Yêu Giả Cưới Thật

Chương 157-2: Thiếu




Editor: Nguyen Hien

Bên ngoài sàn nhảy, Trầm Bái Ny cắn môi, tay chân hoàn toàn lạnh lẽo. Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người đang nhảy múa nhẹ nhàng bên trong sàn nhảy, cả trái tim đều buột chặt.

Trầm Phái Ngao vẻ mặt nghiêm nghị, anh ôm lấy em gái của mình, cái gì cũng không nói. Để cho em mình tỉnh táo cũng tốt, tránh khỏi nằm mơ giữa ban ngày.

Tầm mắt lướt qua đôi mắt lạnh lùng của Lăng Cận Dương, môi của Trầm Phái Ngao trong nháy mắt mím chặt, vượt qua xì căng đang lần này, chỉ sợ Lăng thị sẽ nâng cao một bước.

Dạ tiệc kết thúc, mọi người rối rít rời đi, trong lúc nhất thời bên ngoài khách sạn đủ các loại xe nổi tiếng lần nữa tụ tập.

Một chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi hướng về phía đường.

Người đàn ông ngồi sau xe chậm rãi nhắm hai mắt lại, hình như đang giải rượu, An Hân lấy ra một chai nước tinh khiết đưa cho anh: “Uống nước đi.”

Lăng Thừa Nghiệp nhận lấy chai nước, mở nắp uống hai ngụm, nắm tay của cô đặt ở trong lòng bàn tay.

“Thừa Nghiệp, chuyện hôm nay anh đã thấy hết chưa.” An Hân mím môi, giọng nói lạnh như băng.

“Hừ…” Trên môi Lăng Thừa Nghiệp nở một nụ cười lạnh, khinh thường nói: “Lăng Cận Dương thường xài thủ đoạn.”

Giơ tay lên ấn vách cách ngăn trong xe xuống, An Hân giận tái mặt, vẻ mặt khẩn trương: “Cậu ta có thể bình tĩnh trước xì căng đan như vậy, chỉ sợ hội đồng quản trị, các cổ đông càng thêm ủng hộ cậu ta.”

Lăng Thừa Nghiệp mở hai mắt, vẻ mặt lành lạnh xuống.

“Thừa Nghiệp,” An Hân liếc nhìn sắc mặt của anh, thử dò xét hỏi: “Chuyện lần trước em nói với anh, anh suy tính như thế nào?”

“Chuyện nhà họ Trầm?”

“Đúng vậy.” An Hân cười gật đầu một cái, giơ tay lên vuốt bộ tây trang đã bị uốn nếp: “Bái Ny đã hỏi em mấy lần.”

Lăng Thừa Nghiệp nhíu mày, vẻ mặt từ từ yên tĩnh lại: “Tiểu Nhã, cổ phần không thể bán cho nhà họ Thẩm, nếu như ba biết, sẽ đánh anh chết.”

“Anh có thể không cho ba biết.” An Hân liền biến sắc mặt, suýt nữa rách việc.

Lăng Thừa Nghiệp lắc đầu một cái, đôi mắt hẹp dài khẽ nâng: “Dù thế nào, cổ phần là của nhà họ Lăng, không có lý do gì phải bán cho nhà họ Thẩm.”

Nghe anh nói, An Hân cũng không dám tiếp tục thuyết phục, trong lòng lại tức giận đến bốc khói. Bình thường nhìn ngu xuẩn như thế, lần này ngược lại thông minh được một lần.

Quay đầu nhìn ngoài cửa xe, An Hân không nói thêm gì nữa, cảm xúc trong lòng gợn sóng không ngừng. Lăng Thừa Nghiệp không chịu bán cổ phần, mà Lăng Cận Dương lại hóa giải được sóng gió xì căng đan, không phải những gì cô làm tất cả trước đây đều uổng phí sao?

Lái xe trở lại Lan Uyển, Lăng Cận Dương dừng ở ngoài cửa lên, dắt người bên cạnh xuống xe. Tối nay bóng đêm rất đẹp, nắm tay nhau tản bộ, có cảm giác muốn hưởng thụ.

Đồng Niệm kéo người bên cạnh, dđl/q'd trong lòng vẫn còn ở điệu vũ khúc kia, giấc mơ của nàng công chúa.

Buổi tối đầu xuân, trong không khí tỏa ra nhàn nhạt hơi thở của cỏ xanh, cũng không gọi là nồng nặc. Cả vườn hoa tường vi đã lộ ra cành non.

