Editor: Nguyen Hien.
Gió xuân ấm áp, trên cây từng chồi non xanh nhạt mọc ra, dồi dào sức sống.
Bên trong cánh cổng to lớn của Lan Uyển là sân vườn rộng rãi, khắp nơi đều tỏa ra hơi thở cuộc sống, lộ ra vẻ xa hoa cực hạn. Phía ngoài ban công phòng khách, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, sưởi ấm lòng người.
Đứng ở giữa phòng khách, tay chân Đồng Niệm dâng lên cảm giác lạnh lẽo truyền thẳng đến tim. Hơi thở đứt quãng, có thể nghe được tiếng tim đập loạn xạ của chính cô vang vọng ở bên tai.
Lăng Trọng ngồi trong ghế sofa đối diện, sắc mặt bình tĩnh, tay cầm lấy bình trà tử sa trên bàn, rót trà vào trong tách, mỉm cười đẩy tới trước mặt Đồng Niệm: “Chè xuân Long Tỉnh, con nếm thử một chút xem?”
Đồng Niệm cúi đầu, thấy bên trong tách trà làm bằng tử sa(*), nước trà trong vắt. Cô cúi người xuống bưng tách trà lên, hương thơm xông vào mũi, thấm vào tận ruột gan. Làm cho tâm tình vô cùng lo lắng của cô dần dần bình tĩnh lại.
Tử sa (*): một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ uống trà.
Khẽ nhấp một hớp, hương thơm thoang thoảng phản phất bốn phía, dư vị lâu dài. Đồng Niệm thong thả đặt tách trà trở lại chổ cũ, cô ngồi thẳng người lại, vẻ mặt yên tĩnh: “Vú Dung đã tỉnh.”
“Vậy à?” Lăng Trọng nhếch môi cười, vuốt ấm trà tử sa trong tay, ánh mắt thâm thúy: “Bà ấy không phải đã dặn dò con, bảo con bảo vệ Lăng Cận Dương sao?”
Sắc mặt Đồng Niệm càng thay đổi, cô nhìn vào đôi mắt trầm lắng của ông rồi lấy ra tờ giấy hôn thú màu đỏ, mở nó ra đẩy tới trước mặt ông, “Ba hãy nói cho con biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Thấy Đồng Niệm đẩy tờ giấy hôn thú tới, đáy mắt Lăng Trọng dâng lên ý cười, khuôn mặt thoáng qua vẻ sắc bén: “Thì ra mấy ngày nay con khác thường, là do tìm thấy cái này.”
Ngừng lại, ông ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Đồng Niệm, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy con có đoán được gì không?”
Nghe ông hỏi, đôi mày thanh tú của Đồng Niệm đột nhiên nhíu lên, hai tay xuôi bên người hung hăng buộc chặt. Cô cắn môi, mắt rũ xuống, không trả lời ông.
Nhìn thấy Đồng Niệm cúi đầu, Lăng Trọng khẽ nhếch môi, ông cầm tờ giấy hôn thú lên, vẻ mặt từ từ dịu dàng lại: “Tờ giấy hôn thú này, vốn dĩ nó phải được biết sớm hơn, chỉ tiếc lâu như vậy, con mới nhìn thấy được.”
Ngón tay khẽ vuốt lên tờ giấy hôn thú, ánh mắt Lăng Trọng vừa mới ôn hòa, lập tức sắc bén lại, “Năm đó ba cùng mẹ con đã có hôn ước với nhau, dđl/q"d nhưng Du Thù Lan lại cố ý phá hoại chúng ta. Bà ta dùng lợi ích của cả gia tộc uy hiếp, ba không thể không nhượng bộ, chuyện này đã áp bức ba mấy chục năm.”
Nhìn ánh mắt chán nản của Đồng Niệm, Lăng Trọng mím môi, giọng nói thấp xuống: “Mãi đến khi có con, ba nhất định phải bày mưu tính kế cho con, không thể để cho bất luận kẻ nào phát hiện ra sự khác thường. Nhưng trong thời điểm đó, ba không thể cho con một gia đình, cũng không đành lòng cho con lớn lên trong gia đình không toàn vẹn, cho nên mới sắp xếp an bài cho con một gia đình khác.”
“An bài cho con một gia đình sao?” Sắc mặt Đồng Niệm trắng bệch, bởi vì lời nói của ông mà trái tim cô buột chặt.
