Yêu Gái Một Con

Chương 4




Nghe tiếng kêu của mẹ tôi lập tức quay qua, người phụ nữ mà lúc nào tôi cũng mong muốn được bà âu yếm vuốt ve trong lòng phút chốc đang đứng trước mặt mình nhưng tại sao hai chân tôi lại trở nên co rúm không thể lập tức tiến về phía trước.Chưa lúc nào tôi cảm thấy sợ hãi khi đối diện với bà ấy như lúc này, tôi thấy mình thật xấu hổ khi đã phụ lại sự kỳ vọng nhớ thương mà ba mẹ đã dành cho tôi, mẹ ơi con xin lỗi.

Ánh mắt cả hai đang hướng về nhau bất giác nỗi nhớ thương con gái trào dâng không kìm được cảm xúc bà Hồng đã chạy lại ôm chầm lấy Ngọc Châu trong sự vỡ oà xúc động.

– Mẹ nhớ con lắm sao về chơi mà không điện thoại về thông báo cho ba mẹ hay?

Đến giờ phút này tôi không thể nào gồng mình được nữa rồi, tôi bỏ mặc tất cả ôm chầm lấy mẹ rồi bật khóc.

– Con cũng nhớ mẹ nhiều lắm..

Hai mẹ con lâu ngày gặp lại khó tránh nổi xúc động ngay cả người cháu họ là Chí Thành đứng bên ngoài cũng bị tình mẫu tử làm cảm động.

Sau vài phút bị cảm xúc chi phối hai mẹ con tôi dần lấy lại bình tĩnh bất giác tôi chợt nhớ ra chính anh Thành là người đã chở mình về, tôi quay sang mẹ nói.

– À mẹ vừa rồi ở ngoài đầu đường con gặp phải anh Thành rồi anh giúp đưa con về nhà, nãy giờ mẹ con mình lu bu mà bỏ qua anh ấy luôn.

Bà Hồng thật ra vừa rồi cũng nhìn thấy Chí Thành nhưng vì mãi lo mừng con gái nên đã quên mất việc này, bà mỉm cười nói.

– Thím tư nhìn thấy con Châu về vui quá, nhắc mới nhớ chú tư đang ăn cơm ở bên trong thôi hai đứa vào nhà sẵn bữa thằng hai Thành ở lại ăn với cơm với chú thím với em Châu luôn nghe con.

– Mẹ em nói đúng đó anh vào ăn cơm với gia đình em cho vui.

Hiểu được tấm lòng của bà Hồng và Ngọc Châu nhưng vì đang bận đi mua sữa cho con trai Chí Thành phải đành từ chối.

– Dạ để hôm khác đi thím bây giờ con phải chạy ra chợ mua sữa cho cu tin, hôm nào con sẽ chở hai mẹ con nó qua chơi với ông bà tư và cả cô hai Châu một bữa, dạ thưa thím tư con đi, anh đi nghe Châu.

Tôi và mẹ vào nhà ,bên trong ba tôi đang ngồi ăn cơm hình như đã lâu rồi tôi chưa được nhìn thấy ông có chăng đi nữa cũng chỉ là những cuộc gọi call qua điện thoại mà thôi, tôi xúc động cất tiếng gọi

– Ba!

Ông giật mình ngẩng đầu nhìn lên vẻ mặt sững sờ ngạc nhiên.

– Con Châu! Về chơi sao không cho ba hay?

Ba tôi cũng bất ngờ về sự xuất hiện của cô con gái giống y như mẹ vừa rồi, tôi biết thế nào ông cũng sẽ trách hờn việc tôi về nhà mà không chịu thông báo nhưng trách thì cũng chẳng được gì bởi ngay cả bản thân tôi còn không ngờ được rằng có ngày mình phải bước chân về trong cảnh bất đắc dĩ như thế này.Tôi chạy đến ôm ba giọng ngập ngừng.

– Dạ..con muốn tạo cho ba mẹ một chút bất ngờ nên không thông báo trước, ba đừng giận con gái nghe.