Kể từ sau khi có Yếm, hai người bọn họ có rất ít thời gian đi ra ngoài chơi, hưởng thụ một chút cảm giác tốt đẹp chính là thế giới của hai người. Không có con ở đây, bọn họ có thể nắm tay, chuyên tâm mà hưởng thụ cảm giác của hai người.

“Có lạnh hay không?” Lăng Cận Dương cởi áo khoác trên người ra, khoác lên vai cô, dùng sức ôm cô vào trong ngực.

Đồng Niệm vùi mặt vào trong ngực anh, đáy lòng tràn đầy cảm xúc, cô cầm ngón tay áp út của anh, dịu dàng nói: “Ông xã, anh có nhớ đám cưới vàng mà chúng ta từng ước hẹn không.”

Cúi đầu nhìn chằm chằm người trong ngực, ánh mắt Lăng Cận Dương nở nụ cười ấm áp, anh gật đầu một cái cam kết: “Yên tâm, tới thời điểm đám cưới vàng của chúng ta, anh nhất định sẽ dẫn em đi xem mặt trời lặn.”

“Được!” Đồng Niệm mím môi cười lên, đưa tay ôm cổ của anh, hôn lên môi anh một cái, “Hy vọng đến sớm nhanh một chút.”

“Ngốc.” Lăng Cận Dương mím môi cười lên, đôi mắt thâm thúy dao động: “Còn có người thích mau già?”

Đồng Niệm nhún nhún vai, không thể cho ý kiến.

Bọn họ vừa đi tới cửa lớn ở ngoài, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc, là tiếng khóc của Yếm.

“Con khóc.” Lăng Cận Dương liền biến sắc mặt, mày kiếm nhíu chặt, bước nhanh chân đi vào.

Nhìn thấy anh đi còn nhanh hơn mình, Đồng Niệm thở dài một tiếng, cô nhìn bóng lưng to lớn của anh, trái tim mềm xuống. Lần đầu gặp anh cô còn là một học sinh, khép nép đứng sau lưng mẹ, thì ra không để ý, thời gian vội vã đã trôi qua mau như vậy.

Bọn họ nghênh đón hôn nhân, nghênh đón hạnh phúc, cũng nghênh đón con gái.

Cuộc sống về sai, bọn họ về sau còn phải nghênh đón con cháu cả sảnh đường, nghênh đón đám cưới vàng 50 năm, nghênh đón một đời một thế…

. . . . . .

Sáng sớm, An Hân cùng chơi điều khiển xe hơi với Tiểu Bảo trong phòng khách, di động đặt trên bàn trà nhỏ kêu lên. Cô trượt màn hình nhìn một chút, vẻ mặt có chút biến hóa.

Bà Lăng từ trên lầu đi xuống, chào hỏi cháu trai: “Tiểu Bảo, đến đây với bà nội này.”

An Hân nhìn Tiểu Bảo, cười nói: “Mẹ, con có việc đi ra ngoài một chút, mẹ giúp con trong Tiểu Bảo một chút được không ạ?”

Bà Lăng không có suy nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Được, hôm nay mẹ không có ra ngoài, con có chuyện gì hãy đi đi.”

“Vâng, vậy con sẽ mau chóng trở lại.”

Lên lầu thay quần áo xong, An Hân ngồi sau xe của tài xế, ra khỏi biệt thự.

Tài xế lái xe đến đường Lâm Tây, theo mấy tuyến đường nữa, dừng xe ở ven đường. An Hân giơ tay lên nắm cửa xe, đang định kéo cửa xe, di động trong túi xách lại reo lên.

An Hân nhìn thấy dãy số, không khỏi nghi ngờ, nhận điện thoại: “Alo?”

Giọng nói đầu bên kia điện thoại rất trầm, “Không cần xuống xe, phía sau có người theo dõi cô.”

“Cái gì?” An Hân cả kinh, nhìn qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau một chút, dđl/q'd quả nhiên là ở một khoảng cách khá xa có dừng lại một chiếc xe hơi màu đen.

“Làm thế nào đây?” Giọng nói An Hân đầy hốt hoảng, môi trái tim mím chặt.

Trong điện thoại giọng người đàn ông hơi ngừng lại, sau đó nói: “Cô ngồi trong xe lượn quanh một vòng, sau đó theo đường cũ trở về nhà, hôm nào khác chúng ta gặp mặt sao.”