Lăng Trọng chậm rãi gật đầu một cái, vẻ mặt ôn hòa: “Vì lừa gạt Du Thù Lan, ba chỉ có thể an bài cho mẹ con lập gia đình, chỉ là tất cả những thứ kia đều là ngụy trang, tất cả cũng chỉ vì con mà thôi.”
Đứng lên, Lăng Trọng cất bước đi tới bên cửa sổ, nhìn những cây hoa tường vi trong sân, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai: “Nhiều năm như vậy, Du Thù Lan cùng ba đấu trí với nhau, may mắn ông trời che chở, bà ấy cũng không có nhận ra sự tồn tại của con. Cho đến trước khi bà ấy chết, bà ấy vẫn không yên lòng, đặt cổ phần ở nhà họ An. Bà ấy cho là làm như vậy thì có thể bảo vệ được Lăng Cận Dương? Nhưng thật đáng tiếc, nước cờ này bà ta đã đi nhầm.”
Lăng Trọng xoay người cười, từng bước đi tới trước mặt Đồng Niệm, đôi tay đè lên bả vai của cô, nói: “Tất cả mọi thứ, ba đều để lại cho con gái của ba, ai cũng không thể cướp đi được.”
Đôi mắt Đồng Niệm co rúc lại, khuôn mặt cô tái mét, cô dùng sức đẩy hai tay của ông ra, cười lạnh nói: “Con gái của ông? Không, tôi họ Đồng, Đồng Chấn Khải mới chính là ba của tôi.”
"Bốp ——"
Khuôn mặt đau rát, Đồng Niệm bị Lăng Trọng đánh nghiêng mặt về một phía, đầu cúi thấp nửa ngày cũng không có nhúc nhích.
“Từ nay về sau, không cho phép con nói như thế nữa.” Sắc mặt Lăng Trọng lo lắng, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của con gái. Những lời này là cảnh cáo, không cho phép cãi lại.
Hồi lâu, Lăng Trọng nhíu mày nhìn sang, nhìn người đàn ông đi tới, dặn bảo: “Duy Hàm, cậu dẫn tiểu thư đi gặp người đó đi, để cho đầu óc tiểu thư tỉnh táo lại một chút.”
“Dạ.” Mục Duy Hàm gật đầu, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Đồng Niệm nhìn về phía người đàn ông, tiễn đồng đen nhánh nhuộm đầy vẻ khiếp sợ. Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Mục Duy Hàm, cho đến khi anh né tránh tầm mắt của cô. Trong đầu chợt thoáng qua cái gì, tay chân càng thêm lạnh lẽo.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Đồng Niệm mới phát hiện mình đã ngồi lên xe. Mục Duy Hàm lái xe ra khỏi thành phố Duật Phong, hướng ra phía ngoài ngoại ô. Trên đường đi anh lái xe vô cùng thành thạo, hiển nhiên trước kia đã từng tới.
Sau một tiếng, xe ngừng lại, Đồng Niệm đẩy cửa xe đi xuống, nơi đây đích thực là một trại an dưỡng, môi trường xung quanh rất tốt.
"Vào đi thôi."
Mục Duy Hàm vẫn không nhúc nhích, nhẹ nhàng nói, anh nhìn thấy bộ dáng mất hồn của Đồng Niệm, sắc mặt từ từ ảm đạm xuống.
Đi vào trại an dưỡng, phía trước mặt có một sân tập thể dục rất lớn, mọi người tụ tập ở đó rất đông. Có người luyện tập cơ thể, có người đánh cờ, tụm năm tụm ba tụ lại một chỗ.
Đồng Niệm cau mày đi vào bên trong, cô nhìn thấy dưới gốc cây ngô đồng có một người đang ngồi đọc báo. Người nọ đưa lưng về phía cô, tóc hai bên thái dương có chút trắng bệch. Nghe tiếng bước chân sau lưng, ông khẽ nghiêng mặt nhìn sang.
Mặc dù chỉ nhìn thấy gò má, nhưng từng đặc điểm trên gương mặt Đồng Niệm rất rõ ràng. Khuôn mặt này so với khuôn mặt cô luôn cất giữ trong trí nhớ của cô giống nhau như đúc. Không biết bao nhiêu đêm nằm mơ thức giấc, cô đều hy vọng có thể gặp ông lần nữa, được ông ôm vào trong lồng ngực ấm áp.