Tôi bắt gặp ánh mắt lưng tròng của ba mình chắc hẳn ông cũng rất nhớ đứa con gái này, Tuy ba hay im lặng nhưng tôi hiểu rất rõ tình cảm ba mẹ dành cho mình như thế nào chẳng qua chỉ là họ không thể hiện ra bên ngoài để tôi thấy mà thôi.Muốn nhìn thấy một người đàn ông khóc không phải là dễ dàng nhưng sự thật là ba đã vì con gái mà rưng lệ trong lúc này tôi cảm thấy mình xấu hổ vô cùng, nhìn sang ba mẹ làm sao tôi có thể mở lời cho họ biết về tình trạng hiện tại cũng như sự xuất hiện của đứa con trong bụng, tôi không nỡ nhìn thấy cả hai phải suy sụp và khó xử tạm thời đành phải che giấu.Tôi lảng sang chuyện khác.

– Cá rô kho tộ, canh chua cá lóc mẹ làm ngon tuyệt, nhìn thôi là bụng đã cồn cào miệng thèm đến tứa nước miếng luôn rồi.

Hiểu ý con gái mẹ tôi liền mỉm cười lên tiếng.

– Đói bụng rồi chứ gì, con đi ra sau nhà rửa tay rửa mặt cho khoẻ rồi vào ăn cơm với ba luôn, còn chiếc va ly đồ để mẹ đem vào trong phòng.

– Dạ con cảm ơn mẹ.

Tôi vội vàng chạy ra sau nhà rửa mặt rồi trở vào lập tức ngồi vào bàn ăn.

– Con mời ba mẹ ăn cơm.

Đã từ lâu tôi chưa có lại được cảm giác ấm cúng khi đủ đầy cả ba lẫn mẹ cùng quay quần chuyện trò trong một mâm cơm gia đình như thế này.Bản thân tôi không biết niềm vui nho nhỏ này sẽ còn được bao lâu nhưng từng khắc từng giờ còn được bên ba mẹ là đã quá đủ đối với một đứa con gái bất hiếu này rồi.Nhìn nồi cá mẹ kho tôi không kìm nổi sự thèm thuồng nên đã lập tức cầm đôi đũa lên gấp một miếng cá định đưa vào miệng nhưng chưa gì mùi tanh của cá bốc lên làm tôi cảm thấy buồn nôn, sợ ba mẹ biết chuyện tôi đã cố gắng cho vào miệng vậy mà vẫn không tày nào chịu được,cơn ốm nghén của bà bầu thật đáng sợ.Tôi hối hả chạy ra phía sau nhà để nôn ra.

Nhận thấy sự bất thường của con gái hai vợ chồng bà Hồng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ bất giác ông Thọ quay sang hỏi vợ.

– Con Châu nó bị gì vậy bà?

Bà Hồng vẻ mặt ngơ ngác đáp lời chồng.

– Tôi cũng giống như ông hai chúng ta đều ở nhà thì làm sao biết con Châu nó bị cái gì đợi lát nó vào tôi hỏi thử xem sao.

– Không lẽ tay nghề nấu ăn của bà xuống cấp không hợp với khẩu vị của con hay là do bao tử còn Châu có vấn đề?

– Tôi nấu cho nó ăn từ nhỏ đến lớn chỉ mới không về nhà có hơn năm nay mà ông bảo không hợp khẩu vị là không hợp làm sao, con với cái.

Biết mình đã lỡ lời chọc giận bà vợ ông Thọ liền trở nên im lặng.

– Kìa nó vào kìa, bà hỏi con xem sao..

Bấy giờ tôi đã cảm thấy đỡ hơn và dần bình thường trở lại. Nhanh chóng đứng dậy đi vào trong nhà bất giác ánh mắt của ba mẹ đang châm chầm hướng về mình hình như họ đã bắt đầu sinh nghi nhất là mẹ tôi bà ấy rất nhạy bén huống chi bà đã từng làm mẹ nên hiểu rất rõ dấu hiệu của bà bầu.Tôi cảm thấy lo sợ nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh tiến lại ngồi vào bàn,tôi nói.

– Sao ba mẹ nhìn con như thế?Bộ mặt con dính gì hay sao?

Ba tôi thì không nói gì nhưng mẹ tôi bà ấy liền lên tiếng.

– Con bị gì vậy Châu?Mẹ thấy sức khoẻ của con không được bình thường sắc mặt thì nhợt nhạt sanh sao đã vậy còn không ăn cá được, không lẽ con đã???

Tôi biết ý mẹ tôi muốn ám chỉ điều gì nhưng đây không phải là chuyện tốt lành gì huống hồ chi tôi chỉ vừa mới trở về nhà nếu nói ra chuyện mình quả thật đang mang bầu chắc là mẹ tôi bà ấy sẽ không sống nổi còn ba tôi với tính tình của ông chắc chỉ có lớn chuyện mà thôi.Tôi nhanh miệng.

– Dạ làm gì có chuyện đó, chắc mẹ cũng biết con đã từng mắc chứng dạ dày không hiểu sao cả tháng nay nó tái lại hành con không ăn uống gì được thành ra mới sanh sao vậy thôi à, mẹ đừng có hiểu lầm.

Dù nhanh trí nhưng không biết mẹ có tin lời mình hay không, tôi bắt đầu cảm thấy hồi hộp đến nổi cảm nhận được nhịp tim đập càng lúc càng nhanh dần.Không khí trên bàn ăn ngày đầu tiên tôi về nhà bỗng trở nên im lặng chợt một giọng nói vang lên đã nhanh chóng xua tan đi bầu không khí trầm tĩnh ấy, ba tôi ông cất giọng.

– Đúng rồi hôm bữa hai ba con tôi có nói chuyện điện thoại thì con Châu có đề cập đến bệnh dạ dày đang tái phát mà ba thấy con nên đi khám sớm chứ để hoài ăn uống không được không khéo lại sinh ra nặng thêm nghe con.

Ba tôi chắc đơn thuần nghĩ rằng tôi bị bệnh dạ dày thiệt nhưng cũng đúng bởi ông là cánh mày râu thì làm sao hiểu được những chuyện tế nhị của chị em phụ nữ.Quay sang mẹ tôi nhận thấy được nét mặt đăm chiêu của bà, ngồi im lặng mẹ tôi lên tiếng.

– Mẹ thấy ba con nói đúng không ấy nay mai gì hai mẹ con mình đi lên tỉnh khám lấy thuốc về uống có như thế thì mới mau khỏi được.

Tôi thở phào nhẹ nhõm xém chút nữa đã bị lộ nhưng cây kim trong bọc có ngày cũng lòi ra chỉ mới việc ốm nghén đã khiến cả nhà lo lắng đến khi cái thai càng lúc to ra thì làm sao có thể che giấu được nữa, huống hồ chi mẹ tôi cũng là một phụ nữ bà ấy rất nhạy bén và dù gì cũng đã từng có kinh nghiệm tôi biết trong lòng mẹ lúc này ắt hẳn đã nảy sinh nghi ngờ nhưng vì nghĩ cho đứa con gái này và sợ ba tôi biết được nên mới tạm thời giả nai làm ngơ mọi chuyện.

Ngày ngày trôi qua, mới đó mà tôi đã về nhà được hơn hai tháng không biết ở trên Sài Gòn Hoài Tâm đã đưa cô gái đó về sống cùng anh ta hay chưa nhưng với bản tính trăng hoa thích những gì mới lạ có khi là đã bỏ Mộng Cầm để đến với những cô gái khác trẻ đẹp hơn cũng chẳng nên.Nhưng chẳng hiểu sao tự dưng tôi lại nhớ đến con người phụ bạc xấu xa đó chứ, bất giác tôi sờ tay vào bụng mình hình như còn tôi đang từng ngày tượng hình trong bụng mẹ tôi có thể cảm nhận và nhìn ra được vùng bụng mình cũng đang dần to ra thì phải điều này khiến tôi thấp thỏm lo sợ hơn.Sợ chuyện mình mang bầu bị bại lộ, sợ đối diện với ba mẹ mình rồi chưa kể những lời dị nghị bàn tán của những người hàng xóm xung quanh, nghĩ đến đây thôi tôi đã không biết giấu mặt vào đâu.

Hôm nay ba mẹ đều đã đi lên ruộng một mình ở nhà cảm thấy buồn tôi mới ra phía trước mái hiên ngồi nhìn cảnh vật xung quanh rồi suy nghĩ vẩn vơ thì bất giác tôi chợt nhớ mình đã đến kỳ khám thai nhưng tính để vài ngày nữa hẳn đi mà đúng lúc không có ba mẹ ở nhà thì đi sẽ dễ dàng hơn với lại tôi cũng muốn biết con mình đã phát triển như thế nào nên liền đi vào trong phòng lấy cuốn sổ nhanh tay khoá cửa cẩn thận rồi để chìa khóa lại dưới cạnh cửa sổ để ba mẹ về còn có cái vào nhà sau đó tôi một mình chạy xe đến bệnh viện huyện.Vẫn như lần trước tôi ngồi chờ bên ngoài được một lúc thì nghe cô y tá gọi tên đến lượt mình, tôi đứng dậy đi vào phòng bên trong là một bác sĩ nữ tôi cất giọng

– Chào bác sĩ.

Lần thứ hai đi khám thai nhưng tôi vẫn còn khá rụt rè và lo sợ,vẻ mặt lộ rõ sự căng thẳng vừa nhìn vào bác sĩ đã lập tức nhận ra,chị mỉm cười nói.

– Nhìn em chị biết ngay đây là lần đầu làm mẹ đúng không, cứ thả lỏng không có gì phải căng thẳng hết, bây giờ e lên giường nằm rồi kéo áo lên chị sẽ tiến hành siêu âm.

Bác sĩ đúng là có kinh nghiệm vừa nhìn thì đã đoán ra tuy vậy nhưng tôi vẫn còn khá hồi hộp tiến đến nằm lên giường mà tim đập thình thịch.Tôi cảm nhận được bàn tay của bác sĩ đang sờ vào bụng mình tiếp đến chị ấy tiến hành bôi xung quanh vùng bụng dưới bắt đầu tôi có cảm giác hơi lạnh lạnh nhưng cũng chẳng biết đó có phải là gel bôi trơn vùng bụng hay một loại chất gì nữa.Tôi đang trong tư thế nhắm mắt để cảm nhận thì đâu đó nghe bên tai lời bác sĩ nói.

– Em không định mở mắt ra để nhìn con mình hay sao..

Nghe vậy tôi mới chợt giật mình mở mắt ra nhìn vào trên màn hình siêu âm thì có hơi bất ngờ vì bấy lâu nay từ lúc hay tin mang thai đến giờ tôi chỉ có thể cảm nhận được sự phát triển từng ngày của con chứ chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến.Hình ảnh con tôi lúc này đang nằm vo tròn trong bọc tử cung không còn là một chấm tròn như tháng trước nữa mà giờ đây nó đã tượng hình, không chỉ thế tôi còn nhìn thấy được tứ chi của con đang dần được hoàn thiện và bắt đầu có tìm thai khoảnh khắc này đây tôi bỗng thấy mình hạnh phúc vô cùng bất giác tôi xúc động.

Cầm phiếu kết quả siêu âm trên tay với dòng kết luận của bác sĩ” thai nhi phát triển bình thường” tôi rất vui và hạnh phúc.Dù đứa bé chỉ mới được 15 tuần tuổi nhưng đối với tôi kết quả như thế cũng quá đủ rồi chưa biết phía trước đây mẹ con tôi sẽ đối mặt với bao nhiêu khó khăn nhưng vì con tôi sẽ cố gắng kiên cường chỉ mong sao con có thể ngoan ngoãn bình an chào đời.Tôi đứng dậy nói lời cảm ơn bác sĩ rồi hai mẹ ra về.

Lúc này hai vợ chồng ông Thọ đi ruộng về thì cửa nhà đang khoá thắc mắc Ngọc Châu đã đi đâu ông Thọ liền quay sang hỏi vợ

-Con Châu nó đi đâu mà lại khoá cửa nhà,bà biết không?

Bà Hồng đáp lời chồng trong sự gay gắt.

– Tôi đi chung với ông lên ruộng thì làm sao mà biết được con Châu ở nhà nó đi đâu,giờ cửa ngoài đã khoá tôi với ông làm sao vào nhà đây nè.

– Đâu tôi với bà thử tìm xung quanh coi con gái có để chìa khoá lại không?

Bà Hồng tiến lại băng ghế đá ngoài mái hiên mà không thấy bất giác bà nhớ lại thói quen mỗi lần con gái ra ngoài đều cất chìa khoá trên khe cửa sổ phía bên hông nhà, đi lại thò tay vào thử thì quả thật đúng như bà dự đoán, cầm chiếc chìa khoá ra bà Hồng thốt lên.

– Thấy rồi con gái ông nó cất dưới cạnh cửa sổ bên hông nhà ông coi mở cửa đi.

Về đến nhà nhìn thấy cửa đã mở biết ba mẹ đã về tôi vội vàng tắt mắt xe cầm lấy chiếc túi xách đi vào nhà.

– Mới đi đâu về vậy Châu?

Tôi giật mình khi nghe tiếng ba, ông ấy từ dưới nhà đi lên, không để chuyện mình lén đi khám thai cho ba biết tôi ngập ngừng.

– Dạ..con đi nhà bạn chơi rồi mẹ đâu ba?

-Bã mới ở đây mà đi đâu mất tiêu nữa rồi, con coi mẹ nấu cơm chưa vào thay đồ rồi xuống làm đồ ăn ba đi đồng về cũng đói bụng rồi.

– Dạ, con làm liền.

Không chần chừ tôi nhanh chân chạy vào phòng để tránh bị tra hỏi thêm, nghe ba than đói bụng tôi tiện tay để chiếc bóp xuống giường chưa kịp thay đồ thì lập tức xuống bếp làm đồ ăn còn mẹ thì chắc lại qua nhà thím bảy hay gì rồi.

15 phút sau tôi đang lúi húi nấu đồ ăn dưới bếp thì nghe thấy tiếng mẹ gọi phía trên nhà

– Châu ơi, con còn tiền không cho mẹ mượn đỡ vài trăm đóng hụi cho bà 7 ngày mai mẹ đưa lại.

Trước lúc xảy ra chuyện với Hoài Tâm để có tiền về quê tôi đã bán đi sợi dây chuyền của mình, tốn hơn ba trăm nghìn cho việc mua vé xe còn lại cũng kha khá tôi để dành trong túi may về quê không dùng đến nên vẫn còn.Tôi đáp.

– Dạ mẹ vào phòng con lấy đi, ngăn bên trong chiếc túi xách màu hồng con để đâu đó.

Bà Hồng nghe vậy liền đi vào phòng, nhà chẳng mấy thiếu thốn nhưng vì mới xuống lúa nên có đôi lúc hụt tiền một vài ngày.Đảo mắt nhìn xung quanh rồi tiến đến tủ quần áo tìm chiếc túi xách màu hồng theo lời cô con gái nhưng vẫn không thấy, bà Hồng ngồi xuống giường miệng lẩm bẩm.

– Con nhỏ này nói để trong phòng mà tìm hoài không thấy túi xách màu hồng.

Dứt lời tình cờ quay người sang thì hoá ra nãy giờ nó nằm ngay trên giường trong khi trước đó mà đã tìm hết mọi nơi,nhanh tay cầm lấy chiếc túi.

“Rét”

Dây kéo túi đã được mở ra, bà Hồng vạch từng ngăn bên trong để lấy tiền bất giác đến ngăn phía trong cùng bà nhìn thấy một quyển sổ kẹp bên trong là tờ giấy đã được gấp đôi lại, tò mò nên đã tiện tay mở ra xem.