Yêu Giả Cưới Thật

Chương 165: Thiếu




Editor: Nguyen Hien.

Trời càng ngày càng nóng, ngày cũng dài hơn.

Dùng xong cơm trưa, Đồng Niệm dỗ con ngủ, cô đặc biệt dặn dò người giúp việc phải coi chừng cẩn thận, không thể để ra bất kỳ sai lầm nào.

Thời gian gần đây trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa từ sau khi Yếm bị bắt cóc, không khí càng thêm nặng nề. Cũng may hết thảy mọi chuyện đều lướt qua, nên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. 

Đồng Niệm đứng ở trước tủ quần áo, trái phải nhìn những bộ quần áo trong tủ. Sau khi sinh Yếm, so với thân hình gầy gò trước kia có đầy đặn hơn, chỉ là giờ cô rất ít khi đi ra ngoài, ở nhà nên cũng ăn mặc tùy tiện hơn.

Khẽ thở dài một cái, Đồng Niệm đưa tay lấy một cái váy dài, nhìn vào biết có thể mặc vừa, nhưng kiểu dáng này đã không còn phù hợp với cô lúc này nữa.

Quá mức trẻ trung.

Đặt váy về chỗ cũ, Đồng Niệm bĩu môi, nghĩ thầm bọn họ lâu rồi không có trải qua thới giới riêng của hai người, cũng rất lâu rồi không có đi ra ngoài ăn cơm, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống đơn điệu trong nhà, có phải hơi nhàm chán một chút hay không?.

Gần đây cô thường xem tạp chí, lúc này cô mới giật mình phát hiện ra đàn ông rất dễ thay lòng, huống chi còn có một đám người luôn nhìn chằm chằm vào họ, lợi dụng thời cơ để nhảy vào, không sợ làm người thứ ba. Những người vợ lớn cần phải giữ vững tốt tinh thần, bảo vệ tốt lãnh địa của mình, không cho người khác mơ ước tới.
Sau khi chọn một bộ đồ đơn giản, Đồng Niệm cầm túi xách, ngồi lên xe cho tài xế chở đi. Trước hết cô đi đến trung tâm mua sắm, chọn mấy bộ quần áo phù hợp với mình, rồi sẽ đi đến công ty tìm ông xã, dành cho anh bất ngờ.

Quầy kinh doanh Channel, nhân viên bán hàng thấy cô đi đến, trên khuôn mặt nở nụ cười yêu kiều tiến lại nghênh đón: “Phu nhân khỏe chứ, rất vinh dự đón tiếp phu nhân.”

Đồng Niệm gật đầu một cái, đi thẳng vào, dạo một vòng rồi chọn hai cái váy.

Đẩy cửa phòng thử đi ra, trên người cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, dđl/q'd với thiết kế tinh tế, làm cho người mặc có cảm giác dễ chịu.

Váy dài ôm lấy thân, buộc vòng quanh eo của cô làm tôn lên đường cong uyển chuyển.

“Lăng phu nhân, cái váy này là cái váy duy nhất được nhà thiết kế tung ra cuối quý này, nó có tên là ‘E thẹn’ ”. Về kiểu dáng và màu sắc rất thích hợp với ngài. Nhân viên bán hàng thấy cô mặc bộ váy này, đôi mắt tỏa sáng, đặc biệt giới thiệu.

Đồng Niệm nhìn mình trong gương, cũng rất hài lòng. Hơn nữa sau khi nghe cái tên mà nhà thiết kế đặt cho chiếc váy này, trong đầu bất ngờ nghĩ đến cái gì, khuôn mặt khẽ ửng hồng, “Cái này tôi lấy, những thứ khác tất cả cũng đều gói kỹ cho tôi.”

“Vâng!” Nhân viên bán hàng rất vui vẻ nhận lấy đồ Đồng Niệm đưa, vội vàng đi tới quầy tính tiền.

Đồng Niệm sửa quần áo ngay ngắn lại, xách theo túi xách đi đến khu bán quần áo lót, nhìn thấy bộ đồ ngủ trên người cô người mẫu, cô tạm dừng bước chân lại, rồi sau đó đưa tay chỉ: “Mẫu này còn không.”

Nhân viên bán hàng quay đầu lại liếc nhìn, gật đầu liên tục không ngừng, nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực. Nhìn đi, Lăng phu nhân vừa trẻ vừa xinh đẹp, tư tưởng phóng khoáng rộng rãi so với những người khác không giống nhau.

Đồng Niệm nhìn chằm chằm bộ đồ ngủ một lần nữa, sau khi chần chừ, cười nói: “Cho hai bộ.” Trong tủ quần áo của cô vẫn còn có một vài bộ nội y gợi cảm Doãn Mạch tặng, cô cũng nên tặng lại mới phải phép.