"Ba ——"
Trước mắt một mảnh hơi nước bao phủ. Đồng Niệm kinh ngạc nhìn người trước mắt, đôi môi run rẩy, lệ nóng trong khóe mắt lăn xuống rơi ra ngoài.
Thấy người đi tới, Đồng Chấn Khải đầu tiên là sững sờ, sau đó mắt lóe lên một chút ánh sáng. Đứa bé ông từng cẩn thận che chở, dđl/q"d hôm nay đã trưởng thành, duyên dáng yêu kều đến như vậy.
“Con đã đến rồi.” Một câu này, ông đã chờ đợi rất lâu, mặc dù trong dự liệu nhưng so với hình ảnh ông ảo tưởng có chút không giống.
Đồng Niệm bước chân nhanh về phía ông, trên mặt lộ ra vẻ kích động, cô hít mũi, nức nở nói: “Ba vẫn còn sống sao?”
Đồng Chấn Khải mỉm cười, thở dài nói: “Niệm Niệm, con đã trưởng thành.”
Đáy lòng ngũ vị tạp trần, trong lúc nhất thời Đồng Niệm không biết phải nói cái gì. Nhìn ông sống bình yên vô sự, cô vô cùng vui mừng, nhưng hy vọng duy nhất trong lòng cô đã bị dập tắt. Ông còn sống có nghĩa là những gì Lăng Trọng nói hoàn toàn là sự thật.
Đi tới trước mặt ông, Đồng Niệm ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt ông, hai mắt chứa đầy nước: “Ba, ba nói cho con biết đi, tất cả không phải là sự thật đúng không?”
Xung quanh thỉnh thoảng bay tới tiếng cười nói, Đồng Chấn Khải khuôn mặt tươi cười nhìn về phía đám người kia, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Ông quay đầu trở lại nhìn Đồng Niệm, giơ tay sờ lên trán cô, dịu dàng nói: “Những năm qua, ba vẫn luôn chờ đợi có ngày được gặp lại con. Hôm nay chúng ta gặp lại nhau, đều này cũng có ý nghĩa là con đã biết được sự thật.”
Sự thật?
Hai chữ này hung hăng đập vào tim Đồng Niệm, cô thoáng chốc ngừng thở, trong cổ họng giống như có thứ gì chặn lại, cũng không nói được gì nữa. Thì ra Đồng Chấn Khải cũng chỉ là công cụ của Lăng Trọng, hôn nhân của mẹ cô và ông là giả, chỉ là một gia đình giả họ dựng lên cho cô.
Không lâu sau, Đồng Niệm cúi đầu đi ra từ trại dưỡng lão, đôi chân không linh hoạt bước đi một cách khó nhọc.
“Em không sao chứ?” Nhìn thấy bộ dáng của cô, Mục Duy Hàm bước qua, lo lắng hỏi.
Đồng Niệm ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mục Duy Hàm, giọng nói lạnh như băng: “Anh biết chuyện này từ khi nào?”
Khuôn mặt Mục Duy Hàm rất buồn bã, cũng không có giấu diếm cô: “Bốn năm trước, thời điểm Lăng thị gặp khó khăn.”
“Bốn năm trước?” Đồng Niệm thấp giọng cười một tiếng, ánh mắt đầy giễu cợt: “Mục Duy Hàm, uổng công tôi và Lăng Cận Dương xem anh là anh em tốt, nhưng anh đã làm đều gì? Anh đã ở phía sau lưng chúng tôi làm gì hả?”
Nghe vậy, ánh mắt vẻ mặt của Mục Duy Hàm tối xuống, anh mím môi không nói gì, kéo cánh tay Đồng Niệm dẫn cô lên xe, lái xe đi.
Trong buồng xe an tĩnh, Đồng Niệm một câu cũng không nói, cô nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, trái tim một mảnh hoang vu.
Xe hơi màu đen lái vào Lan Uyển, Đồng Niệm lần nữa trở về lại đây, vẻ mặt hốt hoảng lúc nãy giờ đã bình tĩnh lại.
Thấy bọn họ trở về, ánh mắt Lăng Trọng liền thay đổi, nhìn về phía Đồng Niệm trầm giọng nói: “Bây giờ con đã tin chưa?”