“Được!”

Cúp điện thoại, An Hân báo tài xế đi vòng quanh Tây Lộ một vòng rồi sau đó đường cũ về nhà.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Lăng thi, Lăng Cận Dương nhìn trợ lý đưa tới tài liệu, mày kiếm chau nhẹ lại: “Trừ nhà họ Thẩm, An Nhã chưa tiếp xúc với người nào khác?”

Trợ lý lắc đầu một cái, nói đúng sự thật: “Trước mắt không có.”

Lăng Cận Dương liếc mắt lần cuối cùng nhìn ghi chép theo dõi, trầm giọng nói: “Ngày hôm qua xe của cô ta ở trước khu biệt thự Tây Lộ rồi dừng lại.”

"Vâng"

Lăng Cận Dương híp mắt một cái, môi mỏng mím chặt: “Tôi muốn biết chi tiết về tất cả chủ khu biệt thự ở Tây Lộ.”

“Vâng!” Trợ lý không dám chậm trễ, nhất nhất cặn kẽ ghi nhớ.

Trợ lý vừa ra tới cửa liền bị gọi lại, Lăng Cận Dương hình như nghĩ đến điều gì, dặn dò: “Đổi một nhóm người đi theo cô ta, không nên quá gần.”

Trợ lý gật đầu một cái, theo chỉ thị rời đi.

Đứng lên đi tới cửa sổ sát đất, Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vẻ mặt lo lắng xuống. An Nhã gần đây liên tiếp ra vào nhà họ Thẩm, tình cờ gặp Lăng thị tại đại hội cổ đông, mà trong nhà lại xảy ra rất nhiều chuyện, xem ra bọn họ đã chưa từ bỏ ý định.

An Nhã?

Mặc dù tính tình của cô ấy có hơi ương ngạnh, trước đây cũng coi như là an phận, không dám làm loạn quá mức. Nhưng bây giờ cô ta, hình như trước kia có chút không giống?

Ở nhà đợi ba ngày, cuối cùng An Hân cũng nhận được điện thoại. Dùng qua cơm trưa, sau khi cô dụ Tiểu Bảo ngủ, liền ngồi lên xe tài xế.

Tài xế lái xe đến trung tâm thương mại, An Hân đẩy cửa xuống, cũng không có phát hiện ra có gì khả nghi.

Điện thoại trong túi xách reo lên, cô móc điện thoại ra nghe, nhỏ giọng hỏi: “Anh đang ở đâu?”

“Cô lên lầu hai, chỗ ngồi phía bên ngoài ấy.”

Ngắt di động, vẻ mặt tiêu soái bước vào trung tâm mua sắm, dđl/q'd trực tiếp đi thang máy tới chỗ ngồi bên ngoài trên lầu hai.

Nhìn thấy người đàn ông ngồi ở góc, An Hân mím môi đi tới, giọng nói không vui: “Chử Tuấn, anh cũng cẩn thận rồi, dọc đường đi tôi nhìn quanh, không có người nào.”

“Cẩn thận một chút là tốt.” Chử Tuấn lấy kính đeo mắt xuống, quay đầu nhìn xung quanh, tức giận nói: “Lăng Cận Dương là hạng người gì, không phải cô là người rõ ràng nhất sao?”

An Hân biến sắc mặt, trên mặt dâng lên vẻ phức tạp: “Anh tìm tôi gấp như vậy làm gì hả?”

“Hắn đã bắt đầu hoài nghi cô, tôi muốn phân tán sự chú ý của hắn.” Chử Tuấn nở nụ cười nhạt, biểu cảm tỏ ra vô hại, từ trong ngực hắn móc ra một tờ danh thiếp, đẩy tới trước mặt An Hân.

Trước mặt là một tờ danh thiếp, trong lòng An Hân tràn đầy vẻ khó hiểu: “Có ý gì?”

“Ngày mai vào thời gian này, cô đưa Đồng Niệm và đứa bé đến đây.” Chử Tuấn quét mắt nhìn xung quanh lần nữa, lấy mắt kính để trên bàn đeo lên.

An Hân nhăn mày lại, muốn hỏi thêm nhưng hắn đã đứng lên rời đi.

Uống hết ly cà phê, An Hân cất địa chỉ, không nhanh không chậm đi khỏi trung tâm mua sắm, ngồi lên xe để tài xế chở về nhà.