Trong khoảng thời gian này, Doãn Mạch hết sức an tĩnh, cũng rất ít tới thăm Yếm. Chỉ là Doãn Mạch gạt được người khác nhưng muốn giấu giếm Đồng Niệm không có dễ dàng như vậy?

Đồng Niệm cười một tiếng, ánh mắt giảo hoạt, đừng tưởng rằng chuyện giữa Doãn Mạch và Mục Duy Hàm có thể lừa gạt được mọi người.

“Thật xin lỗi Lăng phu nhân, quần áo ngủ dạng này, mỗi loại chỉ có một màu sắc.” Nhân viên bán hàng vẻ mặt áy náy nói cho cô biết, bọn họ mỗi loại quần áo về kiểu sáng và màu sắc chỉ có một cái.

“Có màu tím không?” Đồng Niệm thầm nghĩ, cảm thấy màu tím rất thích hợp với Doãn Mạch vì cô có nước da trắng.

Nhân viên bán hàng kiểm tra danh sách lưu trữ, nói cho cô biết có màu tím.

Đồng Niệm gật đầu một cái, lấy bộ đồ ngủ màu tím cùng với chiếc váy áo cô đã chọn. Không lâu sao, cô xách theo túi xách ra khỏi trung tâm mua sắm, ngồi lên xe để tài xế chở đến Lăng thị.

Trên tầng cao nhất, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Trước bàn làm việc rộng rãi, Lăng Cận Dương một tay chống cằm, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào một điểm nào đó, trên khuôn mặt không có một chút biểu cảm, không nhìn ra hỉ nộ.

“Tổng giám đốc.” Điện thoại nội tiếng trên bàn vang lên, thư ký lễ phép gọi điện thoại báo: “Có điện thoại từ bệnh viện.”

Ánh mắt yên tĩnh của anh dao động, ngồi thẳng người nghe điện thoại. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, phản chiếu lên sườn mặt của anh, dđl/q'd càng hiện lên ngũ quan của anh một cách rõ ràng hơn.

Hồi lâu, Lăng Cận Dương trầm mặt cúp điện thoại, nhíu chặt mày lại một hồi lâu cũng chưa từng buông ra.

Sau khi đậu xe, Đồng Niệm mở cửa xe bước xuống, trực tiếp đi vào cao ốc Lăng thị. Trước sảnh, nhân viên tiếp tân nhìn thấy cô, lập tức lễ phép đứng lên chào: “Chủ tịch.”

Lâu rồi không có đến công ty, Đồng Niệm nghe mọi người gọi, có chút không quen lắm. Cô mím môi mỉm cười, đi tới thang máy dành riêng, đợi khi thang máy mở ra trực tiếp đi  vào.

Cửa thang máy vừa khép lại, Đồng Niệm chậm rãi thu nụ cười lại. Thật ra cô cũng không thích cái danh hiệu chủ tịch này, mỗi lần nghe mọi người gọi như vậy trong lòng cô cảm thấy không thoải mái. Như vậy giữa cô và Lăng Cận Dương vô tình tạo một khoảng cách lớn không có cách nào xóa khỏi.

Đi tới tầng cao nhất, Đồng Niệm đi tới phòng làm việc của Mục Duy Hàm, cô định đưa bộ quần áo ngủ đã mua cho anh, nhờ anh mang về giúp cho Doãn Mạch.

Nhưng cô còn chưa đi tới phòng làm việc, đã nghe một tiếng “Rầm” thật lớn, ngay sao đó là một bóng hình quen thuộc, hung hăng bước đi.

"Mạch Mạch?"

Nhìn thấy Doãn Mạch tức giận rời đi, ngay cả mình cũng không thấy, nên Đồng Niệm chỉ có thể gọi cô.

Nghe thấy cô gọi, Doãn Mạch đang đi về phía trước bỗng dừng bước chân lại, sau đó kinh ngạc quay đầu, trên mặt không được tự nhiên: “Niệm Niệm sao cậu lại ở đây?”

Nhìn vẻ mặt lúng túng của bạn mình, Đồng Niệm nghịch ngợm mở to 2 mắt, hỏi ngược lại cô: “Sao cậu ở lại đây?”

Doãn Mạch có hơi hốt hoảng, sau đó ánh mắt sáng lên: “Cái đó, mình…mình….đi ngang qua.”

“Đi ngang qua?” Đồng Niệm cất bước đi tới, trên môi nở nụ cười sắc bén: “Hơn nữa cậu có quen ai ở đây sao? Đi ngang qua đây để tìm ai sao?”

“Đồng Niệm.” Doãn Mạch cực kỳ tức giận nói: “Cậu có thấy mình phiền phức không. Thế nào, nhìn thấy tòa cao ốc nhà cậu đẹp, mình đi tham quan một chút không được sao?”

“Tất nhiên là được.” Đồng Niệm nhịn cười tiếp tục nhạo báng cô: “Nhưng nếu cậu muốn đi tham quan tại sao phải tới tầng cao nhất, tầng cao nhất này có chỗ nào để tham quan đâu?”

Doãn Mạch nghe cô nói bị nghẹn nói không ra lời, nín một lát cuối cùng xuất ra một câu: “Lăng Cận Dương cưng chìu cậu thành ra như vậy, không sợ có ngày bị cậu làm cho tức chết à.”

Đồng Niệm cười cười, híp mắt cười nhạo nói: “Ngu ngốc, mình và chồng mình tương thân tương ái, sao mình lại làm chồng mình tức chứ?”

Nghe vậy, nước mắt Doãn Mạch lập tức rơi đầy mặt, uất ức nói: “Cậu là người có sắc quên bạn, phản bội tình bạn của chúng ta, phản bội lời thề của chúng ta, phản bội…”

Lấy tay bịt miệng của cô lại, Đồng Niệm chợt cảm thấy nhức đầu, nếu để cho cô nói tiếp, không biết sẽ có thể nói ra những lời kinh thiên động địa gì nữa.

“Được rồi, được rồi.” Đồng Niệm nở nụ cười thật tươi, dỗ dành Doãn Mạch: “Cậu không cần liều chết để chối bỏ như vậy, chuyện của cậu và Mục Duy Hàm, Cận Dương đã sớm nói cho mình biết.”

“À?” Doãn Mạch kinh ngạc mở to đôi mắt, cả người giống như quả cầu da bị xì hơi: “Chồng cậu thật tinh ý, mình ý tứ như vậy mà vẫn bị phát hiện ra.”

“Ặc…” Đồng Niệm cười ra tiếng, lắc đầu một cái, trên môi nở nụ cười dịu dàng: “Đứa ngốc, loại chuyện như vậy có thể lừa gạt được sao?” Thời điểm gắn bó như keo, làm sao có thể lừa gạt được người khác? Chỉ là bọn họ lừa mình dối người thôi.

Đưa chiếc túi cầm trên tay cho Doãn Mạch, Đồng Niệm hạ thấp giọng, cười nói: “Cho cậu nè.”

Doãn Mạch vừa nhìn thấy nhãn hiệu trên túi thật hưng phấn, cô kích động mở túi ra, rồi sau khi nhìn rõ đồ bên trong, vẻ mặt thất vọng: “Lăng phu nhân, cậu thật là hẹp hòi mà. Cậu có nhiều tiền vậy? Sao lại tặng mình món đồ này? ”

Cô nhếch miệng cầm áo nhét vào trong túi, khóc nói: “Mình muốn kiểu mới nhất, mình muốn cái số lượng có hạn.”

Đồng Niệm nhíu mày nhìn cô, ánh mắt bốc lên một vẻ mập mờ: “Hiện tại cho dù mình đưa cậu quần áo gì cũng bị xé thành từng mảnh nên thật lãng phí nha.”

"Cậu. . . . . ."

Được rồi, may là Doãn Mạch không che miệng lại, người không tim không phổi như cô, cũng đều bị những lời này của cô chấn động, hơn nữa mặt cũng đỏ lên.

Nhìn thấy bộ dáng ấy của cô, trong lòng Đồng Niệm lại cảm thấy ấm áp, có loại cảm giác an tâm. Thật lòng mà nói, Doãn Mạch là bạn tốt nhất của cô, Mục Duy Hàm cũng là bạn tốt quen biết nhiều năm, hai người bọn họ ở chung một chỗ, cô cầu cũng không được.

Nhiều năm như vậy, đối với Mục Duy Hàm, điều duy nhất Đồng Niệm có thể làm là nói câu cám ơn. Trên đời này có rất nhiều chuyện, không có lý do gì, cô chưa từng cho Mục Duy Hàm một cơ hội chỉ vì cô và anh chỉ có thể là một người bạn tốt, không thể hơn.

Đồng Niệm đặt tay lên vai Doãn Mạch, liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt của Mục Duy Hàm, mỉm cười hỏi: “Thế nào, còn chưa thu phục được trợ lý Mục của chúng tôi sao?”

“Cọc gỗ.” Doãn Mạch trầm mặt, nghe Đồng Niệm hỏi, trong lòng cảm thấy tức hơn: “Anh ta là người đầu gỗ, mặt than.”

Đồng Niệm thiếu chút nữa cười văng nước miếng ra ngoài, đôi mắt đen nhánh của cô dao động, chợt nghĩ đến cái gì ánh mắt thoáng qua vẻ cuồng luyến. dđl/q'd Tiến tới nói nhỏ bên tai của Doãn Mạch: “Nhóc con, thuốc lần trước cậu cho mình để cho ông xã mình uống, thế nào không cho anh ta dùng thử?”

Nghe được lời của cô, Doãn Mạch đột nhiên quay đầu, hai mắt vụt sáng, chần chờ hỏi: “Cái thuốc đó…có hiệu quả sao?”

Biết trả lời thế nào, quân thủ báo thù mười năm không muộn.

Đồng Niệm nhớ lại mình đã từng bị chơi đùa thành bộ dạng kia, ý cười trên khóe môi ngày càng chân thành tha thiết: “Có hiệu quả, vô cùng hiệu quả, hơn nữa còn không có tác dụng phụ.”

“Thiệt vậy hả…” Doãn Mạch   mỉm cười, hai tròng mắt đảo tới đảo lui.

Nhìn cảm xúc dạt dào trong mắt Doãn Mạch, Đồng Niệm mím môi cười một tiếng, gò má xinh đẹp hiện lên một ánh lạnh. Khụ khụ, Doãn Mạch, tuy cậu và mình là bạn thân của nhau, nhưng cậu dám khi dễ ông xã mình, mình không thể tha thứ.

Cửa phòng làm việc phía trước đống chặt chợt được mở ra, Mục Duy Hàm nặng nề đi ra, ném tài liệu trong tay cho thư ký, giọng nói không tốt: “Loại sai lầm như vầy mà còn tái phạm, lập tức về nhà nghỉ luôn đi.”

Thư ký run rẩy đứng lên, hai mắt lưng tròng, không dám nói tiếp. Trợ lý Mục ngọc thụ lâm phong, bình thường rất nhã nhặn, hôm nay sao lại thế này.

Mục Duy Hàm định xoay người, mắt nhìn thấy bên này có người đang đứng, lập tức ngẩn người, sau đó kinh ngạc hỏi: “Cô còn chưa đi?”

Doãn Mạch trừng mắt, nổi giận đùng đùng nói: “Tôi không đi đó, anh quản được sao?”

"Ha ha. . . . . ."

Nhìn thấy hai người giương cung bạt kiếm, Đồng Niệm vội vàng giản hòa, cười nói: “Em vừa đúng lúc gặp Doãn Mạch.”

Đồng Niệm mở miệng nói, lúc này Mục Duy Hàm mới chú ý tới cô, khi nhìn về phía cô ánh mắt của cô trong nháy mắt ôn hòa lại: “Sao em lại tới đây?”

Nghe anh dịu dàng hỏi mình một câu như vậy, Đồng Niệm nổi cả da gà, quả nhiên cô nhìn thấy ánh mắt của Doãn Mạch ảm đạm xuống.

Ngầm thở dài, Đồng Niệm nhíu mày nghĩ thầm, Mục Duy Hàm là một kẻ đần độn, anh đừng có làm tổn thương người khác dễ dàng như vậy được không? Tuy nói chúng ta căn bản không có gì, nhưng cũng rất dễ dàng hiểu lầm nha.

Đồng Niệm đưa tay kéo cánh tay Doãn Mạch lại, kéo cô tới gần, ánh mắt nhìn chằm Mục Duy Hàm, “Duy Hàm, anh bắt cóc Mạch Mạch nhà em rồi nhưng không mời bọn em ăn cơm sao?”

Trong lúc nói chuyện, Đồng Niệm khẽ dùng sức, nắm tay Doãn Mạch đẩy về phía anh, Mục Duy Hàm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Doãn Mạch.

“Được, các người sắp xếp thời gian, anh mời.” Đưa tay ôm Doãn Mạch, Mục Duy Hàm đè xuống đôi tay giãy giụa của cô, không để cho cô giãy giụa dù chỉ 1 chút.

Đồng Niệm nhíu chân mày lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Doãn Mạch vì mắc cỡ, trong lòng cảm thấy được an ủi. Cuối cùng Mục Duy Hàm cũng thông suốt một lần, những lời này của anh đã đồng ý bắt Doãn Mạch.

Ai, thật ra giữa nam và nữ, có đôi khi chỉ vì 1 câu nói thôi, 1 câu cam kết mà thôi.

“Yên tâm, sẽ không tha cho anh đâu.” Đồng Niệm nhún nhún vai, nhìn về phía Mục Duy Hàm nói, lại dùng đôi mắt giống như phóng đao vào Doãn Mạch.

Hiện tại Đồng Niệm học được, khi có chuyển biến tốt hãy nói lý lẽ. Cô có tác dụng trợ giúp, khi thành công tự nhiên sẽ lui, xoay người đi tìm ông xã mình, tránh làm kỳ đà cản mũi.