Đồng Niệm mím môi, không muốn trả lời ông, tin hay không tin, đối với cô mà nói không có gì khác nhau.
Lăng Trọng nhìn Đồng Niệm rồi lấy ra một phần văn kiện đưa tới trước mặt cô: “Ký nó đi.”
Đập vào mắt là đơn chuyển nhượng cổ phần, Đồng Niệm vừa nhìn thấy sắc mặt liền đại biến: “Ba không thể làm như vậy.” Cô cầm tờ giấy chuyển nhượng cổ phần trên tay, kiên định lắc đầu: “Những cổ phần này là thuộc quyền sở hữu của Lăng Cận Dương đó.”
"Nói bậy!"
Sắc mặt Lăng Trọng nhuộm đầy tức giận, hung hăng vỗ mạnh lên bàn một cái, “Tâm huyết cả đời ba, tại sao có thể để cho người ngoài được chứ?”
“Anh ấy không phải người ngoài.” Đồng Niệm lớn tiếng nói, đôi môi khẽ phát run: “Anh ấy là con của ba đó.”
Thở dài một hơi, Lăng Trọng đi tới bên Đồng Niệm, ánh mắt nhu hòa xuống, “Niệm Niệm, ba biết con có tình cảm với nó. Nhưng cuối cùng ba và nó không có quan hệ máu mủ, ba không thể giao Lăng thị cho nó được, càng không thể để cho cả nhà họ Lăng nằm trong lòng bàn tay của nó. Con mới là con gái của ba, trên người của con mới chảy dòng máu của ba.”
Đồng Niệm buồn bã cười một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, dđl/q"d cô mím môi, nghẹn ngào nói: “Những năm qua, mọi chuyện đều do ba giở trò đúng không?”
Ánh mắt Lăng trọng u ám, đi tới bên cạnh cửa sổ, khuôn mặt buồn bã: “Con có nhớ bốn năm trước, ba bỗng nhiên phát bệnh, Lăng thị gặp nguy hiểm không?”
Nghe ông hỏi, Đồng Niệm gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Nhớ.”
Ánh mắt đen nhánh đột nhiên trầm xuống, Đồng Niệm cắn môi, trái tim hung hăng buột chặt, “Chuyện bốn năm trước, là do một tay ba sắp đặt sao?”
Nghe vậy, khóe miệng Lăng Trọng chợt nâng lên nụ cười, đáy mắt vẻ mặt lạnh thấu xương: “Thật ra không phải bệnh tim của ba tái phát, mà trong lúc vô tình kiểm tra phát hiện ra chứng tự bế (*).”
Chứng tự bế (*): có nghĩa là chìm đắm trong thế giới, không gian riêng của mình một cách bịnh hoạn, là một triệu chứng của bịnh thần kinh phân liệt.
Quay đầu nhìn sắc mặt mờ mịt của Đồng Niệm, Lăng trọng cười nhạt: “Cũng chính là chứng loạn trí của người già.”
Chứng loạn trí của người già.
Đồng Niệm cắn môi, lập tức nói không ra lời, trong lòng tràn đầy nghĩ ngợi. Loại bệnh này, cô có nghe nói qua.
“Ha ha.” Lăng Trọng cười yếu ớt thành tiếng, ánh mắt hướng về nơi xa, vẻ mặt buồn bã, “Nếu như không mắc bệnh này, có lẽ ba sẽ dùng thủ đoạn nhẹ nhàng hơn, nhưng…”
Một lát sau, ông thu lại sự cô đơn trong mắt, trầm giọng nói: “Khi đó cha con Lăng Thuấn muốn đoạt quyền, mà ba kiểm tra lại mắc phải bệnh này, do đó ba phải tranh thủ từng giây từng phút. Ba bắt tay tiến hành thu hồi cổ phần lại trong thời gian nhanh nhất, đồng thời cũng muốn trừ khử những kẻ thù có hại cho con trong tương lai. Người có thể làm hết thảy những chuyện này chỉ có thể là Lăng Cận Dương. Quả nhiên nó không làm ba thất vọng, mà còn thanh xuất vu lam thắng vu lam (*). Chỉ là ba đã bồi dưỡng ra đứa con trai quá mạnh mẽ, trên đời này không ai có thể hàng phục được nó, chỉ trừ con, con gái của ba. ”
Thanh xuất vu lam thắng vu lam (*): trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy.