cô tới đột nhiên, Nguyễn Nhiên không có chuẩn bị gì, vội đi làm thức ăn, thuận tiện đem luộc hai quả trứng đem cho cô.

Đem lột trứng ra đưa vào trong chén cho cô, Nguyễn Nghiên nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, trầm giọng nói: “Niệm Niệm, xảy ra chuyện gì sao?”

Đồng Niệm miệng cắn trứng, đầu tựa vào vai bà, quẹt cái miệng nhỏ nhắn nói: “Dì à, dì nói dì có thể nhìn rõ mọi việc sao? Người ta không thể có chút riêng tư nào à?”

Nguyễn Nghiên ảm đạm cười, khóe mắt lơ đãng, toát ra ý tứ sủng nịch, từ nhỏ đứa bé này đã mạnh mẽ, hơn nữa sau khi chị gái bà qua đời, cho tới giờ chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu. Tuy rằng nhà họ Lăng chiếu cô nhưng bà vẫn lo lắng nhiều.

Thấy cô không muốn nói, Nguyễn Nghiên không hỏi thêm, ăn bữa sáng xong, lấy chìa khóa ra: “Hôm nay dì có tiết dạy buổi chiều, tủ lạnh còn sủi cảo đông lạnh, con nấu để ăn nhé.”

Cúi xuống lấy một ít tiền đưa cho Đồng Niệm: “Ăn cơm trưa xong đi siêu thị mua vài thứ, buổi tối dì về làm cho con!”

“Vâng.” Đồng Niệm gật đầu, chân mày cong cong cười lên.

Nhìn bộ dạng nghịch ngợm của cô, Nguyễn Nghiên cười cười cầm túi xách đi ra ngoài. Bà là giáo viên dạy mỹ thuật tạo hình ở trường trung học của trấn nhỏ này, tuy rằng tiền lương không cao nhưng cũng rất hứng thú với công việc này.

......

Quán cà phê Lam Điệu, có phong cách thiết kế Bắc Âu, phối hợp với trang sức xa hoa, đủ để làm cho nơi này khác biệt.

Cửa sổ lớn sát đất, lộ ra hàng ghế sofa thoải mái, ngoài của sổ thủy tinh là bầu trời xanh biếc, người ngồi vào ghế sofa mềm mại nhưng có cảm giác rơi vào đám mây.

An Hân nhấm nháp cà phê cô mang tới, quay đầu hỏi người bên: “Hương vị thế nào?”

Nghe được câu hỏi của cô, An Nhã bĩu môi: “Không ngon lắm!”

Cà phê ngon như vậy, đến miệng của cô lại bảo là không ngon, An Hân thở dài, cách thưởng thức thật bất đồng.

Uống không quen An Nhã nói người phục vụ mang ly nước chanh cho cô, cô uống một ngụm lúc này trong miệng mới bớt cay và đắng.

“Chị!” An Hân nhìn chằm chằm cô, nhịn không được hỏi: “Chị đã kết hôn vài năm, sao lại không chịu có con?”

An Nhã biến sắc, khóe miệng lướt qua tia cười lạnh: “Con? Chị dám có sao? Hiện tại không có con mà mỗi ngày Lăng Thừa Nghiệp đều đi tới nửa đêm mới về, nếu chị mang thai không biết anh ta còn không kiêng nể gì nữa!”

Ngón tay chạm vòng quanh cái cốc, An Hân nhăn mày, trầm giọng: “Vậy tại sao lúc trước còn gả cho anh ta?”

Uống một ngụm nước trái cây, An Nhã mím môi cười cười, trên mặt hiện lên tia mất mác: “Hân hân, những người đàn ông xung quanh chúng ta, người nào không dựa vào gia thế tốt, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, có ai đối với vợ mình trung trinh sao?

Phụ nữ đời này lấy gia đình cho dù không gặp phải Lăng Thừa Nghiệp mà người đàn ông khác thì cũng một đức hạnh như vậy thôi!”

Trong lời nói của chị họ tựa hồ khiến An Hân xúc động, cô đưa mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, có chút đăm chiêu.

Không bao lâu sau, An Nhãn nhìn về hướng của cô, thấp giọng nói: “Chuyện của Lăng Cận Dương và Đồng Niệm, em tính sao?”

An Hân mím môi cười khẽ, đôi mắt sáng ngời: “Chị, chị nói đàn ông đều giống nhau, vài năm nay em không ở bên cạnh anh ấy, chắc chắn sẽ có người lợi dụng sơ hở. Em không lo lắng thì không bằng em hiểu biết.”

"Với......" An Nhã nhíu mi, giọng trầm trầm: “Nhưng nha đầu kia có thể ở bên cạnh Lăng Cận Dương lâu như vậy thật không đơn giản!”

“Cô ta đương nhiên không đơn giản!” Đôi mi thanh tú của An Hân nhanh túc, khuôn mặt tinh xảo có ý tàn khốc: “Nhưng cô ta có bao nhiêu không đơn giản thì cũng đừng mơ tưởng đến chồng của em!”

Bàn tay nắm cốc càng chặt hơn, hai má trắng nõn của An Hân có vẻ lo lắng, đáy mắt phát ra cảm giác lạnh lùng, như thể đem nắng gắt ngoài cửa sổ thành hơi lạnh.

......

Dùng cơm trưa xong, Đồng Niệm dọn dẹp phòng sạch sẽ, càng làm càng muốn ở lại căn phòng nhỏ mà tốt này, lúc nay mới cầm túi xách ra ngoài, đi siêu thị mua đồ ăn.

Từ ngôi nhà nhỏ đi ra, đi bộ hai mươi phút là đến siêu thị. Thể xác và tinh thần của Đồng Niệm thả lỏng, cất bước đi dọc bờ biển, nhìn nước biển xanh thẳm phía xaxa, sâu trong đáy lòng chồng chất nặng nề, tựa hồ nhưng mây trắng trên trời trôi xa.

Lúc đi vào siêu thị, cũng không có nhiều người lắm, Đồng Niệm mua chút thịt mới, rồi mua cá và mua món cô thích là ô mai. Cuối cùng cố đến khu hoa quả khô, nhịn không được lấy thêm đồ ăn vặt.

Vài thứ kia ở nhà họ Lăng cô ít khi được ăn, trong nhà không ai ăn nên tự nhiên cũng không có ai nghĩ cô thích nó.

Từ siêu thị đi ra ngoài, hai tay Đồng Niệm xách túi đồ to, miệng cô ngậm kẹo que, tâm tình vui vẻ trở về.

Lúc đi tới gần nhà xa xa nhìn thấy có nhiều người. Trong lòng cô tò mò cũng chạy tới xem, chỉ thấy mọi người vây quanh chiếc xe màu bạc trên đường khẽ nói to nhỏ. Địa phương nhỏ như thế này rất ít có người có xe sang, cô muốn xoay người đi, bỗng phát hiện có chút không đúng, nhìn kỹ biển số xe mặt cô đen lại.

Đồng Niệm biến sắc, đi nhanh về nhà, quả thực thấy dì mình đứng cạnh người đàn ông, khuôn mặt tuấn tú đang cười, lúc này thần thái tự nhiên trò chuyện vui vẻ.

Cô nhíu mi đi tới, chỉ nhìn thấy Lăng Cận Dương đang mỉm cười, ánh mắt thâm thúy sáng ngời.

“Em đã về?” Mắt thấy sắc mặt cô không hợp, Lăng Cận Dương cười tiến tới cầm lấy túi đồ trong tay cô, ôn nhu bói: “Có mệt không?”

Đồng Niệm hung hăng ngẩng đầu trừng mắt anh, trong lòng tức giận, âm hồn người này thật sự không tiêu tan, làm sao không cho cô một chút yên ổn nhỉ?